Mục lục
Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Vô Quá khá ngạc nhiên, cậu vốn cho rằng kiểu người đã quen sống cuộc sống truyền thống như Đoàn Lệ hẳn là mù tịt về thế giới kiếm tiền qua mạng, nhưng theo như lời Đoàn Lệ nói, có vẻ đối phương đã biết nên kiếm tiền từ đâu.

Khách VIP như Đoàn Lệ chỉ có một số phúc lợi mà thôi, tuy không túng thiếu đến mức nợ 50 đồng như Kỳ Vô Quá, nhưng bản chất vẫn là không có tiền.

Nói cách khác, sau 0h ngày hôm sau, Đoàn Lệ cũng sẽ phải tiếp tục nạp phí.

Kỳ Vô Quá: “Hình như anh đã có cách kiếm tiền rồi nhỉ?”

Đoàn Lệ: “Đoán mệnh online cho khách.”

Kỳ Vô Quá nói: “Không phải anh bảo anh không giỏi đoán mệnh à?”

Đoàn Lệ: “Không thạo lắm, chỉ cần lừa được người ngoài nghề là đủ, ít nhất cũng đủ dùng ở nơi này.”

Kỳ Vô Quá nghĩ một lát, tạm thời mở cách kiếm tiền tiệm net cung cấp. Các cách kiếm tiền trên đó kiếm được lãi rất nhanh, chỉ là…

Kỳ Vô Quá ngả lưng lên ghế, tầm mắt lại nhìn vào màn hình máy tính đối diện. Có vẻ cách khách kia kiếm tiền cùng thao tác với làm thủy quân. Thị lực của Kỳ Vô Quá rất tốt, hơn nữa thứ đối phương đang nhìn rất giống spam trên trang web.

Cậu đột nhiên nhớ tới mấy vị khách cười tập thể điên cuồng vài phút trước. Nếu cậu đoán không sai, tiếp theo vị khách này cũng sẽ điên cuồng cười.

Vị khách kia lạnh nhạt nhìn chằm chằm màn hình một lát, hành động này hẳn là đang tìm từ khóa và theo dõi lượt xem. Sau một hồi lâu, gã nhấn mở khung bình luận, bắt đầu spam bình luận.

Kiểu spam bình luận trên trang web như thế này thường là các bình luận vớ vẩn như “Ha ha ha ha”. Thủy quân chỉ cần đánh mấy chữ là có thể gửi đi các bình luận khác nhau, tất nhiên công việc cũng rất nhẹ nhàng. 

Vị khách kia nhanh tay gõ mấy từ ha ha, sau đó biểu cảm trên mặt gã cũng thay đổi, nheo mắt cười to vài tiếng.

Tốt lắm, hiện tại Kỳ Vô Quá đã biết tình huống đột nhiên ha ha ha trước đó rốt cuộc là như thế nào rồi. Tuy không rõ nguyên lý vận hành trong đó, nhưng hiển nhiên khi làm thủy quân, lúc bình luận sẽ phải làm ra hành động tương ứng.

Kỳ Vô Quá cau mày, mở khung cửa sổ chat. Cậu kể tình huống vừa rồi cho mọi người rồi nói thêm: “Cách kiếm tiền tiệm net cung cấp rất kỳ lạ, tốt nhất đừng tùy tiện làm theo.”

Cậu kể lại sơ lược cốt truyện một chút, bao gồm cả câu nói “Ở tiệm net chúng tôi không được nói lung tung” đầy quỷ dị của tiếp tân trước quầy. Kỳ Vô Quá vốn có ý cảnh cáo mọi người đừng quá tin tưởng vào cách kiếm tiền tiệm net cung cấp, nhưng những người chơi khác lại có cái nhìn khác nhau. Mỗi người có một cách kiếm tiền riêng, có lẽ là vì không thể giao lưu trực tiếp, chỉ giao tiếp cách màn hình máy tính, cho nên mọi người cũng không nể nang ai.

Hà Chỉ Kỳ: “Nhưng tôi nghĩ đây là cách kiếm tiền nhanh nhất, mà vừa rồi tôi vừa làm thủy quân, sao tiền vẫn chưa chuyển vào tài khoản nhỉ.”

Tống Ngọc Thanh: “Cô nói có lý đấy, trước đó tôi bình luận không được trả tiền, chỉ nhận được phản hồi là không đủ thật lòng, xem ra mấu chốt là ở đây.”

Khưu Lan: “Trong sơ lược cốt truyện vốn không có gì dùng được, không phải tiệm net quy định không được nói chuyện trong sảnh à, cho nên câu nói kia của cô tiếp tân cũng bình thường. Chủ tuyến trò chơi sao có thể lộ nhanh vậy được, theo tôi thấy chủ tuyến hẳn là liên quan đến Gia Đình Hạnh Phúc”

Hà Chỉ Kỳ: “Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi thấy không chừng còn liên quan tới thông tin xã hội, không phải thường xuyên có mấy đứa nhóc trầm mê trong tiệm net, dẫn đến gia đình không yên ổn à…”

Kỳ Vô Quá không nói gì nữa, tạm thời tình hình chưa rõ, không có bất cứ tình chứng cứ gì nên cậu không thể thuyết phục mấy người chơi lâu năm này tin tưởng mình.

Ít nhất từ tình huống này có thể thấy kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua số dư trống rỗng của mình mà thở dài. Thời gian còn lại cho cậu chỉ có hai mươi tư tiếng.

Ngay khi Kỳ Vô Quá đang mặt ủ mày ê, trên màn hình cậu có một khung thoại nhảy ra.

Đoàn Lệ: “Không sao, đã đến lúc có thể dùng thủ đoạn bạo lực uy hiếp.”

Kỳ Vô Quá: “…Tuy lần trước ở không gian tòa nhà phủ vải phải dùng con đường bạo lực qua cửa, nhưng cách này không thể thực hiện ở đây được, dù sao đó là không gian virus, quy tắc vẫn chưa hoàn thiện.”

Đoàn Lệ nhìn màn hình, khóe môi nở nụ cười. Kỳ Vô Quá không sử dụng giao diện kiếm tiền, mày mò tìm trên mạng một số từ khóa về phác bản thảo. Thân là một họa sĩ vẽ tranh minh họa, tất nhiên lúc này sẽ phải phát huy sở trường nghề nghiệp của mình, nhận một số yêu cầu vẽ tranh chân dung đơn giản, thời gian ngắn tiền tới nhanh, là một cách tốt để mưu sinh.

Chỉ là thế giới mạng hiện tại quả nhiên không giống trong thế giới thực, trên mạng không cung cấp bất cứ cách làm ăn nào, xem ra muốn kiếm tiền thì chỉ có thể đi vào con đường tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc cung cấp sẵn.

Kỳ Vô Quá thở dài, trong lòng cảm thấy đây đúng là môi giới lũng đoạn, cũng không biết rốt cuộc chủ tuyến có liên quan gì đến mấy cách kiếm tiền kỳ quặc này.

Cậu nhấn vào một phương pháp kiếm tiền tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc cung cấp để xem thử. Không thể không nói cách kiếm tiền trong đó rất đa dạng phong phú, có đủ loại thao tác qua mạng để hoàn thành công việc.

Các thao tác đó được sắp xếp dựa trên độ khó và độ hot, mấy công việc đơn giản mà nhanh lời như đi làm thủy quân hay đánh giá thuê tất nhiên sẽ đứng đầu bảng. 

Kỳ Vô Quá lướt chuột hồi lâu mới tìm được công việc vẽ tranh minh họa ở vài dòng đứng từ dưới lên. Toàn bộ đều đã ổn thỏa, Kỳ Vô Quá chỉ thiếu một thứ, đó chính là bảng vẽ.

Đương nhiên mua hàng là bất khả thi, bảng vẽ rẻ nhất cũng phải tốn mấy trăm đồng, đối với một người đang nợ 50 đồng mà nói, đây chính là một món tiền khổng lồ.

Kỳ Vô Quá mở cửa sổ chat với tiếp tân trước quầy: Có cung cấp bảng vẽ không?

Tiếp tân: Có.

Kỳ Vô Quá: Mượn được không?

Tiếp tân: Được, cần bỏ thêm tiền.

Sau khi hỏi giá cả thuê, Kỳ Vô Quá đã hoàn toàn hết hi vọng. Xem ra cách làm họa sĩ vẽ tranh minh họa tạm thời không thể thực hiện rồi.

Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, từ màn hình xem ra đối phương đã nhận được đơn hàng đầu tiên, đang dùng một đống ngôn ngữ bàng môn tả đạo để lừa người bên kia màn hình máy tính.

Kỳ Vô Quá nghĩ mình không thể cứ ngồi lười nhác thế được, trước mắt chủ tuyến trò chơi chưa có tiến triển, ít nhất cậu phải được ở lại đây cho đến lúc chủ tuyến bắt đầu.

Trừ nghề cũ của mình ra, Kỳ Vô Quá cảm thấy cách kiếm tiền nhanh nhất có thể giải quyết tình hình lửa sém lông mày như thế này chính là làm thủy quân.

Kỳ Vô Quá nhấn vào lựa chọn làm thủy quân, phát hiện bên trong phân ra rất nhiều loại. Có phụ trách đổi chiều hướng dư luận, có mắng nhau, cũng có tương tác bình luận v…v… Kỳ Vô Quá nhìn đến đau đầu, bèn mở cửa sổ chat với Hà Chỉ Kỳ.

Hà Chỉ Kỳ vừa nghe Kỳ Vô Quá hỏi, lập tức nhả một tràng tiếng lóng trong giới fan.

Kỳ Vô Quá nhìn khung chat, rõ ràng mỗi chữ đều quen thuộc, vậy mà khi ghép vào nhau lại không hiểu ý nghĩa, chìm vào im lặng thật lâu.

Đây là lần đầu cậu cảm thấy mình đã không còn trẻ nữa. Xem ra mấy thứ dành cho thanh niên này không hợp với cậu. Vả lại điều khiến Kỳ Vô Quá càng lo hơn là cậu luôn cảm thấy làm thủy quân trên mạng rất nguy hiểm. Từ những khách hàng đột nhiên cười to vừa rồi, lại đến NPC xả nước trong nhà vệ sinh, có lẽ đều liên quan đến thủy quân trên mạng.

Kỳ Vô Quá gõ mấy chữ vào khung thoại: “Lúc cô làm thủy quân thì đừng nói lung tung.”

Kỳ Vô Quá cũng không có kinh nghiệm giao tiếp với thiếu nữ mười mấy tuổi, nhưng có vẻ câu góp ý của cậu đã chọc giận cô gái đối diện.

Hà Chỉ Kỳ: “Anh nói tôi không xuôi tai tí nào cả, cái gì mà đừng nói lung tung, khi chị đây đang chiến đấu cho anh nhà thì không biết anh còn đang làm gì đâu đấy?”

“…”

Kỳ Vô Quá nhìn khung chat rồi im lặng, cảm thấy mình đừng nên nói nhiều với mấy cô gái tầm tuổi này thì hơn.

Cậu tiếp tục trầm mặc kéo chuột xuống, thế nhưng lại phát hiện ra công việc phù hợp hơn với mình.

PS(1).

Tuy rằng ít tiền, nhưng ít nhất không cần nói chuyện trên mạng, khiến Kỳ Vô Quá yên tâm bắt đầu làm việc.

Ngày đầu tiên yên ả trôi qua. Vào đến tảng sáng, Kỳ Vô Quá đã trả hết tiền nợ, chỉ thảm một cái là cả ngày nay cậu chưa ăn gì. Kỳ Vô Quá ngửi mùi mì gói từ bên cạnh thổi qua, cảm thấy mình sắp chết rũ tới nơi rồi. Chẳng qua khi nhắc đến việc ăn uống, Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoàn Lệ bên cạnh, có vẻ cả hôm qua hắn cũng chưa ăn gì. Từ tình huống của Đoàn Lệ có thể thấy túi tiền của hắn không dư dả hơn cậu là bao. Nhưng ít ra hắn tự xưng mình tinh thông thuật bói toán, nhận được rất nhiều đơn đặt hàng trên mạng.

Kỳ Vô Quá nhấn mở khung chat với Đoàn Lệ: “Anh không ăn à?”

Đoàn Lệ trả lời rất ngắn gọn: “Không đói.”

Kỳ Vô Quá nhìn đến đây, đột nhiên có chút cả nghĩ, nói: “Không phải anh nghĩ giữa anh em phải có nạn cùng chịu, thấy tôi không có ăn nên cũng ngại không ăn đấy chứ?”

Đoàn Lệ: “Nghĩ nhiều rồi.”

Ngay khi cả hai đang nói chuyện, Hà Chỉ Kỳ đã bưng một tô mì hộp từ quầy tới. Quả nhiên cô rất thành thạo đổi hướng dư luận trên mạng, sau một ngày thỏa mãn nhu cầu còn thừa tiền ăn bữa khuya. Dù sao Hà Chỉ Kỳ vẫn còn tính trẻ con nên dễ mang thù, để bụng chuyện Kỳ Vô Quá nhắc cô đừng nói lung tung. Vì thế cô đã dùng thủ đoạn vô cùng ấu trĩ nhằm chọc giận Kỳ Vô Quá. Từ quầy trước đến chỗ ngồi của Hà Chỉ Kỳ không cần đi qua chỗ Kỳ Vô Quá, nhưng cô cố tình bưng mì gói đi tới hướng này. Có lẽ cô nóng lòng muốn cậu hối hận vì nói chuyện mất lịch sự, lại không cẩn thận đá vào chân ghế dựa, hộp mì trên tay cô lập tức hắt vào người NPC đang tập trung nhìn màn hình.

Hà Chỉ Kỳ muốn lên tiếng, vừa chuẩn bị nói đã nghĩ ngay tới quy định của tiệm net nên đành ngậm ngùi nuốt về. Cô cuống quít muốn lau sạch mì trên người nọ, rút một đống khăn giấy bắt đầu dọn dẹp. 

Kỳ Vô Quá ngồi cách nơi xảy ra chuyện mấy cái ghế, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cậu đã phát hiện ra chỗ bất thường: Người kia từ nãy tới giờ chưa từng cử động.

*********

Chú thích: 

(1) Cái này tui thấy raw để y nguyên là PS nên cũng không biết anh Kỳ chọn làm nghề gì nữa:<

Lảm nhảm: Gửi em gái: No zuo no die.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK