Lúc sửa sang lại căn phòng, Kỳ Vô Quá không thấy cuộn tranh nói. Hoặc là nói có, nhưng trong tranh chỉ có cảnh không có người.
Những cảnh sắc đó lại rất khớp với đoạn ký ức có vấn đề của Kỳ Vô Quá.
Quả nhiên cách làm việc của Thiên Đạo không hề để lộ sơ hở, hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của Đoàn Lệ trong cuộc sống của Kỳ Vô Quá, lại không để lộ bất kỳ vết nứt gãy nào trong đầu khiến y nghi ngờ.
Đoàn Lệ thấy Kỳ Vô Quá mãi mà không nói gì, dường như hơi bối rối, hắn đè nặng âm thanh hỏi lại: “Đây… là… ta…”
Kỳ Vô Quá thấy hắn chau mày, dường như chỉ cần nghe một câu không phải, hắn sẽ lập tức xé nát bức tranh đó, nhịn không được cười ra tiếng.
Chuyện của quá khứ đã trở thành ký ức, tuy rằng những ký ức đó có không ít chỗ tối tăm, nhưng tóm lại y và Đoàn Lệ đã từng trải qua nó.
Ký ức của quá khứ mới tạo thành y và Đoàn Lệ hiện tại.
Kỳ Vô Quá thấy ý thức của Đoàn Lệ đã thanh tỉnh hơn, biết không bao lâu nữa đối phương sẽ tỉnh lại. Y giơ tay lên, một loạt cuộn tranh lập tức mở ra như sóng nước.
Từ đứa bé tóc trái đào chơi đùa trong thôn trang đến thiếu niên tướng quân điều khiển ba quân, lại đến người trưởng thành ổn trọng như núi.
Từng hình ảnh sống động nối tiếp, đây là Đoàn Lệ trong mắt Kỳ Vô Quá. Kỳ Vô Quá giơ tay đặt lên vai Đoàn Lệ, ghé lại gần nói: “Anh xem, đây không phải anh thì là ai?”
Đoàn Lệ không nói gì, Kỳ Vô Quá chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười thật nhẹ.
Sau khi tham quan xong thư phòng, Kỳ Vô Quá lại dẫn Đoàn Lệ tới một căn phòng nối khác trong thư phòng. Thật ra y không nhận ra hiện tại mình như một con công đực theo đuổi bạn tình, cố gắng phô bày hết tất cả những gì tốt đẹp nhất trước mặt người yêu.
Căn phòng bên cạnh này vừa giống lại vừa khác thư phòng. Nói là giống, bởi vì bên trong cũng là không gian phủ đầy sương trắng lượn lờ hệt như thư phòng, trên không gian là vô số cuộn tranh lơ lửng.
Khác ở chỗ tranh ở trong phòng này không phải tả thứ gì tốt đẹp. Trên mỗi bức tranh đều là cảnh tượng đáng sợ khiến người ta sởn tóc gáy, hoặc là núi thây biển máu, hoặc là quỷ dữ mặt mũi hung tợn.
Tất nhiên Đoàn Lệ sẽ không sợ hãi mấy bức tranh đó, chỉ là so với cảm giác ấm áp tốt đẹp vừa rồi ở thư phòng bên kia, những cuộn tranh ở thư phòng này khiến người ta không vui nổi. Kỳ Vô Quá cũng nhìn ra điều này thông qua hàng mày cau chặt của Đoàn Lệ. Đoàn Lệ bây giờ chỉ có ý thức bản năng, không có lý trí, cho nên sẽ không che đi những gì mình thích.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Trên đời này không phải chỉ có những mặt tốt đẹp, trăng thanh gió mát phồn hoa như gấm là nhân gian, oán hận căm thù đố kị sát khí bốn phương cũng là nhân gian.”
“Nhóm quỷ sai lại càng nhiều mặt.” Kỳ Vô Quá nói, “Mặt tốt nhân gian đã tạo thành tôi, một mặt âm u khác cũng là tôi.”
Đoàn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá, giữa mày giãn ra: “Người?”
Kỳ Vô Quá nói: “Những bức tranh này đều là cảm xúc tôi đã từng gặp. Tình cảm là một loại tốt đẹp, sau khi phóng đại lên, phần lớn sẽ biến thành xấu xa.”
Y đi qua, tiện tay chấm lên một bức tranh. Lần này không gian không thay đổi, chỉ có người trong tranh xuất hiện trước mặt cả hai. Trên bức tranh này là một thiếu nữ khuôn mặt thanh tú, dáng người thướt tha. Nếu chỉ nhìn mặt cô thì quả thật là một bức tranh vẽ người đẹp. Nhưng cô ta lại vươn đôi tay ngọc nhỏ dài của mình đặt ra sau tai lột da mình ra, những nơi bị kéo để lộ xương trắng âm u.
Kỳ Vô Quá nói: “Yêu cái đẹp là thiên tính của loài người, tôi cũng luôn tìm những thứ đẹp đẽ, chỉ là con quỷ này yêu cái đẹp quá mức, cho nên biến thành chấp niệm.”
“Đây là quỷ Họa Bì, sinh thời yêu cái đẹp, không thể chịu nổi khuôn mặt già đi của mình mà tự sát, nhờ có chấp niệm biến thành quỷ dữ, sau đó bắt đầu giết người chỉ vì một túi da xinh đẹp.”
Đoàn Lệ nhíu mày, dường như không hiểu nổi cách theo đuổi túi da xinh đẹp.
“Về sau,” Kỳ Vô Quá nói, “Cô ta thích được lột da như thế, Chung Phán đã phán cho cô ta trải nghiệm nỗi đau bị lột da ở địa ngục, thời hạn thi hành án 300 năm.”
Nếu nói thư phòng này là phòng cất chứa tranh, còn không bằng nói là phòng tư liệu của Sát Tra Tư. Mỗi một lệ quỷ đi qua Phạt Ác Tư thẩm phán xong bị đày xuống địa ngục đều sẽ được cuộn tranh ghi chép lại, tùy thời thẩm tra xem có oan sai gì không.
Đoàn Lệ đi qua, dường như không hứng thú gì nhiều.
Kỳ Vô Quá thấy thế, hỏi: “Sao thế? Không có hứng à?”
Đoàn Lệ gật đầu, suy nghĩ một lát, cố gắng tìm mấy từ mô tả cảm xúc của mình: “Không, không phải người…”
Kỳ Vô Quá chỉ nghe mấy chữ đã hiểu ý Đoàn Lệ.
Y buông thõng tay, nói: “Đương nhiên không phải tất cả đều là tôi vẽ, lượng thẩm phán mỗi ngày bên Phạt Ác Tư không ít, nếu để tôi vẽ hết thì đừng hòng tôi rời được khỏi âm phủ nửa bước. Phần lớn chỗ này đều là quỷ sai Sát Tra Tư vẽ, kỹ thuật không tồi.”
Đoàn Lệ nghe xong, ánh mắt rời khỏi những bức tranh đó, không còn chút hứng thú nào nữa. Sau khi đi thêm vài bước, Đoàn Lệ thậm chí còn dừng lại, không muốn đi tiếp nữa.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao vậy?”
“Không… muốn… xem.”
Đoàn Lệ bây giờ hoàn toàn hành động theo bản năng, sau khi nghe những bức tranh này không phải do Kỳ Vô Quá vẽ, lập tức chỉ muốn rời khỏi nơi nhàm chán này.
Mục đích của Kỳ Vô Quá dẫn Đoàn Lệ tới đây vốn không phải để xem mấy bức tranh đó, thấy trên mặt đối phương là nét uể oải, bỗng cho rằng mình phải dỗ hắn một chút.
Y nghĩ một lát, nói: “Đi thêm một chút nữa là sẽ thấy thứ anh hứng thú.”
Đoàn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá, sau đó kiên quyết lắc đầu.
Thôi được rồi.
Kỳ Vô Quá hơi bất đắc dĩ, sau khi ý thức khôi phục lại một phần, Đoàn Lệ có suy nghĩ nhưng không đủ lý trí vô cùng cố chấp. Cũng may có kinh nghiệm nuôi trẻ mấy năm kia, Kỳ Vô Quá quyết định dùng cách để đổi phó với Nhị Bảo nhằm giải quyết vấn đề trước mắt.
Y giơ tay vẫy vài cái, con chim đen vẫn luôn theo sau từ xa bay tới. Dưới móng nó cắp một cái hộp gỗ đặt lên lòng bàn tay Kỳ Vô Quá rồi xoay mình biến mất trong làn sương trắng.
Kỳ Vô Quá đưa hộp cho Đoàn Lệ: “Quà đấy, trong tập tranh này đều do tôi tự vẽ.”
Nói đến đây, Kỳ Vô Quá bỗng sửng sốt.
Thì ra là thế.
Thì ra Bách Quỷ Đồ Lục trên tay thiên sư Đoàn Lệ mấy trăm năm sau là do chính y đưa cho hắn.
Hành động vừa rồi Kỳ Vô Quá chỉ làm theo bản năng, sau khi y nói những lời này, có một số việc lập tức được xâu chuỗi lại.
Trước đây khi Kỳ Vô Quá nhìn thấy Bách Quỷ Đồ Lục đã thấy phong cách bút pháp vô cùng quen thuộc, bởi vì đó vốn là do y vẽ. Chỉ là trong trí nhớ của y, tất cả những chuyện liên quan đến Đoàn Lệ đều bị hủy diệt, bao gồm cả cuốn tranh này.
Kỳ Vô Quá quá tin vào ký ức của mình, cho nên chưa bao giờ nghĩ như vậy. Hơn nữa cuốn Bách Quỷ Đồ Lục kia khác cuốn tranh này rất nhiều, còn làm pháp khí của thiên sư, Kỳ Vô Quá sẽ càng không nghĩ Bách Quỷ Đồ Lục liên quan đến mình.
Trên cuốn Bách Quỷ Đồ Lục của nhà họ Đoàn, phần lớn đều là giấy trống. Chỉ khi nằm trong tay Đoàn Lệ, thu phục con quỷ tương ứng, nó mới xuất hiện bức tranh y hệt. Nguyên nhân rất đơn giản, Kỳ Vô Quá đã đầu thai chuyển thế, năng lượng bám trên đó dần dần biến mất, chỉ để lại chút dấu vết.
Đoàn Lệ nhận được quà không còn cố chấp nữa. Hắn lật xem tập tranh bên trong, sau đó đi với Kỳ Vô Quá tiến về phía trước. Phía cuối hành lang tranh kéo dài là một cánh cửa. Phía sau cửa là nơi quan trọng của Sát Tra Tư.
Kỳ Vô Quá nâng tay kết hồn ấn trên cửa, sau đó dẫn Đoàn Lệ vào. Hiện tại hồn Đoàn Lệ được trói định với Kỳ Vô Quá, dưới sự che chở của y có thể thuận lợi đi vào.
Phía sau cánh cửa là một khung cảnh khác biệt. Thư phòng này không khác những thư phòng thường thấy trên dương gian là bao.
Một cái án thư, vài cái kệ sách.
Đặt cạnh cửa sổ là một chiếc giường, trên giường có một chiếc bàn dài khắc bộ bàn cờ.
Ngoài cửa sổ là cảnh lạc tuyết hồng mai. Đây đương nhiên không phải cảnh thật mà chỉ là một số ngón của Kỳ Vô Quá, dựa vào kỹ thuật chiếu thực tế ảo ở thế giới hiện thực.
Kỳ Vô Quá đứng trước cửa, trên mặt lộ chút hoài niệm.
Làm quỷ sai mấy ngàn năm, phần lớn thời gian của y đều dùng để du lịch dương gian, khi ở lại âm phủ, trừ công việc qua trọng ra, hơn nữa y không thích ra ngoài, y sẽ ngồi trong thư phòng này.
Từ sau khi Kỳ Vô Quá về hưu đã không còn gặp thư phòng này nữa. Dù sao Sát Tra Tư đã chuyển giao cho Lục Chi Đạo, dấu vết cá nhân của Kỳ Vô Quá cũng biến mất theo. Không ngờ trong không gian của Đoàn Lệ lại giữ lại những món đồ mình đã từng dùng.
“Đây là?”
Đoàn Lệ vốn đang say mê xem tập tranh, thấy Kỳ Vô Quá đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn một căn phòng hoàn toàn khác biệt.
Kỳ Vô Quá bừng tỉnh, đi vào thư phòng, nói: “Vào đi, đây là chỗ ở của tôi ở âm phủ.”
Đẩy một cánh cửa khác, đi qua phần sân, đó là phòng ngủ của Kỳ Vô Quá. Chẳng qua lần này y dẫn Đoàn Lệ tới không phải để nghỉ ngơi, mà có một chuyện vô cùng quan trọng.
Một bí mật Đoàn Lệ cần phải biết.
Về cuộc gặp gỡ giữa y và Nhị Bảo.
Chấp niệm của Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá xuất phát từ mấy năm tốt đẹp lúc trước. Có lẽ trong lòng Nhị Bảo, Kỳ Vô Quá là người duy nhất đối xử tốt với nó mà không có bất cứ mục đích nào.
Quả thật Kỳ Vô Quá chăm sóc Nhị Bảo không vì mục đích nào khác, trong mấy năm nuôi dạy trẻ kia cũng đã sống chung với đối phương bằng trạng thái tự nhiên nhất.
Những chuyện y làm vì Nhị Bảo cũng xuất phát từ tận đáy lòng, chứ không phải vì nhiệm vụ chăm sóc Nhị Bảo do Thiên Đạo giao cho.
Dù sao âm giới và thiên giới không phụ thuộc vào nhau, ngoài Đại Đế có địa vị cao, chúng thần thiên giới và quỷ sai âm giới có thể nói là cùng một cấp.
Nhóm quỷ sai âm phủ không cần lấy lòng thần tiên thiên giới, làm ra những chuyện trái với bản thân.
Nhưng y luôn cho rằng dù là Đoàn Lệ hay Nhị Bảo, trong tình huống này đều cần phải biết về chân tướng bọn họ gặp nhau.
Kỳ Vô Quá đi đến kệ sách, lục lọi một lát liền tìm thấy lá thư kia. Thư đến từ Tư Mệnh Tinh Quân, nửa đoạn trước ghi chép rõ ràng vận mệnh cả đời người của Đoàn Lệ, nửa đoạn sau là nhờ địa phủ phái quỷ sai hỗ trợ nhiệm vụ.
Kỳ Vô Quá nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa lá thư kia cho Đoàn Lệ.
Khi y đứng ở đây đã có thể lý giải suy nghĩ trước đó của mình. Tuy trên đã Tam Sinh xuất hiện nửa cái tên, Kỳ Vô Quá lúc đó không hoàn toàn hiểu. Y luôn cảm thấy nếu Đoàn Lệ là Tinh Quân thiên giới, bây giờ lại bị mảnh ác ý lây nhiễm, vậy cách giải quyết duy nhất là giúp đối phương xóa đi chấp niệm. Sau khi thấy bức thư này, Đoàn Lệ hẳn sẽ từ bỏ cố chấp của Nhị Bảo đối với tiên sinh, sau đó giải trừ chấp niệm, thuận lợi quy vị.
Kỳ Vô Quá của hiện tại lại khác, y chọn vẫn đưa thư cho Đoàn Lệ, một là để đi lại con đường năm đó, hai là xuất phát từ tin tưởng dành cho hắn. Y tin rằng, với sự tin tưởng kiên định của Đoàn Lệ, dù thấy lá thư này cũng sẽ không dao động hay ảnh hưởng đến lòng hắn.
“Trước đây tôi tới dương gian tìm anh là vì một nhiệm vụ.”
Kỳ Vô Quá kể hết từ đầu tới cuối câu chuyện, Đoàn Lệ đứng đó cúi đầu nhìn thư, khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc. Hắn cứ đứng như vậy như một pho tượng điêu khắc, nhìn thật lâu thật lâu.
Lâu đến mức Kỳ Vô Quá tràn đầy tin tưởng cũng phải thấp thỏm.
Ngay lúc này, Đoàn Lệ ngẩng đầu, nở nụ cười nhìn Kỳ Vô Quá. Ánh mắt hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, người đứng trước mặt y không còn là Đoàn Lệ rơi vào trạng thái hỗn độn, chỉ còn chút ý thức bản năng.
Đây là Đoàn Lệ đã sống cuộc đời lận đận mấy trăm năm trước.
Hắn tiến lên, cẩn thận gấp lá thư trong tay thả lên bàn sách.
“Tiên sinh, ra rất biết ơn người viết lá thư này.”
Kỳ Vô Quá rất ngạc nhiên, hỏi: “Biết ơn?”
Chủ lá thư là Tư Mệnh Tinh Quân, tuy nói cả đời này của Đoàn Lệ đầu thai chuyển thế là vì để dọn sạch con đường phía trước cho Tử Vi Tinh Quân, cũng là kết cục là Thiên Đạo định sẵn, nhưng phần phía sau lại là cảm giác của Tư Mệnh Tinh Quân sau sự sắp đặt của Đoàn Lệ.
Đối với Đoàn Lệ có cuộc đời thăng trầm, chưa bao giờ hưởng thụ được cái đẹp nhân gian, hắn lại cảm thấy biết ơn Tư Mệnh Tinh Quân?
Đoàn Lệ giơ tay chạm vào sườn mặt Kỳ Vô Quá: “Nếu không có lá thư này, ta sẽ không bao giờ được gặp tiên sinh.”
“Anh không ngại?” Kỳ Vô Quá hỏi, “Không ngại tôi nhặt anh về chỉ vì một nhiệm vụ à?”
Đoàn Lệ cảm nhận xúc cảm trong lòng bàn tay, thỏa mãn thở dài, hỏi một đường trả lời một nẻo: “Lạnh, nhưng là sự tồn tại chân thật.”
Hắn buông tay, nói: “Nếu không có nhiệm vụ này, ta sẽ vĩnh viễn không được gặp người. Sao ta phải để ý, sau khi chết đi, những năm này người dẫn ta đi ta đều nhớ rõ.”
“Trong nhiệm vụ không bao gồm đưa ta đi ngắm vạn dặm non sông, nhìn những điều tốt đẹp trên thế gian.”
Đoàn Lệ hơi dừng lại một lát, nghiêm túc nhìn vào mắt Kỳ Vô Quá, nói: “Đúng không? Cho nên tiên sinh, rốt cuộc trong lòng người, ta là sự tồn tại như thế nào? Nếu chỉ là một nhiệm vụ, với tính thích tự do của người, sao có thể mất công cố ý quan tâm một người nhiều năm như vậy?”
Kỳ Vô Quá chớp mắt, thầm nghĩ, thế công của Đoàn Lệ khôi phục ý thức quá mạnh, chẳng trách mình trong quá khứ không chống đỡ nổi.
Chẳng trách về sau Kỳ Vô Quá lại dứt khoát lựa chọn về hưu.