Kỳ Vô Quá bỗng nhiên tỉnh ngộ, tiếp tục nói: “Niệm bám vào vật chết biến thành linh, tôi biết rồi.”
Đoạn Lệ hỏi: “Ý cậu là?”
Kỳ Vô Quá cười với hắn, nói: “Anh vừa nhìn đã biết là người không thường xuyên mua sắm qua mạng rồi.”
Đoạn Lệ gật đầu.
Kỳ Vô Quá giải thích: “Vậy anh không thể lý giải nổi suy nghĩ của người nghiện mua đồ online chờ đợi nhận bưu kiện được. Loại tâm tình chờ mong đối với bưu kiện đang trên đường vận chuyển có lẽ cũng là một loại niệm nhỉ?”
Đoạn Lệ khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói một câu: “Loài người đúng là lắm chuyện.”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Anh nói cứ như anh không phải người ấy.”
Đoạn Lệ hơi sững sờ, hắn cũng không hiểu sao mình có thể nói một câu như vậy.
Kỳ Vô Quá cũng không để ý, hỏi tiếp: “Quỷ có ác quỷ, vậy niệm có phân biệt thiện ác hay không?”
Đoạn Lệ thu tâm tình lại, nói: “Lúc linh mới sinh, không phân biệt thiện ác. Nếu như những án giết người này là do yêu tinh thùng giấy làm, thì chắc chắn là do nguyên nhân nào đó mới khiến nó trở thành ác linh.”
Kỳ Vô Quá nhớ tới án vứt xác trong thùng giấy mà chị Lưu nói tới, nếu như có nguyên nhân nào khác, thì cũng chỉ là người phụ nữ trẻ tuổi bị chết thảm kia.
Vụ án vẫn bị treo, kẻ tình nghi mất tích, xem ra chỉ có một phương án khả thi, đó chính là cô gái nọ đã hóa thành ác quỷ, tự mình báo thù.
Về sau cô cứ quanh quẩn trong tiểu khu, giết chết Khương Tiểu Lôi nửa đêm đến lấy bưu kiện. Hồn phách Khương Tiểu Lôi lại một lòng muốn về nhà, dùng thùng chuyển phát đựng xác của mình gửi vào tủ bưu kiện.
Thùng bưu kiện vốn đã sinh ra linh, lại trùng hợp gặp được các sự kiện này, kết hợp với lệ quỷ kia liền tạo thành ác linh.
Lại sau đó, ác linh liền chạy đi giết Lý Chính Lâm, Triệu Xu và chị Lưu, tử trạng đều liên quan tới cách bọn họ xử lý thùng bưu kiện.
Lý Chính Lâm là người bán Taobao, thường dùng thùng giấy để gửi hàng, nên thi thể của hắn được bỏ trong thùng giấy để gửi cho Triệu Xu.
Triệu Xu lúc mở hàng quen rạch nát ngoài thùng, thế nên cô ta sau khi chết liền bị dao rạch tới biến dạng.
Chị Lưu quen thói nhặt xác giấy về xếp ngay ngắn để bán lấy tiền, nên chị ta cũng được xếp ngay hàng thẳng lối.
Đoạn Lệ nghe xong suy đoán của Kỳ Vô Quá, nói: “Nếu suy đoán của cậu không sai, thì mọi chuyện bắt đầu phiền phức rồi.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Vì sao?”
“Cách đối phó với ác linh ngược lại với lệ quỷ, bùa chú để đối phó với linh sẽ trở thành nguồn năng lượng cho ác quỷ, ngược lại cũng thế.”
Kỳ Vô Quá nói: “Nếu như vậy, muốn qua cửa này thì trước hết phải tách ác linh và lệ quỷ ra đã.”
Đoạn Lệ gật đầu, ngay khi hai người đang chuẩn bị làm rõ chuyện, di động Kỳ Vô Quá lại đổ chuông, cậu nhấn nút nghe, là Tưởng Phương gọi tới.
Tưởng Phương nói: “Tìm thấy rồi, mau tới nhà để xe dưới hầm.”
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đưa mắt nhìn nhau, quay người chạy thẳng về phía hầm để xe mà Tưởng Phương nhắc tới.
Dưới lòng tiểu khu là ba tầng gara, nhưng số gia đình vào ở không nhiều, dưới hầm ba bỏ trống, gara cũng bị bên bất động sản niêm phong lại.
Lúc hai người Kỳ Vô Quá bước vào tầng hầm số ba, đã thấy Thang Tĩnh Nhã và Tưởng Phương chờ ở cửa thang lên xuống.
Biểu tình Tưởng Phương có chút đắc ý, nói: “Tôi nghe Thang Tĩnh Nhã nói có tầng gara bị niêm phong nên chạy xuống nhìn ngay, quả nhiên là ở trong này.”
Thang Tĩnh Nhã nhìn anh ta một cái, bổ sung thêm: “Chỉ là hơi phiền phức.”
Khi Kỳ Vô Quá nhìn thấy chỗ thùng giấy mất tích kia, mới biết vì sao Thang Tĩnh Nhã lại nói như vậy.
Số thùng thật sự là quá lớn, trong góc đông bắc của gara bày đầy xác bưu kiện, gần như là chồng từ sàn nhà lên đến trần nhà.
Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Xem như là tôi tận mắt thấy, đóng gói đơn hàng gây ô nhiễm môi trường tới mức nào.”
“?” Thang Tĩnh Nhã nhìn cậu, trong mắt ngập tràn khó hiểu.
Nhưng Tưởng Phương mới là người không giấu được gì, nói thẳng: “Đây không phải mấu chốt, nếu cậu muốn tham gia chủ nghĩa bảo vệ môi trường thì qua cửa được rồi hẵng nói, vấn đề bây giờ là số lượng thùng giấy lớn như vậy, nếu thiêu không hết thì sẽ bị cảnh sát hốt về đồn đấy.”
Nếu trong trò chơi này có thiết lập cảnh sát, vậy thì chứng tỏ thế giới này cũng tuân thủ pháp luật ở một mức độ nào đó như thế giới thực.
Loại chuyện như châm lửa phóng hỏa, không cần nói cũng biết chắc chắn sẽ gặp sự cố.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ một cái, nói: “Làm sao bây giờ?”
Đoạn Lệ trả lời: “Trong số thùng giấy này chắc chắn sẽ có một cái có biểu hiện đặc thù, cứ tìm là ra.”
Động tác của Tưởng Phương còn hơi chậm chạp, vừa nghe Đoạn Lệ nói vậy liền không cố kỵ gì nữa, nói chung đối với Đoạn Lệ này, anh ta vừa sợ hãi lại vừa tín nhiệm.
Anh ta cảm thấy, lời của Đoạn Lệ sẽ không sai, còn làm trái hắn chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Tưởng Phương mới rút mấy cái thùng giấy con ra, núi thùng giấy đã hơi chao đảo, sau đó sập xuống.
Kỳ Vô Quá nãy giờ không nói gì nhìn Tưởng Phương bị đè dưới lớp thùng, loay hoay một lúc lâu mới vác cái bộ mặt xám xịt chui ra được, nếu không phải những cái hộp này đều trống không, thì sợ rẳng anh ta sẽ là người chơi đầu tiên tự tay hại chết mình.
Kỳ Vô Quá quay đầu hỏi Đoạn Lệ: “Doraemon, chắc chắn là anh có cách.”
Đoạn Lệ đứng nhìn hai người kia, duy trì im lặng.
Kỳ Vô Quá biết ý của hắn, hắn không muốn để lộ quá nhiều trước mặt hai người còn lại.
Nhiệm vụ tìm cớ đuổi Thang Tĩnh Nhã và Tưởng Phương đi hiển nhiên không hợp với kẻ ít lời như Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá rất tự giác đi qua.
Cậu hơi khom lưng xuống đưa tay với Tưởng Phương, kéo đối phương ra từ trong chồng giấy.
“Phạm vi quá lớn, chia nhau ra hành động đi.” Kỳ Vô Quá chỉ chỉ mấy hướng còn lại.
Thang Tĩnh Nhã và Tưởng Phương đều không tỏ ra dị nghị, ở dưới gara trống trải này, cho dù có nguy hiểm gì thì chỉ cần đánh tiếng nhau là nghe được, chia nhau ra hành động cũng không phải hành vi nguy hiểm cao gì.
“Được rồi.” Kỳ Vô Quá đi tới cạnh Đoạn Lệ nói.
Đoạn Lệ lại rũ mắt xuống, nhìn tay phải của Kỳ Vô Quá, vẻ mặt có chút khó lường.
“Sao vậy?”
Kỳ Vô Quá thấy đối phương đang trầm tư, chỉ cho là chuyện có vài chỗ phiền phức.
Sau một lát, Đoạn Lệ mới mở miệng nói: “Không có gì.”
Rồi lôi một lá bùa và chu sa từ trong túi tiền bên người ra, chỉ qua mấy phút, một lá bùa đã xong.
Kỳ Vô Quá trợn mắt há mồm, hỏi: “Đơn giản vậy à?”
Đoạn Lệ liếc cậu một cái: “Phù truy tung, trình độ nhập môn.”
“Vậy bộ dáng trầm tư thật lâu vừa rồi của anh là sao?”
Đoạn Lệ nhìn cậu, không hề trả lời lại mà giơ lá bùa kẹp giữa hai ngón tay lên.
Lá bùa kia không gió mà tự cháy, sau đó liền hóa thành một nhúm tro tàn. Tro tàn trên không trung không tiêu tán, lơ lửng một chút rồi bay về phía trung tâm chồng giấy.
Hai người không trì hoãn nữa, bắt đầu đẩy đám thùng che phía trên ra.
Không bao lâu sau, một cái thùng giấy nho nhỏ hiện ra trước mặt bọn cậu, cái thùng giấu ở góc xó này thoạt nhìn không khác những thùng bình thường khác là mấy.
Chiều rộng và chiều cao đều chỉ có mười cm, đúng là rất ranh ma, nếu không có Đoạn Lệ lần theo bùa chú, thì có lẽ mấy người bọn họ có lật tung đống thùng giấy lên cũng không tìm ra được.
Lúc Kỳ Vô Quá khom lưng chuẩn bị nhặt thùng bưu kiện lên, tay lại bị Đoạn Lệ nhẹ nhàng nắm lấy.
“Để tôi.”
Kỳ Vô Quá thấy thế, cũng không khách sáo nữa mà lùi thẳng về sau. Dù sao cậu cũng không phải thiên sư chuyên nghiệp, dính đến lĩnh vực xa lạ vẫn nên tự giác thì tốt hơn.
Sau khi Đoạn Lệ cầm lấy thùng giấy kia, giữa ngón tay hắn lúc này lại xuất hiện thêm một tấm bùa khác, chờ bùa được đốt xong, thùng giấy cũng biến thành một màu đỏ sẫm không rõ ràng.
Loại màu đỏ này tựa như máu tươi nhuộm lên bị khô lại, lúc này có thể xem như nó là bản thể của ác linh.
“Đây là dáng vẻ vốn có của nó.” Đoạn Lệ nói.
Kỳ Vô Quá biết rõ dụng ý của Đoạn Lệ, chỉ có trạng thái này mới giải thích được vì sao bọn họ có thể biết cái thùng giấy này là bản thể thật sự.
Kỳ Vô Quá lúc này mới cất giọng nói dưới sự ra hiệu của hắn: “Tìm thấy rồi.”
Thang Tĩnh Nhã và Tưởng Phương chạy tới rất nhanh, nhưng khi nhìn thấy thùng giấy trong tay Đoạn Lệ thì lại dừng lại ở phía xa.
Tưởng Phương thở dài: “Thứ đồ này vừa nhìn đã biết là rất hung rồi!”
Anh ta dùng ánh mắt ngập tràn kính nể nhìn Đoạn Lệ, để tay lên ngực tự vấn một chút, anh ta chắc chắn sẽ không tự mình chạm tay vào mấy thứ vừa nhìn đã thấy tà môn rồi.
Thang Tĩnh Nhã lại bình tĩnh hơn Tưởng Phương nhiều, cô hỏi: “Xử lý thứ này như thế nào?”
“Đốt.”
Tưởng Phương ngơ ngác mà chớp mắt một cái: “Đốt? Đơn giản vậy thôi à?”
Đoạn Lệ nhìn anh ta một cái, từ chối cho ý kiến thêm.
Kỳ Vô Quá biết tính của hắn, hắn dường như không quen nói chuyện với người ta, liền giải thích: “Yêu tinh này là sinh ra từ thùng bưu kiện, nhược điểm trời sinh có lẽ sẽ không thay đổi gì, chẳng hạn như sợ lửa.”
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, nhìn về phía Đoạn Lệ: “Lúc đốt có cần chú ý thời gian không?”
“Tốt nhất là giữa trưa, đốt nơi ánh mặt trời chiếu sáng.”
Tưởng Phương lại thở dài nói: “Sao kinh nghiệm của anh còn phong phú hơn người chơi lâu năm như chúng tôi vậy, tôi cũng phải qua rất nhiều cửa mới được chừng đấy kinh nghiệm đó.”
Trò chơi này cũng không ép người ta bước lên con đường chết, tuy rằng trong ký ức sẽ có nhiều chuyện trở nên mơ hồ, nhưng kinh nghiệm qua cửa hay nhược điểm của lệ quỷ đều có thể nhớ rõ.
Thang Tĩnh Nhã nhìn thời gian, nói: “Còn một tiếng nữa là tới mười hai giờ, chúng ta mau lên sân thượng tìm chỗ hóa vàng cái hộp này đi.”
Lúc này cách khoảng thời gian NPC chị Lưu chết cũng đã được một thời gian, không chừng lệ quỷ đã mở ra hình thức giết chóc, khó mà đoán được tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Buổi trưa hôm nay quả thực là cơ hội tốt cuối cùng của bọn hắn, mọi người không chậm trễ nữa, tìm tòa nhà cao nhất trong tiểu khu rồi leo thẳng lên sân thượng.
Những người chơi bình thường không có đạo cụ đặc biệt gì, Tưởng Phương ngồi chồm hỗm nơi đó bấm giờ, Thang Tĩnh Nhã tỏ ra sốt sắng nhìn chằm chằm bồn tráng men trên mặt đất.
Trong bồn lót một lượng lớn khăn giấy dùng để nhóm lửa, hộp bưu kiện được đặt nghiêm chỉnh chính giữa bồn.
Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy tình cảnh này rất ngu, bốn người lại đi ngắm một cái thùng giấy.
Cậu lui về sau vài bước, đi thẳng đến chỗ lan can sân thượng, còn chưa kịp ngắm nhìn phong cảnh trước mắt, đã bị một người lôi xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn Kỳ Vô Quá vẫn chưa đứng vững được, đầu ngã vào trong ngực người đứng phía sau.
Là Đoạn Lệ.
Khí tức của người này rất quen thuộc, Kỳ Vô Quá với ngũ quan nhạy bén không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Cậu đứng thẳng lên, đảo mắt nhìn Đoạn Lệ một cái, có chút khó hiểu: “Anh làm gì thế?”
Khuôn mặt Đoạn Lệ rất lãnh đạm, lời tuôn ra lại không được hay ho cho lắm: “Vào lúc như này mà cậu còn dám leo lên lan can sân thượng, ngại mạng dài quá à?”
Kỳ Vô Quá vò đầu mình, phát hiện bản thân vào thời khắc nguy hiểm trong trò chơi lệ quỷ lộng hành này quả nhiên là thiếu đi một phần căng thẳng.
Tình huống có chút xấu hổ, Kỳ Vô Quá quyết định lảng sang chuyện khác, cậu liếc hai người đang canh giữ ở một bên, xác nhận khoảng cách đủ xa để không nghe thấy họ nói chuyện.
Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói: “Trừ ác linh đâu đơn giản như vậy, không phải thiêu hủy bản thể sẽ chọc giận nó hay sao?”
Đoạn Lệ cười như không cười nhìn lại, dường như hắn đã nhìn thấu cậu muốn lảng sang chuyện khác.
Hắn cũng không vạch trần đối phương, giải thích: “Chọc giận mới dẫn ác linh ra được.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Anh đã có cách tách lệ quỷ và linh ra ư?”
Đoạn Lệ vẫn luôn duy trì dáng vẻ tỉnh táo, Kỳ Vô Quá tự nhiên sẽ đoán trong lòng hắn đã sớm có cách giải quyết.
Không ngờ Đoạn Lệ lại phủ nhận thẳng thừng: “Không biết.”
“…” Kỳ Vô Quá mới phát hiện, hiểu biết của bản thân về Đoạn Lệ có không ít sai lầm.
“Tôi chưa từng nhìn thấy ác linh.” Đoạn Lệ thản nhiên nói: “Quá trình thăm dò một thứ chưa biết rất thú vị.”
Kỳ Vô Quá bỗng dưng sinh ra loại cảm giác muốn tẫn mình làm quân tử, nhưng thái độ của Đoạn Lệ lại khiến cậu có chút chờ mong.
Không gian trò chơi này, dường như rất thú vị.
Kỳ Vô Quá chờ đến phát chán, cuối cùng vẫn là dựa vào tường mà ngồi xuống. Mặt trời ấm áp sưởi chiếu khiến cơn buồn ngủ của cậu trỗi dậy, con mắt dần dần khép lại.
************
Lảm nhảm: Ôi các cô ơi, hôm nay là ngày đầu tiên sau ba tháng tui quay trở lại trọ, vừa xuống xe đã dọn phòng la liệt luôn ý, nghỉ lâu đến nỗi mà cái lọ sữa bột của tui uống dở nó đóng thành cục đập phát chết được luôn =))) Dã man con ngan =))))