Kỳ Vô Quá phát hiện trên giường hắn trống rỗng không có ai.
Chăn trên đó được xếp ngay ngắn, hoàn toàn không giống có người ngủ chút nào. Kỳ Vô Quá vẫn luôn thức, cậu chưa từng nghe thấy tiếng ra vào.
“Đoạn Lệ?”
Không ai trả lời, trong ký túc xá dường như thật sự chỉ còn lại mình cậu.
Kỳ Vô Quá bắt đầu hoài nghi hai ngày nay có phải chỉ có mỗi mình cậu trong phòng không, mỗi ngày khi thức dậy giường Đoạn Lệ mới gọn gàng sạch sẽ đến mức như không có ai ngủ trên đó như vậy.
Kỳ Vô Quá chau mày, đi một vòng trong ký túc xá, thậm chí còn đi mở tủ quần áo ra kiểm tra cẩn thận, kết quả vẫn không có ai.
Trong lòng cậu tràn đầy nghi hoặc, chỉ cho rằng Đoạn Lệ đã ra ngoài mà bản thân không hay biết.
Hiện tại cũng không phải lúc để đi tìm tung tích của Đoạn Lệ, chiếc xe đòi mạng dưới lầu vẫn đang chực chờ, trước hết cứ vẽ tranh cho xong đi đã.
Nói không chừng bức tranh sẽ khiến Đoạn Lệ hài lòng mà cho cậu một cách để qua cửa.
Kỳ Vô Quá nghĩ tới đây, quyết định quay trở về giường của mình.
Cậu chỉ đang đem hi vọng qua cửa đặt lên người Đoạn Lệ, bây giờ đối phương không biết ở đâu, trong lòng trước sau không thể bình tĩnh lại.
Sau khi suy nghĩ một chút, Kỳ Vô Quá cầm điện thoại gọi thử cho Đoạn Lệ.
Tuy rằng cái điện thoại di động này từ lúc mới vào cửa chỉ có đúng một chức năng nghe, không thể gọi ra ngoài, nhưng vào thời khắc như thế này, người khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, Kỳ Vô Quá cũng không phải ngoại lệ.
Ngoài dự liệu, điện thoại được kết nối.
Quả nhiên Đoạn Lệ xuất hiện không phải ngẫu nhiên, trong lòng Kỳ Vô Quá càng thêm chắc chắn, nếu muốn thoát khỏi hai tấm bùa đòi mạng ở phía dưới kia thì phải dựa vào Đoạn Lệ.
Cho tới lúc giải quyết hai mối đe dọa là Ngô Uy và Trịnh Hoa, Đoạn Lệ có biến thành mối đe dọa khác cho cậu hay không, vấn đề đó Kỳ Vô Quá tạm thời gác ra sau đầu.
Cứ giải quyết nguy cơ trước mắt đã rồi nói, có thể qua một ải cũng là qua.
Kỳ Vô Quá lấy kinh nghiệm chơi game của mình ra đánh cược: “Đoạn Lệ.”
Có vẻ Đoạn Lệ đang ở một nơi vô cùng trống trải, từ trong microphone có thể nghe được tiếng vang kỳ quái.
“Sao vậy?”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Tớ xuống giường nhưng không thấy cậu đâu, cậu đi ra ngoài à?”
“Tớ nói rồi, tớ sẽ ở bên cậu không rời.”
Câu trả lời của Đoạn Lệ đúng là phi logic, nhưng Kỳ Vô Quá chỉ hỏi lại: “Tranh sắp vẽ xong rồi, không bằng cậu trở về xem một chút đi?”
Đoạn Lệ cười nhẹ một tiếng, nói: “Đừng lừa tớ, tớ vẫn đang nhìn cậu.”
Kỳ Vô Quá sững sờ, không hiểu sao lại có chút chột dạ: “Trong ký túc xá chỉ có mình tớ…”
“Tớ đang ở nơi rất gần cậu, vẫn luôn nhìn cậu.”
Câu nói này mang lại cảm giác rất kỳ quái, Kỳ Vô Quá đột nhiên cảm thấy Đoạn Lệ thật sự đang ở rất gần mình.
“Cậu sợ ở một mình à?”
“Không.”
“Vậy có tớ bên cạnh còn chưa đủ sao, sao cậu còn muốn gọi đám Trịnh Hoa và Ngô Uy cùng về?”
Kỳ Vô Quá chỉ muốn hô oan uổng quá, tôi không có mời hai vị kia về, là bọn hắn tự chạy về có được không hả?
“Vì sao họ lại quay về?”
Kỳ Vô Quá nghe Đoạn Lệ hỏi xong, trong lòng bỗng nhiên có chút thông suốt.
Cốt truyện của trò chơi là tin tưởng vào bạn cùng phòng, nhưng vấn đề mấu chốt là, vì sao đám Ngô Uy cùng Trịnh Hoa lại trở về?
Nếu như Đoạn Lệ đã chết, quỷ hồn của hắn trở về có lẽ là vì chịu ảnh hưởng của tà thuật trong quyển nhật ký.
“Đoạn Lệ, rất cảm ơn cậu, đến mai sẽ mời cậu bữa cơm.”
Đoạn Lệ dường như nở nụ cười rất nhẹ, nói một câu: “Tạm biệt, tớ sẽ đợi bọn họ rời đi rồi ở bên cậu.”
Kỳ Vô Quá lúc này hoàn toàn miễn dịch với mấy lời ám muội của hắn, trò chơi đang đến giai đoạn then chốt, mấy cái yêu đương kỳ quái hoàn toàn không phải trọng điểm.
Trốn thoát mới là mục đích cuối cùng, câu nói này vang lên trong tai Kỳ Vô Quá, hoàn toàn không phải là lời tâm sự gì, mà là một thông báo trước khi vào ải BOSS.
Có điều trước khi nhìn thấy BOSS cuối thì làm sao để không chết trong tay BOSS phụ mới là quan trọng nhất.
Kỳ Vô Quá trực tiếp lật người nhảy xuống giường, chuẩn bị đến giường ngủ của Trịnh Hoa và Ngô Uy tìm manh mối.
Lúc này cậu cũng không cố kỵ mấy cái phép tắc không được lục lòi đồ đạc của người khác nữa, hiện tại hai người bọn hắn đã chết, vả lại đây chỉ là một trò chơi.
Trong game có đi lục lung tung tìm manh mối cũng là chuyện hiển nhiên, Kỳ Vô Quá đi tới chỗ cửa bật đèn lên, Đoạn Lệ đã không ở đây thì không cần phải lo làm phiền hắn ngủ.
Bên Trịnh Hoa ngoại trừ một ít đồ dùng hàng ngày ra thì không có vật gì có giá trị, Kỳ Vô Quá cũng không cảm thấy bất ngờ, xem ra người có vấn đề chính là Ngô Uy.
Trong tủ treo quần áo của Ngô Uy, Kỳ Vô Quá lục được một cái máy tính xách tay, cậu đem máy trực tiếp khởi động.
Máy tính có cài đặt mật mã, Kỳ Vô Quá dùng sinh nhật Ngô Uy thử nhập thì vào được màn hình chính.
Có lẽ là do trò chơi đã được cài đặt sẵn, mật mã phần mềm chat của hắn cũng là ngày tháng năm sinh, Kỳ Vô Quá vừa vào đã thấy ghi chép đoạn chat của hắn với bạn thân.
Kỳ Vô Quá kéo xuống một đường, quả nhiên phát hiện nội dung liên quan đến cốt truyện chính.
Thiết lập của tên Ngô Uy này hoàn toàn là loại vai ác khiến người ta chán ghét.
Từ lúc mới vào học hắn đã khinh thường nhân vật chính đến từ nông thôn, lại còn cảm thấy đối phương ở trong cái ký túc xá này là một sự ô nhiễm.
Tính tình Ngô Uy ác liệt, hắn vẫn luôn dùng đủ loại biện pháp để xa lánh chọc ghẹo nhân vật chính.
Mọi chuyện phát sinh từ khi nhân vật chính tỏ tình với Đoạn Lệ thất bại, liều lĩnh sử dụng tà thật muốn Đoạn Lệ hồi tâm chuyển ý.
Ngô Uy tình cờ xem được quyển nhật ký, đồng thời cũng biết chuyện cậu ta đang thu gom móng tay và tóc của Đoạn Lệ.
Ngô Uy một mặt nghĩ thằng bạn cùng phòng này là tên đồng tính biến thái đáng khinh, mặt khác lại cảm thấy có thể lợi dụng chuyện này mà ghê tởm Đoạn Lệ nên vẫn chưa hề nói ra chuyện này.
Chẳng qua lấy tính cách của hắn mà nói, nếu không làm gì thì sẽ không thoải mái, nghĩ tới nghĩ lui, Ngô Uy cuối cùng cũng nghĩ ra một cách trêu chọc nhân vật chính.
Hắn nén sự ghê tởm của mình xuống, ngày thường thái độ của hắn đã kém, bây giờ còn làm trò đùa dai, lấy tóc và móng tay của mình cùng Trịnh Hoa bỏ lẫn vào.
Ngô Uy vốn định chờ một thời gian thì đem chuyện này ra cười nhạo nhân vật chính trong trò chơi, chẳng qua vẫn chưa kịp làm thì bất ngờ xảy ra chuyện.
Sau khi Kỳ Vô Quá đọc xong, mọi thắc mắc trong lòng đều được tháo gỡ.
Nội dung chính của ải tân thủ này đã hoàn toàn rõ ràng, dựa theo cốt truyện mà nói, tình huống trước mắt đều là mối quan hệ nhân quả.
Bởi vì chấp niệm của nhân vật chính quá điên cuồng, tự mình thu gom tóc cùng móng tay của Đoạn Lệ để thực hiện tà thuật nghe được lúc còn ở quê, nên mới dẫn đến hậu quả bị hai, thậm chí là ba con lệ quỷ quấn thân.
Cách giải quyết cũng không phải là không có, Kỳ Vô Quá nhanh chóng nghĩ tới món đồ hôm trước mình lục lọi thấy trong ngăn kéo. Đó là một quyển sách đã rất cũ nát được đặt cạnh nhật ký, gáy buộc chỉ trắng, hẳn là một quyển sách cổ.
Trong cái cuốn sách bại hoại kia toàn là chữ phồn thể, nội dung quá mức khó hiểu khiến cậu tới giờ vẫn chưa đọc xong.
Bây giờ nghĩ lại, nếu là đặt cùng với nhật ký thì đây hẳn là quyển sách mà nhân vật chính mang từ quê đến, trong đó hẳn là ghi chép những nội dung liên quan tới tà thuật.
Mấy phút sau, Kỳ Vô Quá đã tìm thấy nội dung cần tìm.
Phương pháp thì vẫn có, nhưng phải đánh đổi một số thứ mới có thể giải trừ khế ước, tiễn quỷ hồn bị tà thuật ràng buộc đi.
Kỳ Vô Quá lấy thanh đao trang trí trong bàn học ra để sang một bên, sau đó đem đồ còn thừa trong bọc giấy đốt đi pha vào nước. Khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, cậu liền dựa vào cuốn sách bại hoại kia vẽ ra trận án chú văn đưa tiễn hồn phách.
Cậu lúc này thầm thấy có chút may mắn vì cậu là người vẽ tranh minh họa, kiến thức cơ bản lại đủ vững chắc mới có thể vẽ ra được cái phù văn phức tạp này, bằng không chuyện này sẽ không dễ giải quyết.
Nét bút cuối cùng vừa hạ xuống, ngoài ban công bỗng phát ra tiếng động như tiếng động cơ xe.
Kỳ Vô Quá chạy ra nhìn, phát hiện chiếc xe thương vụ vốn đang yên tĩnh lại được khởi động. Trong lòng cậu cảm thấy ngờ vực, đây là đang chuẩn bị rời đi ư?
Không ngờ xe được bật máy chỉ để mở đèn pha phía trước mui xe, không hề có ý định rời đi.
Đèn trước xe lấp lóe một cái, sau đó từ từ chuyển dần thành màu xanh lục thăm thẳm.
Đèn hai bên đường dưới ánh sáng sâu thẳm này cứ như vậy mà bị tắt mất.
Trời đất chỉ có một mảnh đen kịt, ngoại trừ ánh đèn sau lưng Kỳ Vô Quá và ánh đèn màu xanh lá trước xe thì không còn màu gì nữa.
Cửa xe bị kéo sang một bên.
Kỳ Vô Quá nhìn thấy một thứ chân biến dạng bước ra, động tác xem chừng có chút khó khăn.
Thật ra cũng không quái lạ gì đâu, chỉ là bàn chân kia bị uốn cong thành một góc độ kỳ quái, phần xương trắng bệch lòi ra khỏi vết thương mà thôi.
Nhìn cũng thấy đau rồi.
Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy hàm răng ê lên, trong lòng còn thầm mắng hai con quỷ này đúng là không biết chú trọng hình tượng, cũng không thèm học Đoạn Lệ đi một ít, cho dù thành quỷ vẫn là hình dáng sạch sẽ tươm tất.
Cậu không thể nhìn nổi nữa, vả lại hai con quỷ kia đã bắt đầu bước vào ký túc xá, vẫn nên gấp rút tiễn bọn hắn đi thì hơn.
Nếu cứ tiếp tục nhìn thì có lẽ đi vẽ Đoạn Lệ cũng vẽ không ra.
Thật khó coi.
Kỳ Vô Quá quyết đoán quay đầu về ký túc xá, cầm thanh đao trang trí vạch vào lòng bàn tay một cái.
Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, Kỳ Vô Quá cắn răng, lấy tay vạch chỗ rạch để máu tươi nhỏ xuống trên trận án.
Rầm ——
Tiếng đập vang lên khiến Kỳ Vô Quá quay lại nhìn về phía cửa.
“Vô Quá, bọn tớ về rồi…”
Là tiếng của Trịnh Hoa.
“Mở cửa đi, đừng sợ Đoạn Lệ, bọn tớ sẽ ở bên cậu…”
Kỳ Vô Quá rốt cuộc nhịn không được mà nguýt một cái, thật muốn mua cái gương tặng cho hai vị huynh đài ngoài cửa soi thử, rõ ràng các người so với Đoạn Lệ còn đáng sợ hơn á!
Rốt cuộc là ai khiến mấy người tự tin thế?
Không sai, Kỳ Vô Quá rất ghét những thứ xấu xí, cậu có một đôi mắt có thể phát hiện cái đẹp, cũng yêu thích những thứ hoàn mỹ.
Chỉ là đối với hai con quỷ máu me be bét ngoài cửa kia, bất luận thế nào cậu vẫn tìm không thấy có chỗ nào đẹp.
Kỳ Vô Quá không sợ hãi chút nào, chẳng qua là không muốn nhìn mấy thứ cay mắt thôi.
Rầm rầm —— Rầm rầm rầm ——
Tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh, thậm chí càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Đừng có đập nữa, đập nữa thì xương các đồng chí lại gãy thêm bây giờ.
Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn cái ván cửa sắp gãy kia, lại quay đầu đi nhìn bùa chú trên bàn.
Màu sắc của trận án kia dường như đỏ thêm mấy phần, chỉ là vẫn không có phản ứng gì lớn.
Kỳ Vô Quá hơi nhướng mày, lại cầm thanh đao vạch thêm một vết nữa lên tay, vết mới chồng vết cũ.
Rầm ——
Cánh cửa ký túc xá kia rốt cuộc không thể chịu nổi sức va đập, rầm một tiếng ngã xuống đất, oanh liệt hi sinh.
**********
Lảm nhảm: Bạn học Kỳ đúng là quỷ mê sắc =))))