“Đại ca Đoàn vẫn tùy ý như vậy.”
Tuy rằng Cổ Ngưng Ninh đã quen biết Đoàn Lệ khoảng hơn một trăm năm, cũng thường xuyên lại mặt nhau trong không gian quỷ vực. Chỉ là từng ấy năm tới nay, cô cảm thấy Đoàn Lệ vẫn thần thần bí bí, không thể nắm bắt như lúc ban đầu gặp mặt.
Mãi mãi không ai có thể đọc được suy nghĩ của hắn qua khuôn mặt lạnh nhạt kia.
Ví dụ như lần này Đoàn Lệ đột nhiên chạy đến thế giới hiện thực làm thiên sư loài người, thậm chí còn trói buộc với người ta bước vào trò chơi. Mấy con quỷ đã quen Đoàn Lệ lâu như họ lại không có ai biết hắn làm như thế nào, cũng không biết mục đích chính của hắn.
Cổ Ngưng Ninh nhớ tới việc trói buộc, lại cảm thấy một lời khó nói hết, cô hỏi: “Khưu Lương, cậu sẽ không trộm thiết lập giả thiết chứ, không gian quỷ vực không có thiết lập tổ đội đâu.”
Khưu Lương điên cuồng lắc đầu: “Em nào dám tự thêm giả thiết, không phải lần đó thành lập giả thiết cũng thông qua hội đồng em mới dám sửa à?”
Nói tới đây, cậu ta ngừng lại một lát, nói: “Đại ca Đoàn cũng làm được mà, chẳng có gì lạ.”
Cổ Ngưng Ninh lại nghĩ nghĩ, âm thầm chấp nhận.
Tuy rằng Đoàn Lệ cũng là nhân viên quản lý Thiên tự như họ, nhưng thực lực của đối phương lại áp đảo tất cả mọi người. Không ai biết thực lực của hắn mạnh tới đâu, cô không biết, mà Lôi Tranh cũng không biết.
“Tôi đi đây.” Cổ Ngưng Ninh xua xua tay, tuy Đoàn Lệ hơi đáng sợ, nhưng vì mèo của mình, cô vẫn tình nguyện đi hỏi một chút.
***
Đoàn Lệ đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bây giờ hắn đang ở quê của Kỳ Vô Quá, hai người nghỉ ngơi một đêm, hôm sau tới phần mộ tổ tiên nhà họ Kỳ để lấy sừng dê.
Chỉ là khi ở khách sạn, hai người lại bước vào không gian quỷ vực.
Hắn vừa ra khỏi đó, Kỳ Vô Quá ở phòng bên cạnh, bây giờ đã là nửa đêm. Đoàn Lệ biết thói quen của Kỳ Vô Quá, thời gian đi ngủ nếu không có chuyện gì khác, tuyệt đối sẽ không chậm trễ thời gian ngủ.
Hắn không ngủ được, nhưng lại không muốn quấy rầy Kỳ Vô Quá, bèn đứng bên cửa sổ nghĩ một ít chuyện.
Trầm mặc hồi lâu, Đoàn Lệ nhắm mắt một lát, lúc mở mắt ra, ánh nhìn đã khác hẳn.
“Chuyện gì?”
Hắn không quay đầu lại, trầm giọng hỏi.
Cổ Ngưng Ninh mới xuất hiện trong phòng, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Đoàn Lệ phát hiện. Cô cũng không khách sáo làm gì, nói thẳng mục đích của mình.
“Thang Viên biến mất rồi, tôi muốn hỏi xem nó đi đâu.”
Đoàn Lệ trầm mặc một lát, khi khôi phục lại ý thức, hắn cũng nhớ tới vài lần trải nghiệm không gian quỷ vực. Những lệ quỷ và yêu tinh biến mất kia đều xuống địa phủ cả rồi.
Mà thân phận của Kỳ Vô Quá cũng rất rõ ràng.
Kỳ Vô Quá là quỷ sai.
Là nhân viên quản lý không gian quỷ vực, trên thực tế quỷ sai địa phủ chính là phía đối lập của bọn họ. Dù sao chuyện bọn họ đang làm là cướp quỷ trên tay địa phủ, đối với địa phủ mà nói, đây là một chuyện làm rối loạn hệ thống sinh tử luân hồi.
Trước đó cũng đã từng xảy ra chuyện quỷ sai địa phủ định đột phá giới hạn, đột nhập vào không gian quỷ vực, chỉ là tất cả đều bị Đoàn Lệ đẩy ra ngoài.
Trong tiềm thức của hắn, tựa hồ cũng không muốn kết thù hận với quỷ sai.
Lúc ấy Lôi Tranh đến thế giới hiện thực tìm quỷ thì gặp phải Phạm Vô Cữu. Hai bên động tay động chân, Lôi Tranh không phải đối thủ của Phạm Vô Cữu, sắp bị treo lên móc câu hồn áp giải về địa phủ.
Đoàn Lệ nhận được tín hiệu cầu cứu của Lôi Tranh, bèn đánh nhau một trận với Phạm Vô Cữu cứu Lôi tranh.
Tuy Phạm Vô Cữu rất mạnh, trên thực tế còn không phải là uy hiếp đối với Đoàn Lệ, chỉ là hắn theo bản năng không muốn làm địch với quỷ sai.
Không biết lý do, chỉ là trực giác mà thôi.
Vì thế hắn chỉ cứu Lôi Tranh rồi đưa về không gian quỷ vực.
Nhưng sự tồn tại của không gian quỷ vực cũng vì vậy mà lộ ra.
Trong khoảng thời gian rất dài kế tiếp, địa phủ đều có ý định bước vào không gian quỷ vực, Đoàn Lệ tăng mạnh phòng ngự không gian, bên kia vẫn không có tiến triển.
Không ngờ một quỷ sai tiền nhiệm như Kỳ Vô Quá không biết thế nào lại tiến vào không gian quỷ vực.
Đoàn Lệ nhớ tới khuyên tai đột nhiên xuất hiện trên người đối phương, cùng chiếc bút Phán Quan, lập tức có thể đoán ra đây hẳn là lần thứ hai Kỳ Vô Quá liên hệ với địa phủ.
Hắn rũ mắt xuống, trong lòng đã xác nhận mối liên hệ giữa Kỳ Vô Quá và địa phủ.
Nhưng vậy thì đã sao, Đoàn Lệ cũng không vì vậy mà có tính toán khác.
Hắn lên tiếng nói: “Tôi đưa nó tới một nơi tốt hơn rồi, ít nhất là đối với mèo.”
Cổ Ngưng Ninh nghe đến đó, trong lòng yên tâm hơn một chút.
Cô thường nói Thang Viên là mèo cô nuôi, nhưng thật ra Thang Viên là mèo tinh, là động vật có trí tuệ. Nếu nói mối quan hệ giữa họ là chủ nhân và thú cưng, còn không bằng nói là bạn bè.
Thang Viên có nơi tốt hơn để đi, tuy rằng người làm bạn như cô không nỡ, nhưng lại vui thay nó.
“Còn việc gì nữa không?”
Cổ Ngưng Ninh biết Đoàn Lệ đang đuổi khách, nhanh chóng nói tiếp: “Khưu Lương hỏi có thể mang oán quỷ trong phó bản Thang Viên về không gian không, dù sao…”
Cô không chút do dự đẩy Khưu Lương ra đầu ngọn sóng, dù sao Đoàn Lệ không thích bị người ta quấy rầy, chuyện mình tự chạy tới tất nhiên là càng nhiều người chịu trách nhiệm càng tốt.
Đoàn Lệ xoay người, nói: “Việc này tôi đã đồng ý với bạn siêu độ bọn họ rồi.”
“?”
Nếu không phải ngại ánh mắt Đoàn Lệ, Cổ Ngưng Ninh đã muốn ngoáy tai mình xem có phải bị ảo giác hay không.
Cô vậy mà nghe được chữ “bạn” từ miệng Đoàn Lệ, việc này đúng là quá mức kỳ ảo, còn kỳ ảo hơn cả mấy con lệ quỷ như họ và sự tồn tại của không gian quỷ vực.
Đương nhiên Cổ Ngưng Ninh sẽ không thể hiện ra ngoài.
“Lượng oán quỷ lớn như vậy biến mất, khả năng tuần hoàn của không gian quỷ vực sẽ bị ảnh hưởng.”
Đoàn Lệ nói: “Không sao, tôi sẽ bổ sung thêm.”
Cổ Ngưng Ninh được Đoàn Lệ đảm bảo, gật đầu nói: “Tôi đi trước đây.”
Chuyện đại ca Đoàn đã nói thì chắc chắn sẽ làm được, còn chuyện bằng cách nào, khó khăn đến đâu, trước nay bọn họ đều không cần nhọc lòng.
Đoàn Lệ nhìn bóng dáng Cổ Ngưng Ninh dần biến mất, lại nói một câu: “Nếu không phải không gian sắp sụp đổ thì đừng tìm tôi, lệ khí trên người các người quá nặng, dễ bị phát hiện.”
Biểu cảm trên mặt Cổ Ngưng Ninh cứng lại, mang theo sự ghét bỏ của đại ca Đoàn mà biến mất.
***
Kỳ Vô Quá hoàn toàn không biết gì đối với chuyện ở phòng bên cạnh, cậu vừa ra khỏi không gian quỷ vực đã đeo khuyên tai lên. Dù sao cảm giác như lửa đốt cứ âm ỉ trên lưng khiến cậu có mệt mấy cũng không ngủ được.
Sau khi đeo khuyên tai lên, tất nhiên Kỳ Vô Quá đã đánh một giấc ngon lành, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường phòng bên cạnh.
Sáng hôm sau, cậu và Đoàn Lệ lái xe đi đến trước phần mộ tổ tiên nhà họ Kỳ.
Ô tô đi dọc theo con đường uốn lượn vào đến thôn nhà họ Kỳ, Kỳ Vô Quá không có ý định về nhà cũ thăm hỏi, hai người đi thẳng đến phần mộ tổ tiên Kỳ gia.
Trong khoảng thời gian này, trên đường núi vắng tanh không có ai.
Chuyện như vậy cũng bình thường, vốn dĩ nơi này đã hẻo lánh ít người lui tới, hơn nữa khoảng thời gian trước Kỳ Phú Quý tìm thôn dân đến tu sửa mộ, những thôn dân đó bị quỷ đánh tường nên ảnh hưởng sức khỏe một thời gian khá dài.
Ở nơi nhỏ bé này, sau khi thôn dân quay về chắc chắn sẽ truyền mọi chuyện ra cho người khác biết.
Bây giờ ngọn núi tổ nhà họ Kỳ này sớm đã từ phong thủy tốt thành một nơi quỷ làm loạn, nếu thôn dân không có chuyện gì sẽ không đi tới đây.
Không chừng số mộ phần tổ tiên còn lại của thôn dân khác cũng sẽ dần chuyển đi.
Kỳ Vô Quá nhìn phần mộ tổ tiên mà Kỳ Phú Quý hao tâm tổn sức làm ra, chỉ cảm thấy buồn cười.
Trong mắt cậu, những việc này chẳng liên quan gì tới mình, cùng lắm chỉ là để hóng hớt mà thôi. Hành động của Kỳ Phú Quý có thể xem như tự làm bậy không thể sống.
Tốc độ của Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ rất nhanh, không bao lâu đã đi tới giữa sườn núi.
Phần mộ tổ tiên nhà họ Kỳ ở ngay trước mắt, chỉ là thoạt trông càng thêm suy tàn.
Rõ ràng không lâu trước đó vừa dọn cỏ dại, bây giờ lại là cảnh cỏ mọc thành chùm. Thậm chí những ngọn cỏ dại kiên cường kia đã phá bung lớp đất cằn cỗi, vươn ra khỏi khe hở.
Kỳ Vô Quá đá đá một hòn sỏi bị cỏ bám lên, nói: “Sao mấy cây cỏ này mọc nhanh thế nhỉ.”
Đoàn Lệ nói: “Loại cỏ này thích âm khí.”
Chỉ mấy chữ ít ỏi của hắn, Kỳ Vô Quá đã hiểu ý đối phương.
Phong thủy của phần mộ tổ tiên nhà họ Kỳ đã thay đổi, mấy ngọn cỏ kia lập tức phát triển không kiêng nể gì.
Kỳ Vô Quá đi ra phía trước, ngồi trước nơi đặt sừng dê nói: “Nhưng thế cũng tốt, tiện cho tôi lấy đồ.”
Nói xong, cậu vươn tay xốc khe đá bị cỏ đẩy ra, để lộ không gian nhỏ bên trong.
Hộp gỗ nhỏ vẫn nằm trong đó, chỉ là thân hộp vốn bóng loáng nay đã trở nên cũ kỹ, thậm chí trên đó còn có một lớp rêu xanh phủ lên.
Âm khí dày đặc bao phủ toàn bộ hộp gỗ, mang theo hơi thở bất thường.
Kỳ Vô Quá lấy hộp gỗ ra, nói: “Cái hộp này trông không giống đồ trợ phong thủy, mà trông như nguyền rủa.”
Đoàn Lệ nói: “Có thể nói như vậy.”
Kỳ Vô Quá đang muốn mở hộp, lại thấy Đoàn Lệ nhíu mày nói: “Về rồi hẵng xem.”
Sau đó hắn kéo tay Kỳ Vô Quá đi xuống dưới chân núi.
Bây giờ đã muộn, bầu trời vốn còn ánh nắng nay đã giăng đầy mây đen, gió âm nổi lên khắp nơi.
Con đường xuống núi biến thành một làn sương mù xám xịt, bên tai hai người vang lên tiếng tru thê lương như hàng vạn con quỷ đang cùng khóc.
Đối diện với cảnh tượng quỷ dị này, Đoàn Lệ vẫn rất bình thản, chỉ là kéo Kỳ Vô Quá ra sau mình.
“Vị nhà họ Chu nào tới đây? Đừng giả thần giả quỷ trước mặt tôi.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, lập tức nhớ tới chuyện Đoàn Duệ Thành nói nhà họ Chu không theo chính đạo, lập tức nổi hứng thú.
Cậu kề sát vào tai Đoàn Lệ hỏi: “Đây là nhà họ Chu chuyên đi đường ngang ngõ tắt à?”
Đoàn Lệ liếc cậu một cái, nói: “Cậu nghe ai nói?”
“Cháu trai Duệ Thành của anh chứ ai, lúc ấy cậu ta cũng không nói rõ, chỉ là tỏ ra rất coi thường.”
Đoàn Lệ nghe vậy, giải thích: “Tuy nhà họ Chu cũng thuộc giới huyền môn, nhưng lại ngầm thờ cúng nuôi quỷ, luyện quỷ ngự quỷ như thế cũng là cách cổ.”
Hắn tạm dừng một chút, nói: “Có người nói nhà họ Chu dùng người sống luyện quỷ, tất nhiên người ta sẽ không vừa mắt cách này.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, bĩu môi: “Xã hội pháp luật, đây là chuyện phải vào đồn cảnh sát.”
“Ranh con vắt mũi chưa sạch kia! Sao dám bàn tán chuyện nhà họ Chu!”
Hai người cứ nói chuyện như không coi ai ra gì, dường như đã chọc giận người nhà họ Chu đứng trong làn sương xám.
Chỉ thấy làn sương xám kia vặn vẹo, màu càng lúc càng đậm như nước mực.
Ánh sáng đỏ tươi lóe lên qua lớp sương xám.