Không ngờ cậu vừa dứt lời thì chỉ thấy hai cô gái trong phòng cùng lùi về sau vài bước, Thang Tĩnh Nhã vẫn tính là bình tĩnh, chỉ là sắc mặt hơi trắng chút thôi.
Có lẽ bởi vì lý do mình là người nhận đơn, nên đầu óc Triệu Xu sắp hỏng mất, trốn sau người Thang Tĩnh Nhã điên cuồng xua tay.
“Tôi, tôi không muốn mở!”
Nếu đã như vậy, nhiệm vụ mở bưu kiện chỉ có thể dựa vào mấy tên con trai mà thôi.
Kỳ Vô Quá tùy ý chọn một cái hộp, thẳng tay rạch băng keo dán phía trên ra. Đập vào mắt là đống giấy chống xóc, tầng tầng lớp lớp che phủ rất dày, khiến mọi người không thể thấy rõ bên trong là thứ gì.
Lúc Kỳ Vô Quá lấy món đồ từ trong hộp ra, sắc mặt người xung quanh đều trở nên xấu đi.
Đây là một vật thể hình cầu, to tầm quả bóng rổ.
Hơn nữa trong tình cảnh này lại có người mất tích, đó là Lý Chính Lâm.
Kỳ Vô Quá đột nhiên nhớ đến ngày đó cậu đứng trên sân cỏ, đầu của Khương Tiểu Lôi cũng trong tình huống như vậy mà lăn xuống dưới chân cậu.
Lúc đó mọi người trong phòng cũng chỉ đứng nhìn, Tưởng Phương cũng lui về sau hai bước quay mặt đi. Hai vị nữ sĩ càng không cần phải nói, chỉ hận không thể trốn được vào phòng.
Kỳ Vô Quá có chút bất đắc dĩ, nói: “Các người không phải người chơi lão luyện sao? Hẳn là phải thường xuyên thấy tình cảnh như vậy chứ?”
Triệu Xu nói: “Cứ coi như là người chơi lão luyện thì cũng chỉ có được một vài kinh nghiệm tương đối thôi, cậu cũng biết có rất nhiều chi tiết không thể nhớ nổi mà.”
Tưởng Phương gật đầu: “Cảnh tượng thế này, mỗi một lần gặp đều là một loại trải nghiệm mới.”
Cậu ta nói xong còn chà xát cánh tay mình, tỏ vẻ không bởi vì mình là người chơi già dặn kinh nghiệm mà giảm được bao nhiêu cảm giác sợ hãi trong lòng.
Kỳ Vô Quá chợt phát hiện, ưu điểm lớn nhất của những tay lão luyện này chính là tâm thái khi đối mặt với cái chết. Có lẽ bọn họ đối với cái chết lại càng hờ hững, cho dù biết trong rương có thể là Lý Chính Lâm cũng sẽ không có quá nhiều tâm tình để chơi trò mèo khóc chuột.
Cậu thở dài, chuẩn bị mở bọc giấy ra thì trên tay bỗng căng lên.
Khớp xương lộ rõ của Đoạn Lệ nắm lấy cổ tay của Kỳ Vô Quá, hắn mở miệng nói: “Để tôi.”
Âm thanh của Đoạn Lệ khá trầm, lại còn cố tình ngồi sát với cậu, Kỳ Vô Quá thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào bên tai.
Lỗ tai của Kỳ Vô Quá vốn là nơi mẫn cảm, điều này khiến cậu bỗng dưng sinh ra chút cảm giác nguy hiểm.
Cậu cũng lười tranh giành loại chuyện này, nếu Đoạn Lệ không sợ mấy thứ đồ quái quỷ thì cứ để hắn làm đi.
Kỳ Vô Quá nghĩ vậy, cậu tránh sang một bên, đưa con dao trong tay qua cho Đoạn Lệ.
Động tác xé mở của Đoạn Lệ rất lưu loát, lưỡi đao cắt thật chuẩn vào đường băng keo dán vòng quanh, hẳn là không làm hư hại món đồ bọc ở trong đó.
Đây là người rất biết dùng dao, trong lòng Kỳ Vô Quá bỗng nảy ra suy nghĩ này.
Rốt cuộc thân phận của Đoạn Lệ là thế nào?
Sự nghi ngờ này của cậu chỉ chợt lóe lên trong chốc lát, nhưng nhanh chóng bị thứ lộ ra trong bọc hấp dẫn.
Sau khi lớp giấy bao bọc được gỡ xuống, khuôn mặt quen thuộc lại bày ra trước mắt mọi người.
Lý Chính Lâm.
Chỉ là hắn chỉ còn một cái đầu đặt trên bàn, con mắt không hề nhắm lại mà trừng trừng nhìn về phía trước.
Lúc bọc hàng được mở ra, vừa vặn là hướng về phía Đoạn Lệ.
Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn hắn, cậu lại nhớ tới cảnh tượng trước đây khi đầu của Khương Tiểu Lôi lăn xuống. Ban nãy Đoạn Lệ muốn thay cậu mở đồ có lẽ là do nguyên nhân sâu xa trong đó.
Cậu nhớ lại lời đồn về hình ảnh lưu lại trong con mắt người chết. Lúc còn ở lớp học tân thủ, tay lão luyện kia cũng đã nói, người chơi chết ở không gian của quỷ rất có khả năng sẽ biến thành lệ quỷ, trở thành một phần của Quỷ vực.
Cho nên hành vi ban nãy của Đoạn Lệ là để bảo vệ mình ư?
Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Đoạn Lệ, lại cảm thấy bản thân có hơi bị ảo tưởng, mình là một thằng con trai, sao có thể kích thích bản năng giống đực muốn bảo vệ người khác của hắn được.
Vả lại trước đây khi đầu Khương Tiểu Lôi lăn tới, Đoạn Lệ cũng đứng bên cạnh cậu, nhưng không thấy hắn che chắn gì cho mình.
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Tiếng của Đoạn Lệ vang lên, khiến cho Kỳ Vô Quá hồi hồn lại: “Hả? Thế nào cái gì?”
Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, biểu cảm vẫn không có gì thay đổi: “Cậu có định báo cảnh sát tiếp không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Đương nhiên rồi, có tài nguyên NPC mà không dùng thì hơi phí.”
Triệu Xu nói: “Rõ ràng đây cũng không phải do người làm, báo cảnh sát thì có ích gì chứ?”
“Ít nhất còn có nơi để bỏ thi thể Lý Chính Lâm.” Kỳ Vô Quá chỉ chỉ một đống thùng trong phòng khách, “Bằng không để đống này trong nhà cô nhé?”
Triệu Xu liên tục lắc đầu, nói: “Gọi điện thoại đi.”
Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi tới ngoại trừ đem thi thể Lý Chính Lâm đi thì còn có anh trai chuyển phát xui xẻo là Tưởng Phương.
Cũng may hiềm nghi của Tưởng Phương nhanh chóng bị loại trừ, mấy tiếng sau đã quay trở lại tiểu khu.
Chuyện Lý Chính Lâm chết khiến tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, thậm chí những người dân NPC trong tiểu khu kia cũng bắt đầu kỳ quái hơn.
Bầu không khí trong tiểu khu càng ngày càng quỷ dị, thiết kế trò chơi này quá mức chân thật, phản ứng của dân cư trong tiểu khu sau khi có án giết người không khác gì ngoài thế giới thực.
Lúc Kỳ Vô Quá đi tuần còn cảm khái một câu như vậy.
Hiện tại đã là tám giờ tối, người trong tiểu khu dần thưa bóng, trên đường ngoại trừ cậu và Đoạn Lệ thì cũng chỉ sót lại vài bóng cây lẻ loi.
Ban nãy trước khi thay ca, đội trưởng đội bảo an – anh Trương còn nhấn mạnh rằng hai người phải đi tuần cùng nhau, không được phép hành động riêng lẻ.
Kỳ Vô Quá khá tò mò, cậu lại nghĩ tới chuyện ban sáng, rốt cuộc nhịn không nổi mà hỏi.
“Sao hôm nay lúc ở trong nhà Lý Chính Lâm, anh lại thay tôi mở gói hàng vậy?”
Đoạn Lệ không trả lời cậu, chỉ im lặng đi về phía trước.
Ngay khi Kỳ Vô Quá cho rằng hắn sẽ không đáp lại mình, hắn lại mở miệng.
“Nếu trong con ngươi của thi thể chết không nhắm mắt lưu lại hình ảnh của người nào đó, thì hắn sẽ biến thành lệ quỷ rồi ám lấy người này.”
“Anh đúng là vì để bảo vệ tôi?” Kỳ Vô Quá hỏi, “Sao trước đó lúc đầu Khương Tiểu Lôi lăn lại thì anh không phản ứng gì?”
Cũng không phải cậu muốn chất vấn gì hắn, mà đơn thuần chỉ là tò mò thôi.
Đoạn Lệ dường như cũng hiểu được ý của Kỳ Vô Quá, thẳng thắn nói: “Khương Tiểu Lôi là NPC.”
Kỳ Vô Quá bỗng nhiên tỉnh ngộ, Khương Tiểu Lôi vốn là NPC, cho dù cô có biến thành lệ quỷ hay không đều không ảnh hưởng tới chuyện này.
“Không ngờ anh cũng hiểu rõ mấy thứ này như vậy, tôi cũng chỉ mới xem qua vài quyển sách dân tộc, không biết có thật hay không.” Kỳ Vô Quá cảm khái nói.
“Là thật.” Đoạn Lệ đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Kỳ Vô Quá.
“Trước kia tôi từng nói với cậu rằng tôi làm nghề liên quan tới trò chơi, tôi là một thiên sư.”
“Thiên, thiên sư?” Kỳ Vô Quá chớp chớp mắt, có chút ngập ngừng.
Đoạn Lệ nói: “Cậu cảm thấy tôi là loại thần côn hay mấy tay bịp bợm giang hồ kia ư?”
Kỳ Vô Quá lắc đầu: “Cái này thì không, chúng ta đều đã tới loại địa phương kì quái như này, chứng minh trên thế giới có rất nhiều chuyện mà bản thân không biết tới.”
“Đối với những chuyện không biết, tôi sẽ không có ý kiến gì.” Cậu buông tay, “Vả lại, nói không chừng những thế giới khác nhau đều có ý nghĩa cả.”
Đoạn Lệ thấp giọng cười, nói: “Là rất có ý nghĩa.”
Đoạn Lệ rất ít cười, trong khoảng thời gian quen biết đối phương này, đây là lần đầu tiên Kỳ Vô Quá nhìn thấy. Bộ mặt hắn lúc cười lên vẫn tương đối lạnh nhạt, chẳng qua là không khó gần như trước thôi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Kỳ Vô Quá trêu ghẹo nói: “Tôi vốn nghĩ rằng, mình tốt xấu cũng là một tay già đời đã từng qua cửa một lần nên có thể bảo kê anh. Không ngờ anh mới là cái đùi bự, thật muốn quỳ xuống ôm đùi bự cầu được ở bên anh.”
“Không cần.”
Kỳ Vô Quá đoán được Đoạn Lệ sẽ từ chối mình, cậu cũng không quá ủ rũ, nói: “Không sao, tôi chỉ đùa chút thôi.”
Đoạn Lệ nói: “Tôi nói là không cần quỳ xuống ôm đùi.”
“Hả?” Kỳ Vô Quá sững sờ.
“Chỉ là cậu chắc chắn muốn ở cùng với tôi ư?” Đoạn Lệ nhìn sang, trong con mắt tối đen của hắn tựa hồ ngập tràn những thứ Kỳ Vô Quá nhìn cũng không hiểu.
Trực giác của Kỳ Vô Quá đột nhiên nhảy ra, cảnh báo cậu người trước mắt này không hề đơn giản.
Chẳng qua đôi mắt của Đoạn Lệ rất đẹp, đường nét cũng tốt, nếu có thể vẽ một series tranh chân dung phối hợp với cảnh sắc địa ngục, nhất định sẽ đẹp tuyệt trần.
Tại loại thời khắc này, cảm hứng của Kỳ Vô Quá vì phát hiện ra một đôi mắt đẹp đẽ không chịu thua kém mà tuôn ra xối xả.
Có lẽ Đoạn Lệ hiểu lầm sự trầm mặc của cậu, hắn nói: “Cậu có thể suy nghĩ thêm, lời hứa của tôi vẫn sẽ luôn chờ cậu.”
Lúc nghe được câu này, đáy lòng của Kỳ Vô Quá lại sinh ra một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, cậu luôn cảm thấy mình có phải đã từng nghe thấy ở đâu đó hay không?
Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu khu vốn không an tĩnh lại bắt đầu dậy sóng.
Kỳ Vô Quá đang thiu thiu ngủ trong phòng bảo vệ, còn Đoạn Lệ thì đứng ngoài canh gác.
“Đoạn Lệ! Kỳ Vô Quá! Xảy ra chuyện rồi!”
Thanh âm quen thuộc vang lên, Kỳ Vô Quá mở mắt ra, thấy Tưởng Phương hốt hoảng vọt tới.
Cậu luôn cảm thấy từ sau khi vụ án của Khương Tiểu Lôi xảy ra, Tưởng Phương này quả thực là vận xui quấn người, giống hệt như một con chim báo tang vậy.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì?”
Tưởng Phương nói: “Không thấy Triệu Xu đâu nữa.”
Tình huống trong nhà Triệu Xu có chút tương tự với lúc Lý Chính Lâm mất tích.
Tưởng Phương tới trước cửa gửi hàng, gõ cửa mãi không thấy ai trả lời, sau đó cửa tự động mở ra.
Trong phòng không có gì khác thường, chỉ như là một đống rác rưởi chuẩn bị vứt đi bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến chuyện trước đó của Lý Chính Lâm, Tưởng Phương đương nhiên sẽ không cho rằng Triệu Xu chỉ là ra ngoài, cậu ta tìm một vòng không thấy người đâu liền chạy xuống tìm bọn Kỳ Vô Quá.
Mấy người Kỳ Vô Quá vốn đã có kinh nghiệm, cũng không lãng phí thời gian ở nhà Triệu Xu nữa mà đi thẳng đến phòng giám sát.
Cậu chuyển cảnh quay tới chiếc camera gắn ở hành lang, nhìn thấy lúc khoảng bảy giờ hơn, Triệu Xu bỗng như phát điên mà vọt từ trong nhà ra ngoài.
Bước chân cô có hơi lảo đảo, vừa chạy vừa quay đầu.
Lúc chạy tới cửa thang máy, Triệu Xu điên cuồng bấm nút mở, trong lúc bấm còn sợ hãi quay đầu lại, tựa như phía sau có thứ đáng sợ gì đó đang đuổi theo cô.
Cửa nhanh chóng mở ra, Triệu Xu chạy thẳng vào trong thang máy.
Kỳ Vô Quá chuyển qua camera giám sát trong thang máy, lại không thấy bóng dáng Triệu Xu đâu. Cùng lúc đó, trong đại sảnh tòa nhà số ba cũng không thấy cô chạy ra.
“Chẳng lẽ con quỷ kia chờ trong thang máy sao?” Tưởng Phương nói.
Thang Tĩnh Nhã đứng một bên run lập cập, nói: “Đừng vậy mà, nhiệm vụ nhân vật của tôi là quét tước đường đi lẫn thu dọn rác rưởi, các cậu nói vậy làm tôi không dám đi thang máy nữa.”
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng chỗ cầu thang kia xem ra cũng không phải là nơi may mắn gì.”
Kỳ Vô Quá không tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, cậu cảm thấy có rất nhiều tin tức quấn thành một cục bùi nhùi trong đầu, chỉ một chút nữa thôi là có thể tìm thấy đầu sợi, từ đó phát hiện ra tung tích của Triệu Xu.
Đoạn Lệ đột nhiên mở miệng nói: “Cậu tua lại đoạn trước khi Triệu Xu vào thang máy đi.”
Ngữ điệu của hắn rất bình thản, tựa hồ chỉ như muốn xem lại đoạn video trước đó.
Kỳ Vô Quá lại giống như bừng tỉnh, đem mối liên hệ giữa những chuyện này xâu chuỗi lại.
Bọn họ vừa tiến vào trò chơi thì quản lý tiểu khu đã chạy tới phàn nàn thang máy có vấn đề, không hiểu sao đột nhiên lại bị quá tải, chị Lưu kể về vụ án phanh thây mấy năm trước, vứt xác vào giếng thang máy…
Kỳ Vô Quá mở video lên rồi dừng lại ở hình ảnh trước khi Triệu Xu bước vào thang máy, sau đó phóng to lên.
“Tầng một?”
Phòng của Triệu Xu nằm ở tầng chín, nhưng thang máy vừa dừng ở tầng một đã mở cửa.
Cô tựa hồ lại không phát hiện ra điều đó, cứ vậy mà chạy thẳng vào trong.
“Triệu Xu ở trong đường thông thang máy.” Kỳ Vô Quá nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.