Phía đông bắc là nơi tập kết rác rưởi của tiểu khu, rác trong này mỗi khi thu về đều sẽ chuyển về đó, chờ tới ngày thứ hai sẽ có xe môi trường đến hốt đi.
Chỗ kia rất lộn xộn, có người khả nghi trốn bên trong cũng là chuyện rất bình thường.
Vậy là những bảo an khác không hề nghi ngờ mà chạy hết về hướng kia.
Tưởng Phương lúc này mới khom người đi ra, còn rất có galan mà quay đầu giúp Thang Tĩnh Nhã đang sợ nơm nớp.
Thang Tĩnh Nhã trở về ký túc xá của mình, còn Tưởng Phương thì đi theo Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ, định bụng trốn ở đây một buổi tối, chờ ban ngày sẽ ra ngoài.
Kỳ Vô Quá nhường giường cho Tưởng Phương, cậu biết Đoạn Lệ có bệnh thích sạch sẽ nên hẳn sẽ không thích người khác ngủ giường của mình.
Sau đó Đoạn Lệ lại tỏ ra bằng lòng chia giường với Kỳ Vô Quá, vì thế tình huống trước mắt lúc này là Kỳ Vô Quá ngồi trên giường dựa vào Đoạn Lệ mơ màng sắp ngủ, Tưởng Phương nằm phát ngốc trên giường Kỳ Vô Quá nghĩ về chuyện vừa rồi.
Đoạn Lệ ngồi ở bên giường, khuôn mặt nghiêm túc, hắn liếc mắt hỏi Tưởng Phương: “Giờ này các cậu ở bên ngoài làm gì?”
Trong lòng Tưởng Phương hơi rung động, còn tưởng rằng trước sau vẫn không thể chiếm được lòng quan tâm của Đoạn Lệ đối với đồng đội, còn chưa kịp cảm động thêm đã nghe Đoạn Lệ nói tiếp.
“Lúc này đã chết hai người chơi, các cậu tùy ý làm bậy như vậy, nếu bị giết sẽ tăng oán khí cho lệ quỷ, khiến tình huống càng thêm phức tạp.”
“.…”
Tưởng Phương vuốt mặt một cái, đúng là tự mình đa tình.
Chỉ là khí thế của Đoạn Lệ này quá dữ dội, không hiểu sao Tưởng Phương lại có chút sợ hãi hắn.
Đối mặt với đãi ngộ như thế, anh ta cũng chỉ có thể giải thích: “Không phải trước đó chúng ta phân tích chủ tuyến có liên quan tới mua sắm qua mạng sao, thế nên quyết định đi phá phương tiện liên kết tử vong…”
Con mắt Kỳ Vô Quá vốn đã khép lại, nghe thấy từ ngữ mới mẻ liền hỏi: “Liên kết tử vong?”
Nói tới đây, Tưởng Phương mới nhớ ra Đoạn Lệ là người mới, còn Kỳ Vô Quá cũng chỉ mới qua cửa một lần.
Biểu hiện của hai người thật sự quá bình tĩnh, cuối cùng điều này lại khiến cho người ta quên mất bọn họ vốn chưa đủ kinh nghiệm.
Tưởng Phương nói: “Cắt đứt liên kết tử vong là ngoại trừ đối đầu với BOSS ra thì còn có một cách qua cửa khác.”
“Điều kiện tử vong không phù hợp, BOSS không thể tích lũy đủ oán khí để tiến hành hình thức giết chóc cuối cùng, không gian sẽ phán định trò chơi không thể tiếp tục, từ đó đưa ra phán quyết qua cửa.”
Tưởng Phương dùng dăm ba câu giải thích rõ ràng, nói: “Phương pháp này lúc qua cửa sẽ bị trừ điểm, nhưng lại an toàn.”
Kỳ Vô Quá cố xốc mí mắt lên, nói: “Đây là lý do các người nửa đêm chạy đi phá hoại phương tiện công cộng ư?”
Tưởng Phương xấu hổ cười: “Đây không phải đang ở trong game sao?”
“Vậy các anh thành công chưa?”
“Ừ, hiện tại toàn bộ lưới mạng của tiểu khu đã bị ngắt, chờ một hai ngày nếu không có chuyện chết người nào xảy ra, thì hẳn là qua cửa được rồi.”
[Tiểu Kỳ, cậu ở đâu? Mau qua trạm rác đi!]
Kỳ Vô Quá ấn bộ đàm, nói: “Anh Trương, em chống đỡ không nổi đâu, không có chuyện gì thì để em ngủ chút đi, ngày mai còn phải gác ca ngày nữa.”
[Ngủ cái đầu cậu, chết người rồi biết không hả! Không phải ban nãy cậu bảo ở Đông Bắc có bóng người khả nghi sao!]
“.…”
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn Tưởng Phương một cái, cảm thấy cái mồm của anh trai chuyển phát này quả là xui xẻo, lại còn kiêm một con chim báo tang.
Lúc Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ chạy đến, đã thấy mấy anh chàng bảo an ngồi xổm nôn trước cửa trạm rác.
Kỳ Vô Quá có chút ngạc nhiên, mấy ngày qua liên tục phát sinh án giết người, những bảo an này cũng có thể coi như là có kinh nghiệm rồi.
Cái trạm rác này rốt cuộc phải thảm như thế nào, mới có thể kích thích bọn họ thành như vậy.
Cảnh sát còn chưa tới đây, đội trưởng đội bảo an mang theo mấy người lớn gan vào trong bảo vệ hiện trường.
Khi Kỳ Vô Quá chuẩn bị đi vào, thì một bảo an ngồi cạnh vừa nôn được một lượt nói: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, bên trong… Ọe.”
Kỳ Vô Quá thấy sắc mặt gã trắng bệch, mới nhắc tới bên trong đã nôn tới rối tinh mù, trong lòng lặng lẽ nâng cao cảnh giác.
Mới bước vào trạm rác, Kỳ Vô Quá đã ngửi thấy một mùi nồng nặc.
Đó không đơn thuần chỉ là mùi máu tanh, mà là một loại mùi vị kỳ lạ, cứ như là mùi tanh của xương thịt lẫn lộn trên sạp bán thịt heo trong chợ.
“Cậu đi đâu thế?” Anh Trương thấy Kỳ Vô Quá đến, hỏi.
Kỳ Vô Quá thuận miệng đáp: “Lúc em canh ở trong này lại thấy có bóng người đi về hướng đông, chưa kịp báo cho các anh đã đuổi theo hắn.”
Đây là góc chết của camera, cho nên ban nãy Kỳ Vô Quá mới có thể dẫn đám bảo an tới đây, bây giờ cũng vừa há mồm đã có thể nói dối.
“Bên trong có chuyện gì?” Cậu hỏi: “Ai chết vậy?”
Trên mặt anh Trương lộ ra biểu tình kỳ lạ, nói: “Có lẽ là chị Lưu.”
Thời điểm đi vào hiện trường, cậu rốt cuộc cũng rõ vì sao đội trưởng lại nói có thể gì đó.
Hiện trường là một gian phòng nhỏ bên trong trạm rác, dùng để cất giữ dụng cụ quét dọn vệ sinh.
Chị Lưu quen dùng nơi này để bỏ xác giấy đã ép xong, về sau còn tiện đem chúng bán cho người mua ve chai.
Chị Lưu rất có kinh nghiệm xử lý thùng giấy, tất cả thùng đều được mở ra rồi xếp lại cho ngay ngắn. Chị ta còn thường xuyên khoác loác cái bản lĩnh ấy với đồng nghiệp trong giờ làm, nói không thùng giấy nào trong tay chị ta mà không gấp vuông được.
Cho nên hiện tại chị ta cũng được gấp thành hình vuông góc, giống hệt như xác giấy chờ được thu về.
Kỳ Vô Quá nhờ có chiếc khuyên tai trên đầu chị ta mà miễn cưỡng đoán ra đó là chị Lưu, vì hình dáng của chị ta đã hoàn toàn biến đổi. Dù sao từ một con người sống sờ sờ mà bị biến thành mặt phẳng thì rất khó để phân biệt được diện mạo.
Dường như chị Lưu bị thứ gì đó đè bẹp từ đầu tới chân, ép toàn thân thành độ dày ngang xác giấy rồi tỉ mỉ gấp kỹ lại.
Trên mặt đất vung vãi toàn máu tươi và vụn xương, chỗ nào cũng bừa bộn, thoạt nhìn cảm giác không tốt cho lắm.
Rốt cuộc Kỳ Vô Quá cũng đã rõ vì sao những người ngoài kia đều nôn tới rối tinh mù, cậu cũng thấy những thứ trước mắt đều rất mất thẩm mỹ.
Đoạn Lệ thấp giọng nói: “Rất hung.”
Kỳ Vô Quá quay đầu lại nhìn hắn một cái, biểu tình của đối phương vẫn như cũ không thay đổi gì, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ không có cảm giác gì với một màn máu tanh đầy tàn nhẫn này.
“Ý của anh là, cách thức giết chóc trực tiếp đã mở ra?” Kỳ Vô Quá hỏi.
“Khó mà nói.” Đoạn Lệ nói: “Tôi còn chưa đối mặt trực diện với nó.”
Vào lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng còi cảnh sát, hẳn là bên điều tra đã tới.
Kỳ Vô Quá nhanh chóng lui ra, miễn cho tạo thành hiểu lầm không tốt.
Lại là một đêm đầy dằn vặt, nhưng mà Kỳ Vô Quá là một bảo an, ngày hôm sau còn phải trực ca sáng.
Cái cảm giác này khiến cho cả người Kỳ Vô Quá chết lên chết xuống. Toàn thân cậu không còn chút sức lực nào, cứ như người không xương mà xà nẹo trên người Đoạn Lệ.
Từ đêm hôm qua, Kỳ Vô Quá phát hiện Đoạn Lệ không bài xích khi mình tới gần, thế nên rút ngắn khoảng cách xã giao của cả hai thêm lần nữa.
Nhìn đối phương vẫn mang vẻ mặt thanh tỉnh như cũ, Kỳ Vô Quá thở dài: “Sao tinh thần của anh lại tốt vậy.”
Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, biểu cảm lãnh đạm, tựa như việc Kỳ Vô Quá dựa lên người mình là chuyện bình thường vậy.
“Quen rồi.” Hắn nói.
Thang Tĩnh Nhã cách đó không xa kéo xe quét dọn của nhân viên đi tới, biểu tình khó coi, sắc mặt trắng bệch.
Nghĩ cũng phải, tối hôm qua người chết thảm là chị Lưu, tự nhiên cô sẽ liên tưởng tới chính mình.
Thang Tĩnh Nhã dừng trước mặt Kỳ Vô Quá, nói: “Không nghĩ tới sẽ như vậy, xem ra chúng ta đoán sai rồi, mọi chuyện không liên quan gì tới mua sắm qua Internet.”
Kỳ Vô Quá thấy cô thần sắc ủ rũ, dường như đã nhận định rằng cách bọn họ cắt đứt liên kết tử vong đã thất bại, liền hỏi: “Là sao?”
Thang Tĩnh Nhã thở dài: “Chị Lưu kia là người chưa bao giờ mua sắm online, bây giờ chị ta chết rồi, xem ra điều kiện tử vong không liên quan gì tới mua đồ onl hết.”
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một lát: “Kỳ thực hôm qua sau khi nhìn thấy thi thể của chị Lưu, tôi lại nhớ đến một chuyện.”
“Cái gì?”
“Thùng giấy chuyển phát.” Kỳ Vô Quá nói: “Từ lúc chúng ta bước vào trò chơi thì vẫn xoay quanh thùng carton. Bắt đầu là chuyện chị Lưu than phiền có kẻ ăn trộm xác giấy…”
Thang Tĩnh Nhã lắc đầu nói: “Không thể nào, thiết lập trong trò chơi chỉ có người sau khi chết hóa thành lệ quỷ, chứ không có mấy loại yêu tinh gì đó.”
Kỳ Vô Quá trầm tư trong chốc lát: “Tôi vẫn nghĩ không thông, vả lại chị Lưu lại còn đề cập tới án giết người mấy năm trước. Trực giác nói cho tôi biết, quả thực những sự kiện này đều không tránh khỏi mối quan hệ với hung án kia…”
Bên này còn chưa thảo luận ra kết quả gì, anh trai chuyển phát phía bên kia đã đầy mặt kinh hoảng mà chạy tới.
Tưởng – chim báo tang – Phương đến, mang theo cả dự cảm không tốt cho Kỳ Vô Quá.
Chẳng qua là mấy người chơi đều tập hợp ở đây, cứ coi như là phát sinh án mạng đi chăng nữa, thì cũng chỉ là NPC trong trò chơi mà thôi.
“Không hay rồi, toàn bộ thùng chuyển phát của tôi không thấy đâu nữa.”
Lời nói của Tưởng Phương khiến Kỳ Vô Quá có chút giật mình, mọi người không chậm trễ nữa, chạy thẳng tới chỗ phát bưu kiện.
Bên trong trạm chuyển phát là một mớ hỗn độn, tất cả hàng hóa chất lung ta lung tung trên kệ, mấy thứ giấy dùng để bảo vệ hàng còn chồng lên trên chúng.
Riêng chỉ có thùng bưu kiện là không thấy đâu.
Đây chắc chắn không phải là án trộm cướp, không có thằng trộm nào ngu đến mức chỉ lấy thùng bưu kiện mà không lấy hàng hóa bên trong.
Tưởng Phương nói: “Sau khi sáng nay trở về, tôi dụi mắt một chút định đem hàng đi phát thì thấy như vậy rồi.”
Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, nói: “Chẳng lẽ thật sự là có quan hệ với mấy thùng giấy chuyển phát? Trong vụ án của Khương Tiểu Lôi, cái tay ở tủ bưu kiện là sao nhỉ.”
Nhưng đúng lúc này Đoạn Lệ lại đi tới, hắn im lặng đi hai vòng quanh kệ hàng.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Anh phát hiện gì ư?”
Đoạn Lệ lắc lắc đầu không nói gì.
Kỳ Vô Quá biết Đoạn Lệ có bí mật, nhưng hắn chưa hề nói ra những chuyện này, dù sao đây cũng thuộc về việc riêng của Đoạn Lệ, Đoạn Lệ không chủ động nói, thì cậu cũng không thể ngang nhiên mà làm chủ cho bọn Tưởng Phương được.
Tưởng Phương vốn là một người dễ kích động, lại nghe Thang Tĩnh Nhã thuật lại suy đoán ban nãy của Kỳ Vô Quá.
Anh ta vỗ tay đánh bộp, nói: “Chủ tuyến này chắc chắn là có chuyện như vậy, những thùng giấy bị mất có lẽ được giấu ở đâu đó trong tiểu khu, nếu tìm ra chúng rồi đem đi thiêu hủy, mấy việc kia sẽ không xảy ra nữa.”
Thang Tĩnh Nhã có chút chần chờ: “Nhưng mà trước nay tôi chưa từng nghe có tình huống như vậy.”
Tưởng Phương khoát khoát tay: “Trước khi cô tiến vào không gian của quỷ chắc cũng chưa từng nghe về lệ quỷ này nọ đâu nhỉ, tầm mắt của con người đâu phải cái gì cũng thấy.”
Thang Tĩnh Nhã gật đầu, bị Tưởng Phương hoàn toàn thuyết phục.
Tưởng Phương nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chia nhau ra hành động, tìm cho ra thùng chuyển phát.”
Kỳ Vô Quá thấy bóng người của Tưởng Phương cùng Thang Tĩnh Nhã rời đi, không có ngăn cản hai người.
Cậu quay lại nhìn Đoạn Lệ, hỏi: “Ban nãy anh có phát hiện gì không?”
Đoạn Lệ không hề trả lời, còn hỏi ngược cậu: “Cậu không cản họ à?”
“Tôi luôn cảm thấy nguy hiểm không phải nằm ở thùng giấy, bọn họ thích thì cứ đi thôi.” Kỳ Vô Quá đáp, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu đến phiên Đoạn Lệ trả lời.
Đoạn Lệ nói: “Cậu đoán không sai, chủ tuyến đúng là có liên quan tới thùng giấy, xung quanh kệ hàng có linh khí.”
“Linh khí?”
“Người chết có hồn phách, vạn vật trên đời đều có sinh linh.” Đoạn Lệ nói: “Không chỉ có sinh mệnh thôi đâu.”
“Ý của anh là, thùng bưu kiện thành tinh ư?” Trong mắt Kỳ Vô Quá lộ ra vẻ nghi hoặc, cậu không phải đang hoài nghi lời giải thích của Đoạn Lệ, chỉ là chuyện này khiến người ta không thể lý giải nổi.
Trong sách mà cậu từng xem qua cũng đề cập tới vạn vật có linh tính. Chỉ là những thứ này đa số là đồ cổ, mà phần lớn cũng là châu báu ngọc ngà trân quý. Vậy thì yêu tinh thùng chuyển phát phải giải thích như thế nào?
Đoạn Lệ nhìn ra nghi vấn của cậu, giải thích: “Ngoại trừ những loài động vật có ý thức, những vật chết không có sự sống này có linh tính là nhờ vào loài người, ý niệm của con người bám vào vật chết, trải qua ngày tháng tích lũy, sẽ trở thành sinh linh.”
“Chỉ là…” Đoạn Lệ có hơi chần chờ, hắn cũng không rõ vì sao thùng chuyển phát lại có sinh linh được.
“Thì ra là thế!” Mắt Kỳ Vô Quá sáng lên như ngộ ra điều gì.