Cậu chỉ đang ở khách sạn, trước khi ngủ chuẩn bị đi vệ sinh mà thôi, không ngờ đẩy cửa ra lại thấy được giao diện lựa chọn nhân vật quen thuộc.
“Sao thế?” Giọng nói của Đoạn Lệ vang lên, Kỳ Vô Quá quay đầu lại, trùng hợp lại thấy Đoạn Lệ đẩy cửa tiến vào.
Bây giờ hai người đã trói chặt với nhau, cùng nhau bước vào trò chơi cũng là chuyện bình thường.
Kỳ Vô Quá cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay của mình, trước khi rời khỏi nhà họ Đoạn đã xác nhận thời gian qua một lần.
Lúc ấy thời gian đếm ngược hiển thị hai ngày sau mới là thời gian tiến vào không gian Quỷ Vực, lúc này cách thời gian vào cửa trước đó mới có một ngày, không biết vì sao lại vào trò chơi ngoài ý muốn.
Thật ra Kỳ Vô Quá không sợ phải vào không gian Quỷ Vực, cậu chỉ cảm thấy mọi chuyện kỳ lạ mà thôi.
“Sao thời gian vào game lần này lại ngắn thêm vậy.”
Đoạn Lệ đi lên phía trước, điểm lên cánh tay Kỳ Vô Quá một cái, màu đỏ đếm ngược hiện ra.
Con số trên đó toàn bộ đã biến thành số không, cho thấy hai người đã tới thời gian bước vào trò chơi.
Kỳ Vô Quá thấy thế, nói: “Trò chơi này có bug rồi, tốc độ thời gian trôi có vấn đề, cơ chế này không ổn, hẳn là phải cho người chơi phiếu report, vấn đề lớn như vậy khác nào ông vua chuyên chế không.”
Cũng không biết vì sao, Đoạn Lệ lại sinh ra xúc động muốn giải thích.
“Có lẽ là vì trận pháp trói buộc, chờ ra ngoài rồi tôi sẽ cải tiến lại.”
Kỳ Vô Quá nói xong, không hiểu sao lại nhớ đến hình xăm trước đó, bầu không khí lúc ấy quá mức quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến cậu không quen.
“Không cần phải phiền vậy đâu, cái này cũng có thể xem như bất ngờ cho chúng ta vậy. Cùng nhau chọn nhân vật đi.”
Lựa chọn nhân vật lần này còn kỹ càng hơn so với cửa trước. Tuy rằng người chơi vẫn phải chọn một thân phận thống nhất, nhưng ít ra cũng có mấy câu tóm tắt.
Bệnh nhân A: Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế(1).
Bệnh nhân B: Chứng hoang tưởng liên hệ(2).
Bệnh nhân C: Chứng im lặng chọn lọc(3).
Bệnh nhân D: Chứng hưng cảm(4) (Không thể chọn).
Bệnh nhân E: Chứng hoang tưởng huyễn thính(5) (Không thể chọn).
Bệnh nhân F: Chứng ám ảnh sợ hãi(6).
Trừ cái này ra, phía dưới nhân vật có một câu: Xin hãy thể hiện tốt biểu hiện của bệnh, nếu như xuất hiện phán định không có bệnh được tính là qua cửa thất bại.
Kỳ Vô Quá xem xong, nhướng mày nói: “Bối cảnh lần này của trò chơi là ở bệnh viện tâm thần à? Thú vị đây.”
Nói xong, cậu lại quay đầu nhìn Đoạn Lệ bằng ánh mắt không có ý tốt: “Lại nói, tôi khuyên anh nên chọn chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế đi.”
“.…..” Đoạn Lệ trầm mặc một lát, nói, “Tôi không có điểm.”
“Hả?”
Kỳ Vô Quá ngạc nhiên, Đoạn Lệ lần này vậy mà vẫn không có điểm.
Có lẽ vì lần trước qua cửa quá mức bạo lực, không phải thông qua con đường bình thường, thậm chí còn chọc giận boss cuối.
Kỳ Vô Quá chỉ đạt được số điểm trung bình, cậu vốn tưởng tình huống của Đoạn Lệ giống mình, không ngờ đối phương còn thảm hơn, không có chút điểm nào.
Cậu nhíu mày nói: “Trò chơi này nhiều bug quá.”
Đoạn Lệ nói: “Tôi là người đề nghị cho nổ nhà trọ, cho nên mới bị trừ hết điểm.”
Kỳ Vô Quá nghĩ lại, lời Đoạn Lệ nói cũng có lý, cho nên không suy xét chuyện này nữa.
Thật ra điểm chỉ là thứ để bọn họ mở sơ lược cốt truyện mà thôi.
Còn mấy cái chọn nhân vật gì đó, Kỳ Vô Quá đã nhìn ra quy luật rồi. Những nhân vật thoạt trông an toàn ngược lại còn có nguy cơ gặp nguy hiểm, còn nhân vật thoạt trông nguy hiểm lại đạt được càng nhiều manh mối.
Tất cả đều là huyền học, còn không bằng để tùy cơ.
Kỳ Vô Quá nâng tay lên, mở sơ lược cốt truyện.
Trong không trung lại lần nữa xuất hiện màn hình lớn quen thuộc, hình ảnh lần này là bắt đầu từ một góc nhìn thứ ba.
Màn ảnh từ từ kéo gần tới một chiếc ô tô, vẻ ngoài chiếc ô tô kia có vẻ kỳ quái.
Từ màu thì thoạt trông đó là một chiếc xe cứu thương.
Theo màn ảnh kéo gần vào, chiếc xe cứu thương này lại có chỗ bất thường. Bên trong cửa sổ xe cứu thương đều lắp hàng rào sắt.
Nếu bảo là một chiếc xe cứu thương, còn không bằng nói đó là xe chở tù.
Màn ảnh cứ chiếu về phía trước chiếc xe đó, con đường uốn lượn quanh co, hoang vu hiu quạnh. Chỉ khác với cửa thôn Thiên Đường trước đó là thôn nằm trong dãy núi mà thôi.
Mà quang cảnh lần này trong trò chơi lại là trong hoang mạc, thoạt nhìn như khu không người.
Rốt cuộc cũng có công trình kiến trúc xuất hiện ở phía xa, đó là một tòa nhà hơi cũ nát, trên cổng lớn treo một tấm biển tên.
Viện điều dưỡng số bảy mươi tư.
Hình ảnh kế tiếp được dùng thủ pháp dựng phim để chiếu.
Màn ảnh hỗn độn nhanh chóng nhảy lên, trên hình ảnh xuất hiện vẻ mặt lạnh nhạt của bác sĩ, ánh mắt đờ đẫn của y tá, còn có người bệnh mặc trang phục của bệnh nhân.
Trong viện, có người bệnh đang cười, có người đang nhảy, cũng có người an tĩnh ngồi trong góc nghiên cứu kiến.
Cuối cùng, tất cả hình ảnh đều tập trung đến một căn phòng tối.
Trong phòng có một cái hộp kiểu dáng đơn giản, thuộc loại hộp thường thấy.
Sau đó, một bàn tay mở chiếc hộp kia ra.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, hình ảnh cứ vậy mà tối lại.
“.…..”
Kỳ Vô Quá đã lười đến mức không muốn phân tích sơ lược cốt truyện nữa, cậu nói: “Chọn nhân vật đi.”
Đoạn Lệ gật đầu, hai người bắt đầu ấn chọn nhân vật.
Kết quả chọn nhân vật cũng rất thú vị.
Đoạn Lệ, bệnh nhân A, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Kỳ Vô Quá, bệnh nhân B, chứng hoang tưởng liên hệ.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Thật ra tôi thấy anh may mắn hơn tôi nhiều, chọn được nhân vật thích hợp với anh nhất.”
Đoạn Lệ nhìn cậu, hỏi: “Cậu có biết như thế nào mới được gọi là chứng hoang tưởng liên hệ không?”
Kỳ Vô Quá nghe xong, cơ thể lập tức ỉu xìu: “Không biết, thật ra lúc chọn nhân vật tôi đã nghĩ rằng, ngàn vạn lần đừng để tôi diễn nhân vật này, cái khác còn có thể giải thích, chứ cái này thì không được.”
Cậu thả lỏng một tay: “Kết quả thì sao, ghét của nào trời trao của nấy, đúng là xui xẻo.”
Kết quả đã có, tất cả người chơi vào vai nhân vật đều đã xác định, Kỳ Vô Quá cũng chỉ có thể đi tiếp.
Một chuyện không may mắn khác, đó là lần này có thêm hai người chơi mới.
Trong cửa thôn Thiên Đường, sáu người tham gia đều là người chơi lâu năm. Những lúc rảnh rỗi mọi người đều sẽ cảm khái, tình huống xuất hiện tất cả người chơi lâu năm thường rất ít thấy, ít nhất sẽ không xuất hiện kiểu tìm đường chết.
Kết quả đã chứng minh, bọn họ đạt được kết quả viên mãn, hoàn toàn qua cửa.
Chỉ hi vọng người chơi lần này có thể giống như Phùng Chân ở phó bản thành phố mới kia, an tĩnh ít nói không tìm đường chết là tốt rồi.
Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ nhìn thời gian đếm ngược trên cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
***
Lúc quang cảnh xung quanh dần rõ lên, Kỳ Vô Quá phát hiện mình đang ở trên xe.
Khí tức bên cạnh rất quen thuộc, không cần quay lại cũng biết là Đoạn Lệ.
Từ cấu tạo xe có thể thấy, hẳn là bọn cậu đang ở trên xe cứu thương trong sơ lược cốt truyện.
Hai chiếc ghế dài nằm hai bên thùng xe, một bên ba người, tổng cộng sáu người.
Lại thoạt trông như tất cả người chơi đều ở đây, trên người mỗi người đều mặc áo bệnh nhân sọc xanh xen trắng.
Sau thùng xe không có y tá, cũng không có bác sĩ.
Toàn bộ thùng xe đều bị hàng rào sắt rào kín lại, phía trước là một tấm ngăn, tách biệt phần ghế lái và phần phía sau.
Kỳ Vô Quá ngồi ở phía trong cùng, cậu nâng tay kéo chiếc cửa sổ nho nhỏ trên tấm ngăn.
Từ khe hở có thể thấy tài xế.
Đột nhiên, một khuôn mặt không mấy thân thiện xuất hiện trước cửa sổ, mặt cô ta quá lớn, thậm chí còn không thể thấy hết.
Cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Kỳ Vô Quá, lạnh nhạt nói: “Ngồi yên đi!”
Nói xong, cô ta thô lỗ kéo cửa sổ xe lên.
Trong khoảnh khắc cửa sổ bị y tá đóng lại, Kỳ Vô Quá thấy rõ đồng phục y tá trên người cô.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó có người lên tiếng.
“Các, các người cũng là người chơi à?”
Từ giọng nói có thể thấy thiếu niên tóc vàng khoảng mười bảy mười tám tuổi này là một người mới.
Không chờ người khác trả lời, cánh cửa sổ nhỏ bị người ta dùng lực kéo ra.
Khuôn mặt hung ác kia lần nữa xuất hiện: “Câm miệng! Không được nói chuyện!”
Vào lúc trò chơi mới bắt đầu, tốt nhất đừng vi phạm quy chế của NPC, đây là điều mà những người chơi lâu năm đều biết.
Ngồi đối diện với thiếu niên tóc vàng là một cô gái, yên tĩnh hẳn so với cậu ta.
Sau đó mọi người đều yên lặng nhìn tay mình, mãi tới khi xe cứu thương ngừng lại.
Kỳ Vô Quá nghe được tiếng của người y tá kia vang lên, nói một câu: “Bệnh nhân chuyển viện.”
Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe lần thứ hai khởi động.
Lại qua chừng ba bốn phút, chiếc xe mới dừng lại.
Cửa xe mở ra, mấy hộ công cơ thể cường tráng xuất hiện trước mắt, thứ bọn họ cầm trên tay là đồ chuyên dùng để trói người bệnh, đề phòng bọn họ tự làm mình hoặc người khác bị thương.
Nhóm người chơi cùng nhau xuống xe, yên lặng để những hộ công đó cột tay mình lại, không có bất cứ phản kháng nào.
Tính tình của thiếu niên tóc vàng mới chơi kia có vẻ không được tốt lắm, hắn hét toáng lên: “Các người dựa vào đâu mà trói tôi!”
Lời còn chưa dứt, thiếu niên tóc vàng lập tức ngã xuống đất, hộ công đến trói cậu ta lại.
Viện điều dưỡng trước mắt trông có vẻ hơi cũ kỹ, dường như đã bỏ hoang rất nhiều năm. Tòa nhà được xây bằng xi măng, thậm chí trên mặt tường còn bò đầy dây thường xuân.
Kỳ Vô Quá nhớ tới hoang mạc trong sơ lược cốt truyện, không biết mấy cái cây trong bệnh viện này sao có thể tươi tốt tới như vậy.
Chẳng qua nhìn lại thì thấy, ngoại trừ đống dây thường xuân trên vách tường, trong viện điều dưỡng này không còn loại cây khác, có chăng cũng chỉ là kiến trúc phức tạp rắc rối như mê cung.
Y tá béo mập vừa rồi nhảy xuống khỏi ghế phụ, cô nhét túi tài liệu vào tay một hộ công, sau đó lại xoay người lên xe.
Xe cứu thương rời khỏi bệnh viện, yên lặng không một tiếng động.
“Đi thôi.”
Một trong số các hộ công mở miệng ra lệnh, sau đó xoay người đi vào tòa nhà rộng lớn.
Đám người chơi đi theo phía sau, còn thiếu niên tóc vàng đương nhiên là bị một hộ công khiêng vào.
Bọn họ được sắp xếp ở trong một căn phòng, căn phòng này cũng giống như chiếc xe cứu thương kia, cửa sổ có hàng rào sắt bao quanh, cửa ra vào cũng làm bằng sắt.
Tất cả những thứ này đều như muốn nói, muốn dùng bạo lực thoát khỏi viện điều dưỡng này là chuyện không thể.
**********************
Chú thích:
(1) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD): Là một bệnh rối loạn tâm thần liên quan đến cách suy nghĩ và hành vi của bệnh nhân. Khi mắc bệnh, các suy nghĩ và nỗi sợ không mong muốn (hay còn gọi là sự ám ảnh) xuất hiện liên tục và khiến bệnh nhân lặp đi lặp lại các hành động cưỡng chế. Ví dụ như thích sạch sẽ quá mức cũng là một dạng rối loạn ám ảnh cưỡng chế dạng nhẹ, khiến người bệnh thường xuyên bị ám ảnh với việc rửa tay.
(2) Chứng hoang tưởng liên hệ: Người mắc bệnh này sẽ tin rằng một số sách báo, bài bình luận, bài hát hoặc một số thông tin khác ở bên ngoài ám chỉ họ dưới các hình thức đặc biệt.
(3) Chứng im lặng chọn lọc (Selective Mutism): Chứng im lặng chọn lọc là một loại rối loạn lo âu khiến người bệnh không nói được trong một số trường hợp cụ thể, ví dụ như lúc đi học hoặc khi ở nơi đông người. Dù vậy, người bệnh có khả năng nói chuyện bình thường với người thân và bạn bè lúc không ai chú ý, hoặc khi ở nhà.
(4) Chứng hưng cảm (Mania): Hưng cảm là hội chứng đặc trưng bởi tình trạng hưng phấn của cơ thể, biểu hiện rõ như cảm xúc hưng phấn, khí sắc tăng, hoạt động tăng, tư duy hưng phấn kèm các dấu hiệu rối loạn thực thể như mất ngủ, thèm ăn, gia tăng khả năng hoạt động tình dục, sụt cân… Ngoài ra, chứng hưng cảm còn là triệu chứng xảy ra ở những người bị rối loạn lưỡng cực I – người bệnh có ít nhất một giai đoạn hưng cảm hoặc một giai đoạn hỗn hợp. Trong thực tế, ngoài giai đoạn hưng cảm hoặc hỗn hợp, bệnh nhân thường có thêm một hoặc nhiều giai đoạn trầm cảm chủ yếu.
(5) Chứng hoang tưởng huyễn thính: Bệnh nhân sẽ nghe được những giọng nói không có thật.
(6) Chứng ám ảnh sợ hãi (Phobia): Hội chứng này là vấn đề thường gặp, trong đó người bệnh gặp phải cảm giác sợ các vật và các tình huống hoàn toàn không có tính nguy hiểm. Đây là một rối loạn tâm thần có liên quan đến tình trạng lo âu tránh né trong hầu hết các trường hợp. Lo âu là phản ứng của cơ thể chống lại các sang chấn tâm lý hoặc trong các trường hợp muốn có được sự chú ý cần thiết, lâm sàng thường kèm theo cảm giác căng cơ, thường gặp nhất là nhóm cơ vùng cổ, vai và sau gáy. Người bệnh mắc hội chứng ám ảnh sợ hãi thường có xu hướng tạo lập một “vùng an toàn”, trong đó thực hiện các “hành vi an toàn” như luôn đi cùng người thân, mang theo các đồ vật yêu thích, chọn vị trí thuận lợi để thoát thân.