Sau khi đóng cửa lại, ngồi vào ghế, tâm trạng cô cũng trở nên ủ rũ.
Trên đời này, ai có thể bình tĩnh đến mức mặc kệ lời bàn tán của người khác về mình mà chỉ cười một tiếng cơ chứ?
Đó chỉ là cô giả vờ cho người nhà nhìn thôi, tránh cho họ khỏi lo lắng.
Cô mở video WeChat lên, gọi cho Diệp Mai.
“Sao lại có thời gian rảnh rỗi gọi video với tớ thế này hử?”
Diệp Mai đảo mắt nhìn cô nói.
“Ừ, tâm trạng của tớ có hơi buồn bực. Cậu nói xem tớ kết hôn với Kiều Minh Húc là đúng đắn sao?”
“Đúng đắn, vô cùng đúng đắn! Tiểu Miên à, cậu đây chính là nhặt được
miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy! Tớ vô cùng hâm mộ cậu đấy, biết không. Đây là nam thần của tớ, nếu đổi lại thành người khác tớ đã trở mặt rồi nhé!”
“À…”
Mạch Tiểu Miên cười khan, nói: “Vấn đề là người ta đã có bạn gái rồi.”
“Chỉ là có bạn gái thôi mà, cũng không phải là có vợ. Hơn nữa, cũng không phải là cậu chủ động đào góc tường nhà người ta, mà là người ta tự đưa tới cửa. Tiểu Miên à, chuyện tốt đưa tới cửa thì cậu cũng đừng cự tuyệt làm gì. Nếu không sau này nữ thần may mắn có thể không muốn chiếu cố cậu nữa đấy.”
“Đừng ồ nữa, dù sao tớ cũng sẽ trông cậy vào cậu để làm quen với mấy công tử nhà giàu đấy nhé. Đến lúc đó, đừng quên người chị em là tớ nha!”
“Được, nhất định sẽ chọn cho cậu một anh!”
“Đúng là người chị em tốt của tớ!”
Hai người trò chuyện một lúc thì kết thúc vì mẹ Mạch gọi cô đi ra ăn tối.
Trong bữa ăn, mẹ Mạch vẫn không ngừng lải nhải về chuyện ngày mai Tiểu Miên sẽ đến nhà họ Kiều.
Tiểu Miên không thể làm gì khác hơn là nghe bằng tai trái và tống ra bằng tại phải.
Bình thường công việc đã rất căng thẳng cho nên nếu không có việc gì gấp, Mạch Tiểu Miên chỉ thích nằm trên giường để bổ sung giấc ngủ, nạp năng lượng vào ngày cuối tuần mà thôi.
Nhưng mà, còn chưa tới tám giờ, mẹ đã gõ cửa kêu la, nói thư ký của Kiều Minh Húc đến rồi.
Mạch Tiểu Miên nằm trên giường trợn mắt.
Cô thư ký này phải làm nhiệm vụ sớm như vậy sao?
Cô nhanh chóng thức dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi bước ra ngoài.
Cả người mặc vest ngắn trông rất già dặn, tóc được búi tỉ mỉ, khuôn mặt mềm mại mang theo chút cương nghị…
Đây là ấn tượng đầu tiên mà thư ký của Kiều Minh Húc, Hoàng Mai mang đến cho cô.
Hoàng Mai vốn đang lịch sự lễ phép nói chuyện trên trời dưới đất với mẹ Mạch, vừa nhìn thấy Mạch Tiểu Miên, cô ta lập tức đứng dậy, nở một nụ cười chuyên nghiệp gật đầu chào hỏi, nói: “Xin chào cô Mạch, tôi là thư ký của tổng giám đốc Kiều, Hoàng Mai.”
“Chào cô Hoàng!”
Ấn tượng đầu tiên của Mạch Tiểu Miên về Hoàng Mai không tệ, không hề giống như những cô thư ký ra vẻ nũng nịu đáng yêu, chỉ biết làm bình hoa như trong suy nghĩ của cô.
Nhìn thoáng qua Hoàng Mai, đã biết cô ta là một người phụ nữ khôn khéo, hơn nữa còn có cá tính riêng.
Chẳng trách Kiều Minh Húc đã thuê cô ta làm thư ký cho anh.
Tuy nhiên, cô nhìn thấy trong ánh mắt của Hoàng Mai có chút ghen tị và khinh thường, chỉ là nhanh chóng được che giấu mà thôi.