Đoạn Lệ đã chán không muốn sửa lại rằng hắn không phải người bị ám ảnh cưỡng chế, chỉ hỏi: “Cậu muốn dùng thứ này để dụ Giang Truyện Trí ra à?”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Đúng vậy. Đến người vui buồn không thể hiện như anh khi nhìn bức tranh này còn nhịn không nổi hỏi tôi vì sao lại vẽ lệch cơ mà.”
“Nếu đổi là Giang Truyện Trí thành quỷ còn ôm chấp niệm sâu như vậy, vừa thấy chắc chắn sẽ nhịn không được mà hiện thân.” Kỳ Vô Quá thò tay qua, chỉ chỉ vào bức tranh trên tay Đoạn Lệ, “Tôi chỉ lo ông ta xé rách bức tranh, đồng thời xé xác cả tôi luôn.”
Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, nói: “Đừng lo.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, vốn dĩ đã vượt quá khoảng cách xã giao bình thường, hơn nữa Đoạn Lệ lúc nói chuyện trông rất nghiêm túc, điều này khiến Kỳ Vô Quá trước nay vẫn vô tâm vô phế có chút bối rối.
Cậu thu tay lại, cười mỉa một tiếng: “Đương nhiên, có Đoạn đại thiên sư ở đây thì Giang Truyện Trí là cái thá gì.”
Tầm mắt Đoạn Lệ dừng lại trên khoảng cách đột nhiên bị kéo dài, nói: “Cách này có dùng được không? Cậu đã tính đến chuyện làm sao để Giang Truyện Trí chú ý tới bức tranh này chưa?”
Kỳ Vô Quá sửng sốt, lúc này mới nhớ đến vấn đề mấu chốt này. Hiện tại Giang Truyện Trí không chịu xuất hiện, sao có thể nhìn thấy bức tranh của cậu được.
Cũng không thể thuê chiếc xe LED lớn, chiếu bức tranh lên đó rồi đi đi lại lại trong hầm cả ngày được.
Cậu suy nghĩ một lát, hơi chần chừ nói: “Không thì viết bát tự của Giang Truyện Trí rồi đốt cho ông ta nhé?”
Tất cả tư liệu của Giang Truyện Trí đều được ghi rất kỹ trong thôn sử chí, Kỳ Vô Quá đã sớm dùng di động chụp lại hết rồi.
Đoạn Lệ nhéo ngón tay đang căng thẳng đặt trên bức họa, nói: “Nếu như đốt bức tranh này đi thì tiếc lắm.”
Kỳ Vô Quá cười cười: “Anh đúng là người thích vẽ.”
Đoạn Lệ rũ mắt, nghiêm túc nhìn bức tranh trong tay, nói: “Giang Truyện Trí không phải lệ quỷ cực hung, ít nhất không thể tiến vào hình thức giết chóc khác biệt.”
“Ồ? Là sao?”
Kỳ Vô Quá lại nổi hứng thú, không tự chủ qua đó ngồi xuống.
Đoạn Lệ là người kiệm lời, rất ít khi bộc lộ suy nghĩ trong lòng.
Cho dù có là thiên sư chuyên nghiệp, đối với không gian ma quái có vô vàn chuyện kỳ lạ này với cái nhìn khác hẳn với người bình thường, Kỳ Vô Quá cũng rất ít khi nghe hắn nói suy đoán của mình.
Đoạn Lệ nói tiếp: “Ngày đầu tiên Đặng Á Hoa đâm đổ mấy chướng ngại vật trên đường, đến ngày thứ ba mới xảy ra chuyện, trong mấy ngày này hắn nhìn thấy quỷ ảnh trong đường hầm. Quỷ ảnh có lẽ là nhắc nhở mà Giang Truyện Trí cho hắn, chẳng qua do hắn không giải ra, cho nên mới biến thành bù nhìn.”
Kỳ Vô Quá càng nghe càng thấy những lời này có lý, cậu nghĩ một chút rồi hỏi: “Thế chuyện của Tưởng Lệ Tuệ là sao, cô ấy cũng không phạm quy gì.”
Đoạn Lệ nói: “Cậu đừng quên, lệ quỷ ở khu đô thị mới không chỉ có mình Giang Truyện Trí, vụ của Tưởng Lệ Tuệ chưa chắc đã do ông ta làm.”
“Thì ra là thế.” Kỳ Vô Quá bừng tỉnh.
Như vậy có thể giải thích vì sao Chu Dũng cũng có tình trạng chết tương tự rồi.
Cái chết của Chu Dũng chắc chắn có liên quan tới Giang Truyện Trí, nguyên nhân là ngày hôm đó Chu Dũng chấm sai bài thi trên xe bus.
Đáp án sai, mà Chu Dũng thân là giáo viên lại không phát hiện, thậm chí sau khi được Đoạn Lệ nhắc nhở cũng không thèm sửa.
Đối với một con quỷ bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng mà nói, đây là chuyện không thể nào chịu nổi, nhưng sau đó Giang Truyện Trí vẫn cho Chu Dũng một cơ hội.
Cho nên hôm sau, lúc Lộ Mạn Mạn đến nhà Chu Dũng lại nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của anh ta, cuối cùng còn phát điên chạy khỏi nhà.
Kỳ Vô Quá xoa cằm, nói: “Chẳng lẽ Giang Truyện Trí ép Chu Dũng làm đề cả đêm? Con quỷ này đúng là thú vị.”
“…”
Vừa rồi Đoạn Lệ chỉ nhắc nhở Kỳ Vô Quá một chút, không ngờ cậu lại nhanh chóng mò ra được câu chuyện rất hợp tình hợp lý.
“Nghe thì buồn cười đấy, nhưng sau khi loại trừ tất cả các khả năng ra, thì nghe nó vừa kỳ quái vừa chân thật.”
Kỳ Vô Quá đúc ra một câu tổng kết.
“Nghĩ được cách chưa?” Đoạn Lệ hỏi.
“Có chút linh cảm rồi.” Kỳ Vô Quá dựa trên sofa, chỉ cảm thấy phần cơ lưng cứng đờ.
Trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, mặt trời dần nhô lên.
Kỳ Vô Quá bất ngờ nhìn dòng ánh sáng kia, nói: “Trời sáng rồi ư?”
Đoạn Lệ hơi khó hiểu gật đầu: “Ừm.”
Kỳ Vô Quá rên thảm một tiếng: “Không phải chứ, lúc còn trẻ dư sức chơi game tôi cũng chưa thức khuya bao giờ, vậy mà hôm nay lại trắng mắt cả đêm! Không được không được, tôi phải ngủ bù!”
Nói xong liền nằm ngửa ra sofa, sau đó bực mình trở dậy, nói: “Cái sofa này còn không có gối ôm, chẳng lẽ giờ lại chạy lên ư.”
Đoạn Lệ nâng tay ấn đầu Kỳ Vô Quá lên đùi mình: “Không còn nhiều thời gian nữa đâu, ngủ đi.”
Kỳ Vô Quá cảm nhận một chút, phát hiện dùng đùi người gối đầu rất thoải mái nên nhắm mắt lại, chỉ qua nửa phút hô hấp đã đều dần.
Đoạn Lệ cũng thả lỏng thân thể, dựa lưng ra sau mặt ghế, lại cầm lấy quyển ký họa ban nãy vừa quẳng qua một bên.
Ngón tay hắn dừng trên chảo dầu cố ý bị vẽ lệch, khóe môi hơi nhấc lên, cảm thấy Kỳ Vô Quá đúng là dồi dào ý tưởng.
Sau khi ngắm một lát, Đoạn Lệ lại lật ngược về trang trước. Tấm trước là bức vẽ ngày đó Kỳ Vô Quá phác hắn, nhưng vẫn chỉ có phần viền mà thôi.
Kỳ Vô Quá là một người làm việc theo tâm tình, theo như lời cậu thì muốn vẽ tranh phải có linh cảm, nếu không có thì một nét cũng không vẽ nổi.
“Không có linh cảm à…”
Đoạn Lệ thấp giọng nói một câu, sau đó buông quyển sổ vẽ ra, nhắm hai mắt lại.
Sau khi Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân rời giường, phát hiện vách bên không có động tĩnh gì liền chạy qua gõ cửa, miễn cho hai người đối diện lại ngủ quên, bỏ lỡ nhiệm vụ.
Trong phòng rất yên ắng, không có bất kỳ một phản ứng nào.
Ở trong trò chơi sinh tồn này, thì đây không phải là một hiện tượng tốt.
Lộ Mạn Mạn mím môi, nói: “Kỳ Vô Quá? Các cậu dậy chưa?”
Bên trong vẫn như cũ không có tiếng đáp lại, Lộ Mạn Mạn càng lúc càng thấy không ổn, cô không rảnh mà lo quá nhiều, trực tiếp bẻ tay cầm mở cửa.
Cửa không khóa trong, cứ vậy mà mở ra, trên giường không có người, trong phòng cũng không có, những cơn gió lành lạnh cứ luồn qua chiếc cửa sổ mở toang, khiến người ta cảm thấy trong phòng đã không còn ai từ lâu.
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân nhìn nhau, thoáng chốc tái cả mặt.
“Không phải là đã xảy ra chuyện chứ?” Phùng Chân nhẹ giọng hỏi.
Lộ Mạn Mạn lập tức cảm thấy con đường phía trước tối đen như mực, không chừng lần này toàn game thủ bị diệt rồi.
Cũng không thể trách cô bi quan được, Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ trong trò chơi vẫn luôn tỏ ra thành thạo, nếu hai người này nửa đêm vô thanh vô tức xảy ra chuyện, các cô chắc chắn khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
“Xem ra phòng này rất hung, ra trước đã.”
Lộ Mạn Mạn kéo Phùng Chân đang hoảng loạn chạy xuống tầng dưới, nhưng vừa đến chân cầu thang, hai cô đã ngây ngẩn cả ra.
Có người đang ngồi trên sofa, từ hình dáng thì có thể đoán đó là Đoạn Lệ đã biến mất trên lầu hai.
Lộ Mạn Mạn lúc này đã không còn quan tâm những sợ hãi đối với Đoạn Lệ nữa, trong lòng vui vẻ muốn chạy qua.
Đúng lúc này, Đoạn Lệ quay đầu lại, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có ngón tay đặt trên môi, ra hiệu im lặng.
Toàn thân Lộ Mạn Mạn lạnh lẽo, theo bản năng mà lùi ra sau một bước.
Cô thậm chí còn không hiểu ý của Đoạn Lệ, chỉ cảm thấy mình dường như đang làm Đoạn Lệ mất vui.
Trong lúc bầu không khí ngưng trệ, hai người đứng chỗ chân cầu thang không biết nên làm gì thì có người lên tiếng.
“Ưm… Mấy giờ rồi?”
Lộ Mạn Mạn nhìn thân ảnh của Kỳ Vô Quá xuất hiện, mái tóc vừa ngủ dậy rối như tổ quạ, còn ngáp một hơi thật lớn.
Thì ra cả Đoạn Lệ lẫn Kỳ Vô Quá đều ở trong phòng khách, chỉ là Kỳ Vô Quá nằm xuống nên bị mặt đứng ghế sofa chặn mất.
Lộ Mạn Mạn thầm nghĩ, chẳng lẽ hai người này nửa đêm chạy xuống phòng khách luận đàm cuộc sống, nói chuyện lý tưởng nhân tiện thưởng thức phong cảnh à?
Ở trên đảo Giang Tâm đầy quỷ đi ngắm cảnh, đúng là tình thú, không hổ là hai tên đàn ông bình tĩnh nhất trò chơi.
Đoạn Lệ mở miệng, nội dung giống hệt những gì Kỳ Vô Quá vừa nói: “Mấy giờ rồi?”
“À.” Lộ Mạn Mạn bừng tỉnh: “Bảy giờ.”
Kỳ Vô Quá vuốt vuốt mớ tóc rối mù, nói: “Tôi đi rửa mặt chút, trước tiên phải làm xong nhiệm vụ nhân vật đã.”
Không sai, hôm nay là thời gian phải đi làm nhiệm vụ, Phùng Chân phải đi làm, Lộ Mạn Mạn phải đi học, tất nhiên Đoạn Lệ cũng phải tới thành phố già mở hàng. Đang trong trò chơi sinh tồn mà cũng gặp ngày thứ hai đen tối, đúng là đáng trào phúng.
Ban ngày ở thành phố già không có chuyện gì phát sinh, cứ như vậy bình an trôi qua một hôm.
Mấy người chơi còn sót lại ngồi chuyến xe cuối, xuống xe ở trạm bus đảo Giang Tâm. Bọn họ không về nhà, mà đi về phía chiếc xe con của Đặng Á Hoa đỗ ven đường cái.
Ban ngày phải làm nhiệm vụ nhân vật, chỉ khi về đêm mới có thể tiếp tục thăm dò chủ tuyến.
Ô tô khởi động, chạy thẳng về phía đường hầm.
Lúc tới gần đường hầm, Kỳ Vô Quá đột nhiên dừng lại, cậu tắt máy xuống xe, dựa vào cửa xe nhìn đồng ruộng phía xa xa, không biết nghĩ gì.
Lộ Mạn Mạn tò mò nên cũng nhìn thử về phía đó.
Một màn đen kịt, chẳng thấy thứ gì.
Đoạn Lệ xuống xe theo, đến cạnh Kỳ Vô Quá, hỏi: “Nhìn gì thế?”
“Người rơm.”
Đoạn Lệ nhìn màn đêm vô tận phía bên kia, lại đảo mắt nhìn cậu, nói: “Giờ này người rơm đã về nhà cả rồi.”
“Hừ…”
Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến Lộ Mạn Mạn run cầm cập, Phùng Chân thò qua thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Lộ Mạn Mạn nói: “Bọn họ nói chuyện kỳ lạ quá, cô cứ nghĩ thử cảnh đám bù nhìn kéo nhau về nhà đi.”
“…”
Phùng Chân tưởng tượng cảnh quỷ dị kia, không khỏi sởn tóc gáy, đồng thời càng kính nể hai người bình tĩnh như đang nói chuyện nhà cạnh cô.
Kỳ Vô Quá cau mày suy nghĩ một lát, nói: “Tôi biết làm sao để dụ Giang Truyện Trí ra rồi.”