Kỳ Vô Quá trước sau chỉ ngồi ngẩn ra đó, không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như là bị sợ hãi hoàn toàn chi phối.
Đoạn Lệ đột nhiên cảm thấy có chút vô vị, kết quả đã được dự đoán trước, thật là vô nghĩa.
Chuyện này đến đây là đã có thể kết thúc được rồi, hắn chỉ nghĩ một chút, trên trần nhà đã rủ xuống vô số sợi chỉ. Những sợi chỉ kia cứ như có sinh mệnh, bò về phía Kỳ Vô Quá lần mò.
Tiếp sau đó, chàng thanh niên trẻ tuổi có chút thú vị này sẽ bị kéo vào trong khe, hòa làm một với cái ký túc xá cũ kỹ này.
Cậu ta sẽ thay Tịch Du Tâm đã rời khỏi không gian làm BOSS, cũng sẽ quy tụ về một chỗ với mấy người kia.
Nhưng đúng lúc này, Đoạn Lệ lại nhìn thấy sau gáy Kỳ Vô Quá có một dải hoa văn màu đỏ sậm lan ra đến tai cậu.
Hoa văn màu đỏ sậm nằm trên làn da tái nhợt của Kỳ Vô Quá, cùng con ngươi đen thẫm kia, khiến cho cả người cậu không hề giống người sống.
Một sợi tơ màu đen đã chạm tới da cậu bị ngọn lửa đỏ bốc lên thiêu cháy, ngọn lửa đó thậm chí còn men dọc theo sợi tơ mà lan lên phía trên.
Đoạn Lệ mặt không đổi sắc, sợi chỉ màu đen trực tiếp bị cắt đứt, ngăn cản ngọn lửa tràn lên.
“Tại sao chết rồi vẫn còn luyến tiếc nhân gian?” Kỳ Vô Quá hỏi hắn.
Lông mày Đoạn Lệ khẽ nhấc, phát hiện mọi chuyện cũng không có vô vị như vậy. Hắn mở miệng nói: “Vấn đề này, đáp án ở trên người cậu.”
Kỳ Vô Quá xuống giường, đi tới bên bàn học cầm quyển sách bại hoại kia lên.
“Chẳng qua chỉ là tà thuật mà thôi, không ràng buộc nổi cậu.”
Trong lòng Đoạn Lệ khẽ rung động, nhưng bên ngoài vẫn cứng nhắc như trước: “Thứ vây khốn tớ không phải tà thuật, mà là chính mình.”
“Không có chỗ nào để đi sao?”
Đoạn Lệ cười nhẹ, rốt cuộc cũng nhìn ra Kỳ Vô Quá đang muốn đánh trống lảng.
Hắn không lòng vòng nữa, nói: “Chết vì tai nạn máy bay, thi thể bị nổ thành nhiều khúc như vậy, cơ thể tớ đã không thể di chuyển nữa, chỉ có thể bị những sợi chỉ đen này cột ở đây.”
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn những sợi tơ màu đen trói buộc Đoạn Lệ kia, trên mặt lại hiện lên ánh sáng màu đỏ đậm, nhìn kỹ có thể thấy nó giống trận án trong quyển sách cổ kia như đúc.
Đoạn Lệ mới chết không được bao lâu, năng lực tuy mạnh nhưng cách chết lại quá mức tàn khốc, không thể khống chế bị tà thuật vây hãm là điều bình thường.
Tuy rằng quỷ hồn không có cơ thể, chúng vốn chỉ là năng lượng ngưng tụ mà thành, theo lý mà nói sau khi chết hồn thể chịu thương tổn mới trở thành như vậy là không tồn tại. Thực ra lại không phải như thế, thường những lúc chết đột ngột người ta sẽ lưu lại ký ức sâu sắc nhất.
Vì chấp niệm mà biến thành lệ quỷ, những thương tổn khi chết lại là thứ bọn hắn nhớ rõ nhất, cho nên rất nhiều lệ quỷ khi trở về sẽ mang theo trạng thái lúc chết.
Quỷ thắt cổ luôn thè lưỡi thật dài, quỷ nước thì cả người sưng phù, quỷ chết cháy có cơ thể đen thui, đều là vì nguyên nhân này.
Đoạn Lệ từng nói, thứ nhốt hắn là chính mình, ngược lại cũng rất có logic.
Đoạn Lệ không nhúc nhích, cứ như vậy mà nhìn động tác của cậu. Hắn đang chờ, chờ cái người thú vị này còn mang đến cho hắn thêm bất ngờ nào nữa.
Kỳ Vô Quá mở miệng nói: “Tớ muốn vẽ xong cho cậu bức tranh kia.”
Đoạn Lệ hơi sững sờ, trong mắt nổi lên mấy phần hứng thú: “Được.”
Kỳ Vô Quá xoay người, lấy bản ký họa từ trên giường qua, sau đó ngồi xuống ghế.
Đoạn Lệ cứ nhìn cậu như vậy, nhìn thần sắc chăm chú vẽ tranh của cậu.
Lúc Kỳ Vô Quá giương mắt nhìn lên, trong mắt đã tràn đầy cuồng nhiệt, là ánh mắt của người làm nghệ thuật khi nhìn thấy những thứ diễm lệ.
Đoạn Lệ có chút thất thần, hắn đột nhiên cảm thấy cảnh này rất quen thuộc nhưng lại rất mơ hồ. Trí nhớ của hắn như một mảnh đất khô cằn bị sương mù dày đặc bao phủ, khó có thể tìm ra hành tung chính xác.
Mình…có phải đã từng gặp người này ở đâu rồi không?
Ngay khi Đoạn Lệ đang tự vấn trong lòng, cả người chìm trong ký ức thì bên tai hắn vang lên tiếng của Kỳ Vô Quá.
“Xong rồi.”
Đoạn Lệ thấy Kỳ Vô Quá đứng dậy, cầm bức tranh trong tay đưa qua cho hắn.
Nội dung trong bức họa cực kỳ quỷ dị, trên đó dường như vẽ một cái sân khấu, phía trên sân khấu là xương tay cực lớn, đầu ngón tay bị những sợi tơ đen nhánh quấn lấy.
Mà ở phía khác của sợi tơ, là một người.
Xương khớp của người nọ tựa hồ bị những đường chỉ khống chế, biểu cảm trên mặt có chút đờ đẫn, nhưng khuôn mặt của hắn lại quá mức đẹp đẽ. Dưới loại mâu thuẫn cực hạn này, bức tranh càng trở nên kích thích thị giác.
Bối cảnh sân khấu có chút kỳ quái, đó là một tảng đá lớn màu đen như mực, cũng chỉ đơn giản là một tảng đá.
Đoạn Lệ nhìn nó, đột nhiên hỏi: “Đây là nơi nào?”
Kỳ Vô Quá cười cười: “Đá Tam Sinh trên đường đến hoàng tuyền, có những con quỷ mang chấp niệm sẽ lưu lại nơi này quyến luyến không muốn rời đi, thời gian lâu dài sẽ chán nản mà mang đến rất nhiều phiền phức.”
“Cho nên?”
“Cho nên cái sân khấu này tồn tại để làm nơi giải trí cho đám quỷ đó, cũng hỗ trợ tiêu trừ chấp niệm, tiến vào luân hồi.”
Đoạn Lệ liếc mắt nhìn chằm chằm Kỳ Vô Quá, hắn luôn cảm thấy thanh niên này vẫn không đơn giản như vậy: “Sao cậu lại biết rõ những chuyện ma quái như vậy?”
Kỳ Vô Quá hơi nhún vai: “Là sở thích, tớ cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, mệt rồi, ngủ trước đây.”
Đoạn Lệ không có ngăn cản cậu, trầm mặc nhìn Kỳ Vô Quá bò lên giường nằm xuống, hơi thở nhanh chóng đều trở lại.
Hắn rũ mắt xuống, thẫn thờ nhìn bức tranh một hồi lâu.
Đoạn Lệ luôn cảm thấy hắn đã từng thấy cảnh này, không phải là sân khấu kỳ quái, mà là mặt sau đá Tam Sinh.
Hắn đã từng bồi hồi ở nơi này rất lâu, mỗi một hoa văn trên đó, cho dù có nhắm mắt lại, hắn cũng có thể miêu tả chúng.
Chẳng qua hắn chỉ là một con dã quỷ đã phiêu dạt trên thế gian cả trăm năm, sao lại có thể đến được đá Tam Sinh trên đường xuống hoàng tuyền?
Hắn chưa từng nghe thấy có con quỷ nào đã từng xuống địa phủ lại có thể không đi đầu thai mà lại quay về dương gian.
Có lẽ chỉ là ảo tưởng của mình mà thôi.
“Đá Tam Sinh đúng không?” Đoạn Lệ trầm giọng phun ra một câu.
Một con chim đen từ trong tranh bay ra, kéo theo đám sương mù màu đen trên không trung, uốn éo thành từng dòng văn tự.
Ngài Đoạn Lệ kính mến: Chúng tôi rất vui mừng khi thông báo cho ngài, công ty tôi quyết định thuê ngài làm diễn viên múa rối cho Đoàn diễn địa phủ, chức vụ cụ thể được miêu tả như sau…
Sắc mặt Đoạn Lệ cứng đờ, sau đó trở nên rất khó coi. Hắn nhớ tới tình cảnh lúc trước ở bên hồ, chữ viết trước mặt Tịch Du Tâm có lẽ không khác là mấy.
Đoàn diễn địa phủ, diễn viên múa.
Thì ra trong lòng Kỳ Vô Quá, hắn không khác gì so với Tịch Du Tâm, ngay cả chức vụ cũng giống nhau như đúc.
Đoạn Lệ nhìn thoáng qua người đang ngủ ngon lành trên giường, chỉ cảm thấy có chút sốt ruột.
Hắn đưa tay xé bản ký họa thành mấy mảnh, dòng chữ trong không trung nháy mắt đã không thấy đâu nữa, lại vung tay biến mất trong ký túc xá.
Động tác rất gọn gàng, căn bản không giống với thiết lập người bị phanh thây chỉ có thể dùng chỉ điều khiển cơ thể mình chút nào.
Lúc Kỳ Vô Quá tỉnh lại, trong phòng vẫn chỉ có mình cậu như mỗi lần tỉnh lại trong phòng mấy ngày nay.
Cậu chớp chớp mắt, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Trống rỗng, không có đóa hoa máu nở rộ, cũng không có người quen thuộc kia.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, trong ký túc xá vẫn chỉ có ánh đèn chiếu vào.
Kỳ Vô Quá ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, phía trên màn hình hiển thị thời gian vào lúc rạng sáng.
Thời gian đã ngừng trôi, cậu nhảy xuống giường, nhìn bản ký họa đặt trên bàn học của mình.
Tờ giấy phía trên cùng của tập vẽ đã bị xé nát, trên giấy để lại dấu vết chứng minh đã từng có một bức tranh tồn tại.
Ký túc xá đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, mọi thứ đều sạch sẽ gọn gàng như chưa từng có chuyện gì xảy tới, ngay cả cánh cửa bị Trịnh Hoa cùng Ngô Uy phá vỡ kia cũng trở lại như cũ.
Lúc Kỳ Vô Quá cầm lấy bản vẽ, trước mặt đột nhiên hiện lên một khung chat bán trong suốt, trên đó viết vài chữ to.
“Chúc mừng qua cửa.”
Kỳ Vô Quá không vội vã ấn nút xác nhận mà đứng tại chỗ nhớ lại một chút.
Cậu phát hiện trong ký ức của mình lại có một khoảng trống, hình ảnh cuối cùng có thể nhớ là Đoạn Lệ bị tà thuật vây khốn trên trần nhà.
Sau đó Đoạn Lệ tựa hồ nổi lên sát ý, vào lúc Kỳ Vô Quá nghĩ mình chắc chắn sẽ chết thảm trong ải tân thủ này, thì ký ức đột nhiên ngừng lại.
Cậu có thể cảm giác được, Đoạn Lệ đã hoàn toàn rời đi.
Kỳ Vô Quá nhéo nhéo ấn đường, sau đó giơ tay ấn nút xác nhận.
Trong nháy mắt lúc bấm nút, khung xác nhận biến thành cái hố như hố đen, đem bốn phía hút cả vào trong nó, chỉ trừ chỗ đứng của Kỳ Vô Quá.
Cuối cùng, bốn phía đều biến thành một khoảng không trắng xóa, trước mặt Kỳ Vô Quá xuất hiện một cánh cửa.
Cánh cửa này giống cánh cửa đã xuất hiện trong lớp học tân thủ, cổ điển, nặng nề, lại khắc hoa văn huyền ảo.
Kỳ Vô Quá giơ tay, đẩy cánh cửa minh chứng đã qua ải.
****
Đoạn Lệ vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, liền thấy người ngồi trước bàn quay đầu lại.
“Rốt cuộc anh cũng trở lại, Thiên tự số một.”
Đoạn Lệ liếc mắt nhìn hắn một cái, qua đó ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng: “Có chuyện gì?”
“Tôi mới từ bên phòng quản lý số liệu về, ải tân thủ xảy ra chút vấn đề.”
“Ải số một độ khó địa ngục?”
Ngồi đối diện Đoạn Lệ là nhân viên quản lý Thiên tự số mười – Khưu Lương, chuyên phụ trách công tác quản lý số liệu. Hắn khi còn sống là một lập trình viên, vì tăng ca quá độ mới đột tử ngay trước máy vi tính.
Hắn trước khi chết vẫn đang chạy dữ liệu, chấp niệm chưa tan, sau khi chết liền tiến vào thế giới đã được mã hóa, lưu luyến càng lâu năng lực càng mạnh, cuối cùng tạo thành một số khoảng không gian ma quái.
Sau đó, Khưu Lương được đưa tới không gian của quỷ.
Lúc hắn đến đây, Đoạn Lệ đã là Thiên tự số một.
Số thứ tự sẽ có thay đổi, những năm này từ Thiên tự số mười trở lên, những chữ số kia hoàn toàn đã thay chủ, duy chỉ có vị trí số một là không đổi.
Không ai biết tuổi tác của Thiên tự số một, cũng không ai biết lai lịch của hắn.
Hết thảy những chuyện mà nhân viên quản lý công nhận, chính là địa vị của Thiên tự số một sẽ không bị lung lay, thực lực của hắn thâm sâu khó lường, có lẽ tất cả quỷ quái trong Thiên Địa Nhân Hoàng này hợp lại cũng không phải đối thủ của Thiên tự số một.
Ở trong không gian của quỷ này, nhân viên quản lý Thiên Địa Nhân Hoàng có bốn cấp bậc khác nhau, chịu trách nhiệm duy trì hoạt động của Quỷ vực vừa khổng lồ vừa phức tạp này.
Thiên Địa là tầng lớp phụ trách quản lý hoạt động, Nhân Hoàng phụ trách làm BOSS lớn bé trong mỗi không gian trò chơi.
Khưu Lương trợn tròn mắt, thở dài nói: “Sao anh biết? Không hổ là tay lão luyện nhất trong chúng ta, liệu sự như thần.”
“Tôi vừa trở về từ nơi đó.”