Mục lục
Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 627

“Ồ.”

“Ngoài ha ha và ồ thì em còn có thể nói được từ gì khác không?”

“Ừ…”

“…”

Kiều Minh Húc thực sự không nói nên lời, chỉ có thể hỏi với dáng vẻ bất lực: “Em đã ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Tối nay ăn món gì?”

“Cà chua xào trứng, salad dưa chuột, khoai tây xào.”

“Sao lại toàn là món chay thế? Không ăn chút thịt thì sao mà được? Anh phải phê bình dì Trương mới được.”

“Không liên quan gì đến dì Trương, là do em muốn ăn chay, hôm nay em đi giám định hiện trường, đã nhìn thấy thi thể nên không thể nuốt trôi thịt thôi.”

“Người phụ nữ ngu ngốc này, vậy mà em lại chạy đi làm sao? Bộ dạng này của em còn đi giám định sao? Đám người trong tổ giám định đều vô dụng hết rồi à?”

Kiều Minh Húc tức giận.

“Bọn họ không vô dụng, em mới vô dụng.”

Mạch Tiểu Miên nghĩ đến việc mình dần trở nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao ở tổ giám định, cảm giác hụt hẫng đó thực sự khiến cô cảm thấy khó chịu.

“Không cho em nói về bản thân như vậy.”

Nghe cô nói như vậy, Kiều Minh Húc rất đau lòng: “Em là người có năng lực nhất, cũng là một bác sĩ pháp y xuất sắc.”

“Ha ha, ban đầu em cũng cho rằng mình có năng lực, xuất sắc, không ai có thể thay thế, nhưng bây giờ em phát hiện ra, trên đời này không có ai là không thể thay thay thế được. Tổ giám định vẫn có thể làm việc tốt như trước đây dù không có em. Anh vẫn có thể hạnh phúc như vậy dù không có em, cha mẹ em vẫn có thể vui vẻ mỗi ngày dù không có em…”

Mạch Tiểu Miên cười nói với dáng vẻ có chút bi thương.

“Mạch Tiểu Miên!”

Kiều Minh Húc biết vấn đề đến rồi.

Một người phụ nữ từng tràn đầy tự tin vậy mà lại có tâm tư như vậy!

“Miên Miên, có lẽ tổ giám định có thể không có em, nhưng mà anh thì không thể không có em, cha mẹ em cũng không thể không có em.”

“Không phải trước đây không có em nhưng anh vẫn có thể sống tốt với Lâm Ngọc sao? Cho dù sau này không có em thì anh vẫn có thể sống tốt. Chẳng qua em chỉ vô tình xông vào cuộc sống của anh, tăng thêm chút gánh nặng cho anh mà thôi. Không còn em nữa, anh sẽ càng thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc hơn.”

“Mạch Tiểu Miên!”

Giọng nói của Kiều Minh Húc trở nên nghiêm nghị: “Trước đây khi anh chưa biết em, đúng là anh sống khá tốt, nhưng kể từ khi quen biết em, nếu như không còn em nữa, chắc chắn anh sẽ không còn thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc nữa. Em đừng suốt ngày ở nhà suy nghĩ lung tung như vậy có được không?”

“Được rồi, là em suy nghĩ lung tung, tính cách kỳ quái, bỗng nhiên gây sự, làm phiền anh rồi, không có việc gì thì em đi tắm đây.”

Mạch Tiểu Miên nói xong thì cũng có chút tức giận cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, cô cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK