“Được rồi, bây giờ cũng không có manh mối gì có ích để suy luận, cứ vào trò chơi đã rồi nói sau.”
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá đưa tay nhấn thẳng vào nút chọn nhân vật.
Các nhân vật xuất hiện trong màn hình lần lượt là: thầy giáo dạy toán, học sinh cấp ba, bà chủ gia đình, vlogger nổi tiếng, chủ tiệm trà sữa và nhân viên ngân hàng.
Kỳ Vô Quá thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, cậu đang nghĩ nếu là bà chủ gia đình thì có thể làm rõ giới tính vì chỉ có người chơi nữ được chọn hay không.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, cậu ấn nút thử chọn bà chủ gia đình.
Trước mắt hiện lên một khung chat: Bạn xác nhận dùng một trăm điểm lựa chọn nhân vật bà chủ? Lưu ý: Điểm không đủ.
“…” Kỳ Vô Quá có chút cạn lời, xem ra nhân vật bà chủ này không giới hạn giới tính, người chơi nam hay nữ đều có thể chọn.
Nếu như lần này tất cả người chơi đều là nam, hẳn sẽ có người bị buộc phải làm trap.
Kỳ Vô Quá vừa nghĩ như vậy, vừa đọc hết một lượt giới thiệu nhân vật.
Thầy giáo dạy toán: Kiêm chủ nhiệm lớp mười hai, sau mỗi buổi tối tự học chỉ có thể đi chuyến xe cuối để về nhà.
Học sinh cấp ba: Sau mỗi tối tự học sẽ đi chuyến xe cuối về nhà.
Bà chủ gia đình: Ban ngày ở bệnh viện chăm người già bị bệnh, buổi tối đi chuyến cuối về nhà.
Vlogger nổi tiếng: Hàng ngày làm video thử thách các loại, livestream tự tìm đường chết. Ở với anh trai, buổi tối chờ anh mình đóng cửa tiệm sẽ cùng đi chuyến xe cuối để về.
Chủ tiệm trà sữa: Mỗi ngày đều bán trà sữa tới mười một giờ, dọn dẹp tiệm xong xuôi sẽ cùng em trai đi chuyến xe cuối về nhà.
Nhân viên ngân hàng: Ông chồng gần đây rất bận, mỗi ngày đều chờ chồng tan làm, cùng nhau về nhà (không thể lựa chọn).
Kỳ Vô Quá sờ cằm nhìn một lát, đưa tay ấn nút tùy chọn.
Dưới cái nhìn của cậu, ngoại trừ vlogger thích tìm đường chết, thì những thiết lập nhân vật khác đều không khác nhau là mấy.
Chỉ thấy màn hình trên không trung tụ lại một chỗ, sau mấy lần chuyển động thì dừng lại trên tấm hình vlogger thích tìm đường chết.
“…”
Trong lòng Kỳ Vô Quá hoài nghi, có phải vận may của cậu đi chơi đâu mất rồi không, cái vận sao chổi này rốt cuộc là sao đây. Chỉ là mọi chuyện đã rồi, cậu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận nhân vật mới.
Trò chơi lần này vẫn có người mới như trước, phải đợi đếm ngược xong mới vào được.
Kỳ Vô Quá tiến lên trước đẩy cửa, quyển sổ vẽ kia lại hiện ra trước mắt cậu.
Kỳ Vô Quá cúi đầu liếc nhìn, cảm thấy quyển sổ này khá là kì lạ.
Sau khi qua cửa ở lần chơi trước, sổ vẽ vốn đã biến mất rồi, vả lại cũng chưa từng xuất hiện ở thế giới thực. Nghĩ thì cũng đúng, bản kí họa này vốn là đạo cụ trong trò chơi, không mang ra được cũng là điều bình thường.
Chỉ là khi bản vẽ xuất hiện, Kỳ Vô Quá bỗng nhiên nhớ tới lời Đoạn Lệ nói, rằng trên cuốn sổ vẽ và cái bút này có niệm bám vào.
Cho nên, có thể nói nó cùng loại với đạo cụ trói buộc?
Thời gian đếm ngược trên cửa đã tới những giây cuối, Kỳ Vô Quá không do dự nữa, cầm lấy bản ký họa, đẩy cửa bước vào.
Lần này hơi có chút khác biệt, sau khi đẩy cửa lại là một màu đen kịt.
Lúc Kỳ Vô Quá mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe bus.
“Tỉnh rồi à?”
Kỳ Vô Quá nghe thấy tiếng nói quen thuộc, lúc này mới ý thức được mình đang dựa đầu vào vai người ta ngủ gà ngủ gật.
Cậu ngồi thẳng lên, quả nhiên là Đoạn Lệ.
“Chúng ta thật là có duyên.” Kỳ Vô Quá cảm thấy có chút khó tin, “Vậy mà cả hai lần đều vào chung một trò chơi.”
Đoạn Lệ không hề trả lời vấn đề này mà hỏi vặn lại: “Cậu đi đâu?”
“Hả?”
Kỳ Vô Quá sững sờ mất một lúc mới nhận ra Đoạn Lệ hẳn là đang nói về chuyện ở thế giới thực: “Về nhà tế tổ đó, nhưng không lưu số của anh nên không gọi báo cho anh được.”
Đoạn Lệ khẽ gật đầu, không nói gì nữa mà nhìn về phía trước.
Kỳ Vô Quá thấy thế cũng bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.
Cậu và Đoạn Lệ ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong xe, từ góc nhìn này có thể thu tất cả mọi hành khách khác vào trong mắt.
Đây tuy là chuyến xe cuối, nhưng hành khách trên xe cũng không ít.
Ít nhất có thể thấy từ phần giới thiệu nhân vật, bao gồm cả bản thân, thì phải có tối thiểu sáu người chơi sắm vai hành khách trong này.
Chỉ là trên chuyến xe cuối này có vài ba học sinh tự học ban đêm, ánh sáng cũng không tốt cho lắm, Kỳ Vô Quá không thể phân biệt được ai mới là người chơi. Còn thầy giáo dạy toán, nhân viên ngân hàng và bà chủ gia đình càng không dễ phân biệt.
Có thể biết được thân phận thì chỉ có Đoạn Lệ, từ tư thế ngồi của hai người mà suy ra họ có mối quan hệ tương đối thân thiết.
Trong lựa chọn nhân vật, quan hệ thân thiết thì chỉ có…
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh hai?”
Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, bình tĩnh gật đầu: “Ngoan.”
“…”
Kỳ Vô Quá vốn chỉ muốn xác nhận thân phận của Đoạn Lệ mà thôi, tình huống trước mắt này tự nhiên khiến cậu cảm thấy mình chịu lỗ rồi.
Cậu ngả đầu ra sau lưng ghế, nói: “Cái này có được tính là nghiệt duyên không đây?”
Đoạn Lệ đang muốn nói gì đó, thì một tiếng thắng xe chói tai lại vang lên.
Đầu của Kỳ Vô Quá lúc này mới nhấc ra khỏi chỗ mấy cm, vì vậy khi xe thắng gấp, trán cậu liền lao thẳng tới mặt sau của chiếc ghế trên mình.
Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ bị đập đầu tới hoa mắt, nào ngờ trên trán lại truyền đến xúc cảm mềm mại.
“Ối!”
“Chuyện gì vậy!”
Hành khách trên xe đồng loạt tức giận gào lên.
Kỳ Vô Quá nhấc đầu dậy, phát hiện Đoạn Lệ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã dùng tay cản đầu cậu yêu thương lưng ghế, lúc này mới tránh khỏi thảm kịch Kỳ Vô Quá mới vào game đã bị trọng thương.
“Cảm ơn.”
Kỳ Vô Quá nói lời cảm ơn, sau đó rướn lên nhìn tình huống phía trước.
Tài xế quay đầu lại nói: “Ngại quá, trên đường có chướng ngại vật, tầm nhìn trong đường hầm không được tốt, suýt nữa thì đụng vào nó rồi.”
Thì ra chướng ngại vật trên đường là biển báo thi công, ra hiệu đoạn đường phía trước đang được sửa chữa.
Có hành khách oán giận nói: “Cái đường hầm này bị gì thế, cứ ba hôm thì hết hai hôm sửa đường rồi.”
“Nói ra thì, hình như lần trước là trên nóc hầm bị rò nước, sửa mất nửa tháng trời, còn giờ thì bị gì đây.”
Tài xế khởi động xe lần thứ hai, cũng mở miệng nói: “Lúc đi chuyến trước còn chưa có mấy thứ này, chẳng lẽ là có tình huống khẩn cấp?”
Nhưng xe đi hết một đoạn đường hầm mà vẫn chưa ai thấy chỗ thi công đâu.
Sau khi đi ra khỏi hầm, lại có hành khách nóng nảy nói: “Mấy ông trên bộ ngành toàn vậy, cứ suốt ngày quây lại không thèm sửa, mai chắc chắn lại kẹt xe cho coi.”
Lần này Kỳ Vô Quá đã phân biệt được đâu là người chơi đâu là NPC, mấy người ngồi trước vẫn luôn giữ yên lặng kia chắc chắn là người chơi, còn đám luôn mồm lải nhải thì là NPC.
Những NPC này rõ ràng là đang cung cấp thông tin, Kỳ Vô Quá từ trong sự oán trách của họ mà sắp xếp lại giả thiết của trò chơi này.
Khu vực mới là nơi thành phố tăng cường xây dựng, nói muốn chuyển hết cơ quan chính phủ sang đây, kiến thiết thành trung tâm thành phố mới, thế là thu hút một nhóm xí nghiệp bất động sản chạy qua xây tiểu khu cho dân ở.
Không ít người bị trung tâm đô thị mới tuyên truyền, mua nhà ở không kém gì khu thành phố già.
Sau khi tiểu khu được xây xong, khá nhiều người đã chuyển vào, việc các cơ quan ban ngành chuyển tới lại… mất tăm mất tích, các đơn vị tuyên truyền cũng lề mề không chịu chứng thực.
Thành phố mới cứ như vậy mà bị bỏ cho hoang phế, nhưng đã có không ít người bỏ tiền tiết kiệm nửa đời mua phòng ở đây, vì vậy cũng chỉ có thể cắn răng ở lại.
Xe bus đã dừng, Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn sân ga bên cạnh.
Ngay cả trạm xe bus cũng không có, chỉ có một cái lá sắt cũ nát cắm trên đường.
Bảng hiệu trạm xe bus không biết đã bị thằng vô đạo đức nào đá đổ, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo đứng trơ trên vỉa hè.
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn bốn phía, phát hiện nơi này vô cùng hoang vu, chỗ nào cũng là ruộng đất chưa được khai phát, cũng không biết xây cái sân ga này để làm gì.
Người trên xe không hề nhúc nhích, nhìn tình huống là biết sẽ không ai xuống trạm này.
Tài xế thậm chí còn không thèm mở cửa, Kỳ Vô Quá vốn tưởng rằng chiếc xe này chỉ ngừng lại một chút rồi sẽ lại chạy tiếp.
Nhưng không ngờ, cửa lại mở ra.
Có người đến.
Quần áo của người kia khá kì quái, bây giờ đã là nửa đêm mà hắn còn đội chiếc mũ rơm trên đầu.
Mũ rơm kia là loại nông dân thích đội nhất khi làm ruộng, bện từ rơm rạ, vừa mát mẻ vừa che được nắng.
Trên người gã còn choàng một chiếc áo màu xanh lam kiểu cũ, trong thời buổi này chỉ có người già trong thôn mới mặc loại áo này.
Người mới đến là một ông chú trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen thô ráp, có thể thấy đây là một người quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Trong thành phố nhỏ ở cái vùng núi này, cư dân ngoại thành vẫn có những người làm ruộng mà sống.
Người trung niên sờ túi một chút, moi từ trong ra hai tờ giấy nhăn nhúm nhét vào hộp đựng tiền.
Gã ngồi ở trên cùng, chiếc mũ lớn che mất nửa khuôn mặt, đầu thấp xuống, thoạt nhìn như đang chuẩn bị ngủ mất.
Xe bus lại khởi động lần thứ hai.
Điểm dừng kế tiếp là một ngôi làng gần đó.
Trạm này có hai đến ba người xuống xe, bao gồm cả người đóng vai bà chủ gia đình.
Chờ mấy người xuống xe hết, tài xế mới đóng cửa lại, lúc đang chuẩn bị khởi động xe thì người trung niên trạm trước vừa lên xe đã đứng bật dậy.
Gã không lên tiếng, chỉ chạy đến trước cửa xe điên cuồng đập.
Người trên xe đều bị hành động vô duyên vô cớ này của gã dọa hết hồn.
Tinh thần của tài xế lúc này đã vô cùng mệt mỏi, tính khí cũng trở nên đặc biệt nóng nảy. Hắn cao giọng mắng: “Đập cái gì mà đập! Đập hư cửa xe anh đền nổi không! Muốn xuống xe sao không nói sớm!”
Tài xế hùng hổ mở cửa sau xe ra, người trung niên vẫn không hề hé răng, im lặng đi xuống.
Kỳ Vô Quá nhìn bóng người trung niên dần biến mất, khẽ nhíu mày.
Xe bus lại bắt đầu khởi động, đảo mắt đã tới một cây cầu.
Trong thành phố này có một con sông rất lớn, thời đó con sông này cũng là một điểm để tuyên truyền với bên ngoài.
Dù sao cũng có núi có sông, là vùng đất thích hợp để cư ngụ về mặt truyền thống.
“Trạm tiếp theo, trạm đảo Giang Tâm.”
Theo tiếng thông báo vang lên, một vòng tròn trong suốt xuất hiện trước mặt Kỳ Vô Quá.
“Bạn thuê một gian phòng trong tiểu khu biệt thự ở đảo Giang Tâm, hôm nay là ngày đầu tiên vào ở, mời xuống xe.”
Xe sau khi xuống cầu thì dừng lại ở một điểm đỗ xe bus.
Trạm này khác một trời một vực so với hai trạm trước, sân ga có tên “Trạm đảo Giang Tâm”.
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đứng dậy, cùng nhau xuống xe.
Cậu nhìn chiếc xe bus dần biến mất trong màn đêm, sau đó quay đầu lại nhìn chút tình huống trước mắt.
Phong cách xây dựng của sân ga này không hề giống mấy trạm trước, có nơi trú mưa, có chỗ ngồi, nói chung là đặc biệt sang trọng.
Kỳ Vô Quá cảm khái một câu: “Không hổ là tiểu khu biệt thự, ngay cả chỗ đứng cũng tốn nhiều tiền như vậy.”