Mục lục
Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Vô Quá đánh mắt theo hướng mà Đoạn Lệ đang nhìn, phát hiện giữa một đám rơm rạ nằm tán loạn kia, quả thật có một nhúm tóc màu đen.

Trước lúc lên xe, Kỳ Vô Quá vốn cũng đã để ý tới. Có điều cậu chỉ cho đó là lông động vật, bây giờ nhìn lại thì thấy không giống, từ độ dài có thể thấy đây là tóc của con người.

Kỳ Vô Quá thoáng nhìn NPC ăn mặc cổ quái đang lái máy kéo phía trước, hỏi: “Trò chơi này chắc sẽ không để lộ huyền quan đâu?”

Đoạn Lệ hơi ngạc nhiên, hỏi: “Ý cậu là sao?”

Kỳ Vô Quá nói: “Tôi cứ cảm thấy tên tài xế này như kẻ giết người hàng loạt vậy.”

Hai người không coi ai ra gì chúi đầu vào thầm thảo luận vài câu, Kỳ Vô Quá liền cảm thấy di động trong túi rung lên, có người gửi tin nhắn vào nhóm Wechat.

Nhóm Wechat hiện lên một dòng tin nhắn.

“Này Kỳ Vô Quá, hai cậu quen nhau à?”

Kỳ Vô Quá còn không thèm nhếch nửa cái lông mày, trả lời: “Vừa gặp đã quen.”

Qua hơn một giờ xóc nảy, máy kéo cuối cùng cũng dừng lại, mọi người nhảy từ trên máy kéo xuống, chuyển thành đi bộ sang phía con đường nhỏ, phong cảnh hoàn toàn khác biệt dần hiện ra trước mắt họ.

Phía trước là một chiếc hồ xanh lam như như dùng loại thuốc tốt nhất nhuộm lên, khiến mọi người cảm thấy cả đoạn đường ác liệt ban nãy đều rất đáng giá.

Phó Hàm lên tiếng: “Cuộc sống là như thế đấy, sau khi cực khổ xong được ngắm phong cảnh mới là đẹp nhất.”

Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn cậu ta, cảm thấy người này nhập vai diễn hơi quá.

Tài xế lái máy kéo đi tới, đứng trước mặt cả nhóm cởi mũ tháo khẩu trang.

Kỳ Vô Quá khẽ cau mày, không phải vì tài xế này khó coi đến mức nào.

Mà bởi vì vẻ ngoài của hắn giống người cuối cùng trong cốt truyện như đúc.

Kỳ Vô Quá cảm thấy sơ lược cốt truyện lần này cung cấp thông tin khác hẳn so với những lần trước.

Hai lần xem sơ lược cốt truyện lần trước, NPC xuất hiện đều là người chết đầu tiên, đồng thời đại biểu cho trò chơi bắt đầu.

Mà NPC trước mắt này, nếu như bảo là người đầu tiên chịu chết, còn không bằng bảo hắn là kẻ giấu tay sau màn cũng nên.

Kỳ Vô Quá bỗng nhiên nghĩ thế, sự tồn tại của NPC này không chỉ đơn giản như vậy.

NPC nói: “Chào mừng đến với thôn Thiên Đường, tôi là chủ trọ.”

“Thôn này rất truyền thống, người trong thôn có khá nhiều kiêng kỵ, hy vọng trong thời gian ở nhờ này các cô cậu có thể tuân thủ quy tắc. Nếu như mạo phạm đến dân địa phương thì tôi cũng không giúp được đâu.”

Dường như Hầu Giai Vân nghe ra được điều gì bất thường từ giọng nói của anh ta, cô hỏi: “Ngài không phải người bản xứ à?”

Ông chủ cho thuê để lộ nụ cười đầu tiên kể từ khi lên sàn, nói: “Không phải, thật ra trước đó tôi đều giống các người, thích làm phượt thủ chu du đây đó.”

Sử Mạnh Huy lên tiếng cắt ngang: “Bọn tôi còn chưa biết tên của anh.”

Chủ trọ nói: “Sau khi tới đây tôi đã rũ bỏ hết bản thân mình rồi, bao gồm cả tên, các người cứ gọi tôi là Thập Nhất là được.”

Sau khi đã bàn giao xong mấy hạng mục quan trọng, lúc này Thập Nhất mới dẫn mọi người đi dọc theo lối nhỏ vào trong thôn.

Trong thôn rất yên tĩnh, theo lý mà nói, bây giờ mới chỉ gần trưa, vậy mà những căn nhà khác lại không có động tĩnh gì.

Mấy điều cần chú ý mà vừa rồi Thập Nhất nói cũng cổ cổ quái quái, tỷ như phạm vi hoạt động của người chơi chỉ trong phạm vi nhà trọ và xung quanh nhà trọ, nếu muốn vào thôn nhất định phải báo cáo với hắn, sau khi được cho phép mới có thể vào.

Lại tỷ như hoạt động buổi tối của nhà trọ thì chắc chắn phải tham gia, không cho phép vắng mặt.

Điều này khiến cho Kỳ Vô Quá cảm giác mình và những phượt thủ khác đến đây không phải để tham quan, mà là tham gia một khóa quân sự.

Căn nhà của Thập Nhất không ở trong thôn mà cách làng một đoạn ngắn gần hồ, tách biệt khỏi khu dân cư. Như vậy cũng có thể xem như phù hợp với lời nói của Thập Nhất, không hi vọng sẽ quấy rầy đến thôn dân.

Mười phút sau, mọi người đã đến được nơi trọ.

Khu trọ rất khác so với nhà sàn của thôn xóm, phong cách hiện đại lại mới mẻ.

Căn nhà hai tầng ngự ở gần hồ nước, tầng một có một cái sân nhỏ làm bằng gỗ dọc ra ngoài, xây sát bên hồ.

Trên sân đặt vài bộ bàn ghế đan từ tre, dọc theo phần lan can là dây leo quấn lấy, toàn bộ căn nhà quả là nơi trọ hiện đại lý tưởng mà cả nhóm hằng mơ ước.

Kỳ Vô Quá lại phát hiện sân gỗ có chỗ bất thường, cậu đảo mắt nhìn Đoạn Lệ.

Đoạn Lệ vốn cũng đang nhìn mảnh sân, lại như cảm nhận được ánh mắt của Kỳ Vô Quá, tức thì quay đầu lại.

Hắn nhỏ giọng nói: “Là khoảng trống kia.”

Hai người nhắc tới bình đài, cũng là đang nhắc tới địa điểm thấy được trong sơ lược cốt truyện.

Một đám người vây quanh lửa trại trong bóng tối, số người càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại Thập Nhất.

Kỳ Vô Quá xoa xoa tay, nói: “Cái motip này càng lúc càng giống phim kinh dị giật gân, ông chủ nhà trọ nhờ có phong cảnh trù phú mà lừa phượt thủ đến đây, sau đó bắt đầu lên kế hoạch, ra tay tàn sát từng người một, kịch bản này nghe quen nhỉ.”

Đoạn Lệ vẫn không tỏ vẻ gì, Mã San San đứng phía trước gần với hắn nhất đã bật cười.

Cô quay đầu lại nói: “Cậu chưa qua cửa nhiều đúng không?”

Kỳ Vô Quá chưa bao giờ giấu giếm sự thật này, gật đầu: “Đúng vậy.”

Mã San San nói: “Chẳng trách cậu lại có suy nghĩ này, qua cửa nhiều hơn cậu sẽ biết, trong game này chỉ có quỷ mới giết người thôi.”

Kỳ Vô Quá gật đầu, nói rất chân thành: “Cảm ơn đã chia sẻ kinh nghiệm.”

“…” Mã San San đột nhiên không biết nói gì cho phải, cô luôn cảm thấy mạch suy nghĩ của người trước mắt này thật khác thường.

Mọi người đi theo Thập Nhất vào trong trọ, khung cảnh bên trong cũng rất mới mẻ.

Tầng một gồm phòng khách, phòng ăn cùng phòng bếp, quay mặt về phía hồ là một cái cửa sổ sát đất, cửa sổ lúc này vẫn đang mở, từng đợt gió mát thổi từ ngoài hồ mênh mang lướt vào.

Gió trên đỉnh núi dù vào giữa trưa cũng mang theo hơi nước mát mẻ, hơn nữa còn có ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ gợn sóng lăn tăn, khiến cho tâm trạng của đám người chơi cả đường hít mùi phân động vật tốt lên được chút.

Nơi nghỉ ngơi trong phòng khách là mấy bộ sofa, bức tường phía sau sofa là mấy tấm ảnh và lời nhắn.

Mặt tường đối diện là giá sách, trên giá sách để đủ loại sách khác nhau. Cách đó không xa có một chiếc máy phát nhạc đang cà vào đĩa, mang theo âm thanh khàn khàn của nữ ca sĩ, hết thảy đều mang tới dáng vẻ của những năm tháng yên bình.

Thập Nhất sau khi sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho mọi người thì rời đi, qua vài phút sau mới xuất hiện lần nữa.

Lúc xuất hiện lại, Thập Nhất đã không chỉ có một mình, lần này anh ta mang theo ba người phía sau.

Thập Nhất nói: “Tiểu Đặng phụ trách nhà bếp, tiểu Lý phụ trách dọn dẹp quét tước, tiểu Hứa phụ trách mua sắm làm việc vặt, những chuyện khác có thể tìm tôi, nhưng mà nhà trọ không thể so với những căn trọ lớn khác, phần lớn việc sinh hoạt đều phải do các cô cậu tự làm.”

Những giúp việc còn lại xem ra là loại hướng nội ít nói, gật đầu hỏi thăm một lát là đi làm việc ngay.

Thập Nhất lại giới thiệu chung về cấu tạo căn nhà, giúp việc ở dưới tầng một, khách khứa ở tầng hai.

Phòng trên tầng hai không nhiều, chỉ vừa đủ sáu gian.

Tầng một có một phòng vệ sinh, tầng hai cũng có, thay phiên nhau xài cũng được xem là đủ.

Còn phòng đã chia xong, không thể đổi lại, vì Thập Nhất đã sắp xếp đâu ra đấy rồi.

Bố cục tầng hai đơn giản hơn nhiều, từ cầu thang đi lên là hành lang dài hẹp, mỗi bên ba phòng, phòng vệ sinh thì nằm cuối hành lang.

Cách xây phòng ở tầng hai cũng không giống nhau, ba phòng quay lưng về phía hồ, ba phòng quay lưng về phía thôn làng.

Kỳ Vô Quá ngồi trong phòng Đoạn Lệ, cảm khái nói: “Từ chuyện phân phòng có thể thấy tôi đúng là đồ sao chổi, tỷ lệ chỉ có một phần hai mà cũng được chia phòng hướng về phía Bắc thôn.”

“Cậu có thể ngủ ở đây.”

Kỳ Vô Quá lắc đầu: “Không tốt lắm đâu, Thập Nhất kia cổ cổ quái quái, mà cái trọ này cũng cổ cổ quái quái nốt, tùy tiện đổi phòng, kích hoạt điều kiện tử vong thì tệ lắm.”

Gian phòng của Đoạn Lệ quay mặt về phía hồ, căn phòng của Kỳ Vô Quá nằm đối diện phòng hắn, hướng về thôn xóm. Gian phòng của hai người đều nằm ở cuối hành lang, gần với nhà vệ sinh nhất.

Đoạn Lệ im lặng một lát, lại nói: “Ý của tôi là, không cần đổi phòng cũng ngủ ở đây được.”

Kỳ Vô Quá đứng dậy, đi một vòng trong phòng, nói: “Thôi bỏ đi, dù điều kiện này nghe hấp dẫn đấy, nhưng trực giác nói cho tôi biết, có lẽ sẽ có manh mối nằm trong cách chia phòng.”

Kỳ Vô Quá nói vậy vì hai nguyên nhân.

Một là phòng cậu quay lưng về phía thôn, hơn nữa vị trí của nhà trọ cao hơn mặt bằng thôn một chút, đứng từ cửa sổ sát đất có thể thấy rõ tình huống trong thôn.

Cái thôn kia rất cổ quái, phòng này chiếm được vị trí ưu thế, có lẽ sẽ thu thập được một ít thông tin có ích.

Mặt khác, Kỳ Vô Quá luôn cảm thấy cách trang trí phòng có những ý nghĩa riêng, khoảnh khắc cậu bước vào phòng, cảm giác này lại càng mãnh liệt.

Thông tin về trò chơi lần này vô cùng ít, không những chủ tuyến không có gì, mà hiện tại đám người chơi làm nghề gì, vì sao tới nơi này cũng không thể tra rõ.

Với kinh nghiệm của hai lần qua cửa, Kỳ Vô Quá có thể xác định sơ lược cốt truyện có liên quan đến chủ tuyến trò chơi.

Cái chết của Khương Tiểu Lôi trong tủ bưu kiện cùng bóng ma trong đường hầm ở khu đô thị mới, kết quả qua cửa đều đã chứng minh những điểm đó.

Tuy rằng lần này NPC Thập Nhất xuất hiện trong trò chơi khá là kỳ quái, thế nhưng căn trọ này có liên quan không ít tới chủ tuyến.

Như vậy, tất cả manh mối cũng chỉ có thể bắt đầu thu thập từ nơi đây mà thôi.

Kỳ Vô Quá nói suy nghĩ của mình cho Đoạn Lệ nghe, đối phương tỏ vẻ tán thành, sau đó hai người quyết định tách ra đi tìm manh mối trong phòng mình.

Khi Kỳ Vô Quá đẩy căn phòng thuộc về mình ra thì hơi kinh ngạc.

Cậu vừa bước vào căn phòng của Đoạn Lệ, lại không ngờ căn phòng của mình sẽ được trang trí theo phong cách như vậy.

Trong phòng treo đầy ảnh chụp, đủ các loại ảnh chân dung phụ nữ

Ảnh không phải loại bình thường, cũng không phải loại ảnh nghệ thuật chụp mỹ nữ gì đó. Tất nhiên những thứ này không phải ảnh chụp trộm, từ cách những người phụ nữ đó nhìn thẳng vào màn ảnh có thể thấy họ đã đồng ý cho chụp.

Kỹ thuật chụp ảnh không thể nói là tốt, thiết bị dùng để chụp dường như cũng rất đơn giản, vì nó chỉ dùng di động để chụp lại mà thôi.

Kỳ Vô Quá thả balo trong tay xuống, lần lượt xem xét tỉ mỉ từng bức ảnh một.

Bức ảnh như đang vẽ lại những cảnh sinh hoạt thường ngày, cảnh tượng nào cũng có, chỉ liếc mắt qua sẽ thấy chúng không có gì khác biệt.

Kỳ Vô Quá khoanh tay đánh giá một lúc lâu, sau đó nhoài lên giường thở dài: “Quả nhiên là sao chổi, cách trang trí phòng này kỳ lạ quá, thế sẽ ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ mất.”

**************

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK