Vừa rồi Mạch Tiểu Miên muốn đứng lên, ai ngờ đầu bị đụng quá nặng, vừa đứng lên, đột nhiên bị đau đớn kịch liệt khiến cô hoa mắt, chân cũng đau hơn, đứng không vững nữa.
“Cơ thể cô giữ thăng bằng không tốt chút nào, gặp cô lần nào là cô ngã lần ấy.”
Kiều Sở Thiên đi tới, đứng trước mặt cô, khinh thường nói.
Mạch Tiểu Miên thầm kêu oan uổng.
Từ nhỏ cô đã luyện võ, thật ra cơ thể vô cùng khỏe mạnh đó, nhưng mấy lần té xỉu té ngã
sao hết lần này đến lần khác đều trước mặt Kiều Sở Thiên!
Ôi!
“Tôi thích ngã vậy đó, mắc cái mớ gì đến anh?”
Mạch Tiểu Miên ngang ngạnh cãi lại.
“Là chuyện không liên quan đến tôi, nhưng tôi biết tại sao cô cố ý làm như vậy rồi, muốn tôi thương hương tiếc ngọc phải không”
Khóe môi Kiều Sở Thiên nhếch lên một nụ cười khinh thường chế giễu: “Nếu như là một thiếu nữ yêu kiều đáng yêu làm như vậy, có lẽ tôi sẽ thương tiếc chút đỉnh, còn với cô, phụ nữ gì mà như con voi, giả vờ yếu đuối ngã xuống vậy rất buồn cười.”
“Cút.”
Nghe anh nói như vậy, Mạch Tiểu Miên chỉ thấy máu nóng sục sôi, tức đến nổ phổi.
Cô còn tưởng rằng anh chỉ là một người đàn ông lạnh lùng ít nói thôi, không ngờ còn nói những lời độc ác như vậy.
Cô chỉ hơi cao thôi mà, sao lại như con voi rồi?
Nhưng bạn nhất chính là anh nghĩ cô cố ý giả vờ ngã, muốn anh thương hương tiếc ngọc, thiệt cho anh ngay cả cái này mà cũng nghĩ đến.
“Thở hổn hển như vậy, có lẽ là bị tôi nói trúng tim đen rồi! Mạch Tiểu Miên, cô đúng là buồn cười!”
Kiều Sở Thiên nói câu này xong thì không để ý đến cô nữ, đôi chân dài cất bước đi lên phòng.
Mạch Tiểu Miên tức giận đến mức không biết nói gì!
Cô vịn bàn đứng dậy, tiến vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa, giải quyết vấn đề sinh lý.
Cảm giác bụng dưới có hơi đau, sau khi đứng lên khỏi bồn vệ sinh thì phát hiện nước trong đó đều đỏ cả.
Chết tiệt, lại đến kỳ rồi!
Cô lia mắt quan sát phòng vệ sinh, nhận ra cũng không có băng vệ sinh.
Lần này đến kỳ sớm, những đồ dùng riêng mà cô mang theo không có cái này.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, thấy bây giờ đã là nửa đêm rồi, cũng không thể gọi Diệp Bội dậy rồi bảo cô ấy ngàn dặm xa xôi đưa băng vệ sinh đến.
Đời người xui xẻo nhất là, đến kỳ mà lại không thấy băng vệ sinh!
Cô cúi đầu mà rên một tiếng, đành phải cầm lấy khăn tay lót đỡ, sau đó cố chịu cái chân đau bước ra khỏi phòng khách.
Cô đứng trước cửa sổ nhìn xung quanh.
Đây là phòng nghỉ dưỡng tư nhân, cách rất xa mới có hộ gia đình, hơn nữa bốn phía có lẽ không có siêu thị tiện lợn.
Chỉ có thể đợi đến hừng đông ngày mai mới ra ngoài được.
Cô có một thói quen, là khi đến kỳ là rất dễ chìm vào trạng thái thích ngủ, vì vậy cứ tiếp tục ôm cái thảm kia ngủ trên ghế sa lon.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, vì hai chân đau đớn khiến cô nằm mơ thấy có người chém chân, hoảng sợ mà lăn từ trên ghế sô pha xuống sàn nhà…
Đúng lúc này Kiều Sở Thiên đi ngang qua phòng khách để chuẩn bị ra ngoài, thấy cô ngã xuống mặt đất cũng nhíu mày, thầm chửi một câu đồ phụ nữ ngu xuẩn, sau đó chuẩn bị rời đi, mắt thoáng nhìn thấy bãi đỏ tươi trên ghế sa lon.
Máu?
Đôi mắt của anh cũng lo lắng hẳn, Mạch Tiểu Miên quấn cái thảm lăn xuống dưới sàn nhà, vẫn còn ngủ say.
Miệng Mạch Tiểu Miên nỉ non một câu, vẫn chưa tỉnh.
Kiều Sở Thiên cũng dứt khoát dựt cái thảm của cô ra, thấy đằng sau váy của cô cũng có máu, trên thảm cũng dính.