Lộ Mạn Mạn là người thiếu kiên nhẫn, cô hỏi thẳng luôn: “Chẳng lẽ do cậu đoán sai, nên Giang Truyện Trí không xuất hiện?”
Kỳ Vô Quá không quay đầu lại, chỉ nói: “Đừng nóng.”
Sau đó cậu bẻ lái đi ngược hướng với đường về phía thành phố già, đi thẳng tới cửa hầm sang khu đô thị mới.
Đây là lần thứ ba đi từ thành phố già về khu mới, Kỳ Vô Quá điều khiển cho xe chạy chậm lại.
Cậu cần phải nhìn rõ từng biến hóa rất nhỏ, không thể để sót một manh mối nào.
Cũng may đường hầm vào giờ này không còn chiếc xe nào nữa, trên vách tường hầm có gắn đèn, cho dù Kỳ Vô Quá có phân tâm khi lái xe thì cũng không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong đường hầm vẫn tĩnh lặng như cũ, đèn đường gắn trên tường từng cái lại từng cái chiếu sang, kéo dài tới tận phương xa.
Đường hầm này hơi cong, khi đi từ trong không thể thấy được cửa ra, cứ như nếu chạy theo nó thì sẽ tới một nơi thiên hoang địa lão vậy.
Trên đường chỉ có duy nhất một chiếc xe, không có điểm cuối.
Kỳ Vô Quá đặt tay trên vô lăng, ánh mắt dừng lại ở góc trái phía trước.
Cậu không nói gì, duy trì trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
Đoạn Lệ ngồi cạnh bên cũng nhìn chằm chằm vào phía trước, im lặng không lên tiếng.
Lộ Mạn Mạn không chịu nổi bầu không khí này, lại biết Kỳ Vô Quá không có tâm trạng tám nhảm, tốt nhất là cô không nên lắm miệng. Mà Phùng Chân vốn là người hướng nội nên càng im lặng.
Trong xe một mảnh an tĩnh, an tĩnh đến mức tĩnh mịch.
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, khiến cho mọi người đang đờ đẫn phấn chấn hơn hẳn.
“Kia là bóng người ư?”
Kỳ Vô Quá hạ toàn bộ cửa kính xe xuống, chỉ vào hướng nọ nói.
Dưới ánh đèn sáng chói trong đường hầm, chiếc bóng kia cứ lung lay trên mặt đất, từ hình dạng thì có thể thấy nó là bóng người.
Nơi chiếc bóng chiếu ra là đường cắt ngang đoạn hầm.
Chỉ có bóng, không có người.
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân nhìn nhau, hai cô cảm thấy hơi rợn người.
Đây không phải ảo giác, tất cả đều nhìn thấy nó, đồng thời không thấy có người.
“Rốt cuộc thì tôi cũng biết Đặng Á Hoa thấy gì rồi, chỉ cần thấy bóng người trong hầm thôi là sởn hết cả tóc gáy.”
Kỳ Vô Quá ghé mặt qua cửa sổ, hứng thú nhìn về phía kia.
Lộ Mạn Mạn rất muốn chửi bậy, trông cậu có chỗ nào giống đang sợ hãi không hả?
“Quỷ ảnh.”
Đoạn Lệ lên tiếng, ngắn gọn súc tích dễ hiểu.
Mọi người đứng tại chỗ chờ vài phút, quỷ ảnh kia lại không phát sinh biến hóa gì, chỉ cô độc mà an tĩnh ở nguyên đó.
“Đi thôi, không nhìn được gì hết, qua đó đã.”
Kỳ Vô Quá khởi động xe, đi về phía trước thêm lần nữa.
Lộ trình tiếp theo vẫn như cũ, không có chỗ nào kỳ quái cả.
Sau khi ra khỏi đường hầm, Kỳ Vô Quá cho quay xe lại, bắt đầu lượt đi thứ tư.
Trong lượt đi này, khi đến nơi nhìn thấy quỷ ảnh, Kỳ Vô Quá giảm tốc độ xe, mọi người trong xe lại thấy được nó.
Chiếc bóng vẫn ở đó, chậm rãi đung đưa, cứ như một con bù nhìn cắm trong ruộng lúa.
Chỉ là trước mặt không có ruộng lúa, không có bù nhìn, chỉ có chiếc bóng.
Phùng Chân không chịu nổi bầu không khí này nữa, sống chết ôm chặt tay Lộ Mạn Mạn. Đừng trông Lộ Mạn Mạn vẫn còn bình tĩnh, thực ra lòng bàn tay cô đã ướt nhẹp mồ hôi rồi.
Điều duy nhất khiến người ta hoảng sợ, đó là vĩnh viễn không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Nếu chiếc bóng kia biến thành lệ quỷ lao lại đây thì có khi sẽ chẳng khiến mấy cô sợ đến như vậy.
Đương nhiên đây chỉ là áp lực của riêng hai cô.
Còn Kỳ Vô Quá đang lái xe phía trước hay Đoạn Lệ đang ngồi bên ghế phụ đều không có biến hóa gì, dường như chỉ xem nó là một cái bóng bình thường mà thôi.
Kỳ Vô Quá không dừng xe mà vẫn cho xe chạy thẳng.
Chiếc bóng này hơi khác so với chiếc bóng đầu tiên nằm chỗ đường cắt ngang qua hầm, giống nhau về hình dáng, khác nhau về số lượng.
Trên mặt đất có đến ba chiếc bóng.
“Này, cái này có liên quan gì tới bù nhìn trên ruộng không?” Lộ Mạn Mạn nhịn không được hỏi.
“Xem lại đã.”
Vẫn sóng yên biển lặng như cũ.
Sau khi ra khỏi hầm, Kỳ Vô Quá lại tiếp tục cho xe chạy lần thứ năm.
Trong lần đi thứ năm này, mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, quả nhiên trên con đường cắt ngang lại có bóng người xuất hiện.
Lần này là năm cái.
Thêm lúc sau nữa thì không có biến hóa gì, trong hầm không còn một cái bóng.
Kỳ Vô Quá cho xe chạy tới chạy lui ba lần nữa mới chịu từ bỏ.
Cậu dừng xe ở trước cửa hầm, ghé sát vào vô lăng nghĩ về những bóng ma xuất hiện ban nãy.
Đoạn Lệ đột nhiên hỏi: “Phùng Chân, mấy hôm nay cô có thấy bóng gì không?”
Phùng Chân nhíu mày nhớ lại một lát, nói: “Nói mới nhớ, gần đây tôi hay thấy có bóng người lướt qua, còn tưởng đó là do sợ quá nên sinh ra ảo giác.”
Kỳ Vô Quá ngồi thẳng lại, quay đầu lại hỏi: “Còn Đặng Á Hoa thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng chỉ thấy bóng thôi ư?”
Nghe Kỳ Vô Quá nhắc nhở như vậy, Phùng Chân mới che miệng thấp giọng hô lên: “Tôi nhớ ra rồi.”
Cô nuốt nước miếng, âm thanh hơi nghẹn lại: “Vào hai ngày đầu tiên, khi đi qua đường cắt ngang hầm, hắn ta đều nhìn xuống đất.”
“Đến ngày thứ ba, cái ngày mà hắn ném tôi xuống trạm xe bus rồi chạy mất ấy, ánh mắt hắn không nhìn xuống nữa, mà nhìn thẳng sang cửa phía kia hầm.” Phùng Chân nói: “Đúng rồi, là lúc đi ngang qua đường cắt ngang thứ tư.”
Đường cắt ngang thứ tư?
Kỳ Vô Quá không định thử lại lần nữa, vừa rồi đi qua mấy lần đều thấy con đường đó rất bình thường, không có bất kỳ thứ gì không nên tồn tại, đến cả cái bóng cũng không có.
“Thôi, về trước rồi bàn sau.”
Kỳ Vô Quá vừa khởi động chiếc xe, lại như nhớ tới gì đó nên đánh xe quay lại.
Xe dừng lại ở cửa cắt ngang thứ nhất, Kỳ Vô Quá lôi một cuộn thước dây từ trên xe xuống, đi thẳng vào trong đường.
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đều không hẹn mà nghẹn họng nhìn Kỳ Vô Quá khoan thai đạp lên chiếc bóng quỷ dị nọ, chẳng thèm kiêng kỵ chút nào.
Lộ Mạn Mạn thấp giọng nói: “Tuy rằng phần lớn chi tiết trong những cửa trước đây không nhớ được, nhưng tôi chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp người bình tĩnh như vậy.”
Giọng nói vừa dứt, Đoạn Lệ liền xuống xe đi theo sau Kỳ Vô Quá.
“Ok, hai chiếc.”
Kỳ Vô Quá phía bên kia hoàn toàn không biết nỗi khiếp sợ trong lòng đám Lộ Mạn Mạn, chỉ chăm chú để ý đến thông đạo nằm ngang.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, Kỳ Vô Quá cũng không thèm quay đầu lại, nói: “Phụ một tay đi.”
Cậu nói xong liền kéo chiếc thước dây ra, đưa một đầu cho Đoạn Lệ cầm.
“Rộng đúng năm mét.”
Sau khi đã nhớ rõ con số này, Kỳ Vô Quá lại tiếp tục đi đo độ rộng thông đạo thứ hai và thứ ba.
Khoảng cách giữa chúng đều giống nhau, rộng năm mét.
Lúc đo đến thông đạo thứ tư, Kỳ Vô Quá nhìn con số trước mặt, nói: “Quả nhiên là vậy.”
Chiều ngang của thông đạo thứ tư chỉ có 4.9m.
Trước đây khi hầm sập xuống là lúc nó vừa xây xong, chưa được thông xe, cũng chưa được nghiệm thu.
Lý do Giang Truyện Trí nửa đêm chui vào hầm là do thường ngày ông ta rất bận, lúc tan tầm thì đã muộn, chỉ trùng hợp đi ngang qua đường hầm đang tu sửa mà thôi.
Có lẽ ông ta đặc biệt mẫn cảm với độ dài rộng của hầm, hoặc cũng có lẽ là do tâm huyết dâng trào, nói chung khi Giang Truyện Trí vừa xuống xe đã đi đo độ rộng thông đạo ngay, phát hiện thông đạo thứ tư có độ rộng khác với những thông đạo khác.
Là một người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, sự khác biệt này khiến Giang Truyện Trí không thể chịu nổi, vừa đúng lúc này thì đường hầm sập xuống, biến thành chấp niệm của ông ta.
Suy đoán này của Kỳ Vô Quá dựa trên sự xuất hiện của Giang Truyện Trí trong thông đạo mà ngày đó cậu thấy được. Vừa rồi cậu đột nhiên nhớ ra, chắc hẳn là thông đạo thứ tư.
Nơi Giang Truyện Trí bị vùi thây lúc trước có lẽ là chỗ này.
Nghe xong suy đoán của Kỳ Vô Quá, Lộ Mạn Mạn líu lưỡi nói: “Giang Truyện Trí này cũng xui xẻo quá đi, vì chứng cưỡng ép mà đi đo thông đạo, kết quả lại đúng lúc sập hầm.”
Đoạn Lệ lại mập mờ nói: “Trùng hợp ư? Chắc không?”
“Chẳng lẽ không phải trùng hợp? Thế thì vì sao?” Lộ Mạn Mạn liên tục truy vấn.
Đoạn Lệ không đáp lại cô mà nhìn Kỳ Vô Quá: “Tiếp theo định làm sao?”
“Về nhà, ngủ.”
Kỳ Vô Quá đứng dậy, ngáp một cái, sau đó xoay người lên xe.
Hiện tại chủ tuyến trò chơi đã dần dần rõ ràng, người chơi cũng đã chết hai người, trong khu mới càng lúc càng trở nên hung hiểm.
Lộ Mạn Mạn là một người chơi khá lão luyện, biết vào thời khắc này tốt nhất không nên tự chui đầu vào chỗ chết.
Cô liếc nhìn ánh mắt lạnh băng của Đoạn Lệ, lôi Phùng Chân đang đờ ra, đi theo đám Kỳ Vô Quá quay về biệt thự đảo Giang Tâm.
Tuy rằng đảo Giang Tâm cũng là nơi cực hung, nhưng Lộ Mạn Mạn biết nếu ở sát bên Kỳ Vô Quá sẽ được an toàn.
Dù sao nhiệm vụ nhân vật là buổi sáng đến thành phố già đúng giờ, nên đi làm thì đi làm, đi học thì đi học, cũng không nhất thiết phải luôn ở nhà.
Kỳ Vô Quá thấy Lộ Mạn Mạn đưa ra yêu cầu này cũng không từ chối, vả lại ở cạnh nhau có thể đảm bảo an toàn cho người chơi khác, chuyện nhỏ không tốn sức.
Mã đại sư trên tầng ba đã bị tiễn đi, chỉ là tường trong đó đã bị đập rụng tan tác, trên giường cũng toàn bụi tường bám vào, tất nhiên không thể cho hai cô gái yếu đuối ở được.
Kỳ Vô Quá sắp xếp cho hai cô vào ngủ phòng mình, còn cậu đương nhiên sẽ ngủ ở phòng Đoạn Lệ rồi.
Bóng đêm phủ xuống, Kỳ Vô Quá bận rộn cả ngày nay đã mệt tới không chịu nổi.
Nhưng dù cho đôi mắt của cậu cứ sập xuống, thì chuyện ban nãy lại khiến cậu trằn trọc không ngủ được.
Kỳ Vô Quá nhắm mắt lại, trong đầu cứ tua đi tua lại cảnh tượng vừa rồi trong hầm.