Mục lục
Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoạn Lệ thấy Kỳ Vô Quá trước mặt nhắm mắt lại, sau đó liền có nguồn năng lượng nào đó bị áp xuống.

Nhìn dáng vẻ kia của cậu, có vẻ như là đã nắm được biện pháp khống chế tỏa hồn trận trên người.

Đoạn Lệ hơi kinh ngạc, mấy câu ban nãy cũng chỉ là nói thử thôi.

Dù sao lĩnh vực này đối với những người bình thường chưa từng qua cửa mà nói là rất huyền ảo lại không thể đoán trước được. Muốn học dùng ý niệm khống chế như thế nào, thậm chí là muốn nâng lên thành dùng hồn niệm thì không thể nào vừa làm một lần đã thành công.

Không ngờ Kỳ Vô Quá vậy mà thử một lần đã được, Đoạn Lệ cảm thấy người này đúng là rất có năng khiếu, tiếc là hơn hai mươi tuổi rồi, bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất để bước vào huyền môn.

Nếu không hắn vừa đến đã có thể dẫn cậu tiến vào huyền môn phái, cũng coi như là có được kỳ tài ngút trời.

Đoạn Lệ thấy lông mi Kỳ Vô Quá khẽ nhúc nhích, dường như đang muốn mở mắt, liền mở miệng nói: “Tĩnh tâm, đừng cử động.”

Hắn nhìn đối phương ngoan ngoãn nghe lời, lúc này mới nắm vững thời cơ, lần thứ hai dán bùa chú lên thang máy.

Lần này tất cả đều thuận lợi, không phát sinh thêm tình huống ngoài ý muốn nào nữa.

Kỳ Vô Quá cố gắng tĩnh tâm theo lời Đoạn Lệ, lần nữa đắm chìm vào cảm giác có thứ gì đó chạm vào bên trong mình.

Đột nhiên có một loại khí tức lạnh lẽo lan tràn từ cổ áo cậu, trong nháy mắt Kỳ Vô Quá bỗng cảm thấy có một ngọn lửa màu đỏ sậm lạnh thấu xương tiến vào, sau đó biến thành tia sáng chói lóa.

Cậu nhớ tới vài thứ đã từng xem qua, hình như trạng thái thế này gọi là quan sát từ trong thân thể nhỉ?

Tuy bản thân không mở mắt, nhưng có thể cảm giác thân thể ở đâu, từ đó nhìn thấy một không gian huyền diệu khác.

Ngọn lửa màu đỏ sậm từ bụng cậu lan lên, háo hức kích động muốn đánh về phía khí tức lạnh lẽo kia.

Âm thanh của Đoạn Lệ vang lên rất đúng lúc: “Khống chế lại, đừng để nó tấn công Triệu Xu.”

Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, ngọn lửa kia lại từ từ dịu xuống, tuy rằng vẫn ngùn ngụt tính công kích, nhưng không còn dâng trào mãnh liệt.

Ngọn lửa màu đỏ sậm dưới sự áp chế của Kỳ Vô Quá, rốt cuộc không tự công kích nữa mà ở một bên canh giữ, nếu như khí tức lạnh lẽo kia có hành động kỳ lạ nào sẽ lập tức nhào vào cắn nuốt.

Ngay sau đó, Kỳ Vô Quá cảm giác như mình đang ngâm trong sông băng ba chín nghìn năm, mỗi một cơ thịt, thậm chí là khúc xương đều đang bị đông cứng.

Cậu không mở mắt ra, nhưng trước mặt lại xuất hiện một hình ảnh.

Đây là một cái gương, trong gương là khuôn mặt của Triệu Xu.

Cô vẫn chưa trang điểm, sắc mặt thật khó coi, không có lông mày, chẳng qua đây đúng là Triệu Xu không thể chối cãi được.

Cô đang đánh răng, lại nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

Triệu Xu do dự một chút, khẽ nhíu mày, oán hận nói: “Không phải lại là Kỳ Vô Quá chứ, thật sự phục cậu ta luôn, gương mặt đẹp trai như vậy lại không biết thương hoa tiếc ngọc tí nào.”

“Còn tên Đoạn Lệ kia nữa, căn bản cũng không thèm đặt mình vào mắt, mình thấy hai người bọn hắn bốc mùi gay mà tức…”

Triệu Xu nhỏ giọng ai oán đi về phía phòng khách, sau đó cao giọng hỏi: “Có phải là Kỳ Vô Quá không? Nếu là cậu thì chờ đi, tôi còn chưa trang điểm xong, không tiện gặp cậu.”

Ngoài cửa không một tiếng động, rất yên tĩnh.

Triệu Xu hơi dừng lại, xoay người chuẩn bị quay về phòng tắm.

Chuông cửa lại vang lên, âm thanh lại còn vội vã hơn lần trước, tiếng chuông nhức tai liên tục vang lên khiến người nghe có chút bất an trong lòng.

Triệu Xu hơi mất kiên nhẫn đứng lên, đi tới cửa nhìn xuyên qua mắt mèo, lại phát hiện bên ngoài không có ai.

Cô lùi về sau vài bước, không lỗ mãng mà mở cửa.

Làm người chơi già dặn kinh nghiệm thì những điểm ấy vẫn phải có, cứ mở cửa bừa bãi, ai biết ngoài cửa là thứ gì đang chờ mình?

Chuông cửa càng ngày càng dồn dập, cuối cùng là nối liền nhau, cứ như một tràng tạp âm lẫn lộn.

Triệu Xu thấy không đúng, xoay người muốn quay về phòng lấy di động.

Vừa quay người lại, cô liền ngây ra.

Vào lúc này, tiếng chuông cửa cũng ngừng lại.

Bưu kiện trong phòng khách thừa ra một thùng.

Triệu Xu tinh ý nhớ lại, tối qua trước khi đi ngủ, số hộp ở phòng khách là năm cái.

Nhưng bây giờ lại là sáu cái.

Trong đó thừa ra một thùng giấy rất lớn, lớn bằng cái rương ngày đó đựng thi thể của Lý Chính Lâm.

Thân thể Triệu Xu bắt đầu run rẩy, cô cảm thấy chân mình có hơi cứng lại, không hề nghe lệnh của mình.

Vẫn nên, vẫn nên gọi điện thông báo cho người khác trước.

Triệu Xu nhớ tới tiếng chuông cửa quỷ dị ban nãy, nên cũng không hoảng loạn chạy đến tông cửa xông ra.

Cô mới bước một bước, cái thùng giấy kia lại động đậy.

Băng keo dán trên thùng giấy cứ vậy mà bị cắt ra, tựa như có người vô hình cầm dao rọc giấy đứng ở đó mở bưu kiện.

Động tác rạch bưu kiện của người đó rất thô lỗ, cắt nát băng keo trong suốt, khiến thùng giấy trông càng tả tơi hơn.

Toàn thân Triệu Xu cứng đờ, đây rõ ràng chính là thói quen mở bưu kiện của cô.

Cô lùi về sau mấy bước, lại thấy cái thùng kia mở ra.

Đầu Lý Chính Lâm từ bên trong nhô lên, hai tay phá hai bên thùng mà ra, hai chân xuyên từ đáy thùng xuống đất. Đây rõ ràng chỉ là một chiếc hộp lớn bằng quả bóng rổ, nhưng bên trong nó lúc này dường như chứa đựng cả một phần thân thể cao lớn của Lý Chính Lâm.

Toàn bộ hình ảnh tràn ngập cảm giác khủng bố, Lý Chính Lâm đã biến thành một người thùng giấy.

Triệu Xu rên lên một tiếng sợ hãi ngắn ngủi, cũng không có cách nào mà chịu đựng thứ dị dạng quái đản đáng sợ này nữa.

Cô tông cửa xông ra, chạy về phía thang máy.

Lý Chính Lâm đuổi theo ở sau lưng, chẳng qua phần chân lộ ra khỏi thùng của gã quá ngắn, khiến cho gã chỉ có thể dùng tư thế gần như là nhảy lên mà chạy, tốc độ rất chậm.

Triệu Xu liều mạng mở cửa thang, vừa điên cuồng nhấn nút vừa quay đầu lại.

Thang máy đã tới, cửa mở ra, Triệu Xu liếc mắt nhìn, thấy chiếc thang máy quen thuộc liền không do dự mà vọt vào.

Sau đó chính là cảm giác hụt chân xuống khoảng không, tiếng thét chói tai vang lên hòa tan vào bóng tối vĩnh hằng.

Kỳ Vô Quá mở choàng mắt, lạnh lẽo thấu xương trong người cũng rút đi mất.

Mọi thứ trước mắt trở lại bình thường, Triệu Xu đã biến mất, chỉ còn lại Đoạn Lệ ân cần đỡ vai cậu.

“Có khó chịu chỗ nào không?”

Kỳ Vô Quá xoa xoa đầu, cảm thấy có chút choáng váng, có lẽ là do thị giác đột ngột bị ánh sáng chiếu vào nên khó chịu.

“Vẫn ổn, chờ quen là được. Triệu Xu đâu?”

Đoạn Lệ nói: “Cô ấy đi nơi cần đi rồi.”

Kỳ Vô Quá hơi sững sờ, hỏi: “Đi đầu thai?”

Kỳ Vô Quá khẽ lắc đầu: “Khó mà nói, nơi này quá quái lạ, tôi tiễn cô ta đi, nhưng đi về chỗ nào thì không chắc.”

Kỳ Vô Quá đi tới trước thang máy, cảm giác vô cùng lạnh lẽo kia đã biến mất, trở lại thành nơi rất bình thường.

Không cần thiết phải chờ ở đây nữa, lỡ may đêm hôm khuya khoắt gặp nhà nào đi xuống lại tưởng hai tên bảo an có ý đồ gây rối thì toi.

Hôm nay cũng không phải lúc hai người bọn cậu trực đêm, chỉ vì chuyện của Triệu Xu mà đặc biệt chạy tới.

Lúc trở về ký túc xá, Kỳ Vô Quá kể lại chuyện Triệu Xu nhìn thấy trước khi chết rồi chạy vào phòng tắm tắm rửa, sau đó ngã đầu xuống gối định đi ngủ.

Không ngờ Đoạn Lệ lại đưa bình giữ nhiệt qua cho cậu: “Uống ít nước nóng đi.”

Kỳ Vô Quá vặn nắp bình ra, thấy trong đó có một mớ câu kỷ tử(1) đỏ tươi quay mòng mòng.

Cậu ngẩng đầu nhìn Đoạn Lệ, nói: “Trong bình giữ nhiệt còn bỏ câu kỷ, tôi còn chưa đến tuổi đấy đâu.”

Hình như Đoạn Lệ không phải là một thanh niên nghiện Internet, nên căn bản không nhận ra Kỳ Vô Quá đang cạnh khóe mình.

Hắn nghiêm túc giải thích: “Người bình thường lần đầu bị quỷ nhập hồn sẽ không được khỏe, uống chút nước nóng vào sẽ tốt lên.”

Kỳ Vô Quá rũ mắt, phát hiện sau khi tỉnh lại, ngoại trừ cảm giác choáng váng lúc mới đầu, thì không thấy chỗ nào khó chịu.

“Người bình thường nếu bị quỷ nhập sẽ có di chứng gì?”

“Cả người rất lạnh.” Đoạn Lệ hơi dừng, rồi lại giải thích: “Không phải vì nhiệt độ dẫn đến tay chân lạnh cóng, mà là cảm giác sinh ra từ tận đáy lòng.”

Kỳ Vô Quá cẩn thận cảm nhận, xác nhận mình lúc này hoàn toàn không có cảm giác này.

Cậu nâng bình giữ nhiệt lên uống một hớp, rất có phong độ của cán bộ kỳ cựu, sau đó mới lên tiếng: “Tuy nói tôi không có cảm giác này, nhưng vẫn rất cảm ơn nước câu kỷ tử của anh.”

Đoạn Lệ khẽ nhíu mày, nói: “Không có cảm giác này?”

Kỳ Vô Quá thấy biểu cảm của hắn, liền cảm thấy chuyện có lẽ có chỗ không được đúng, liền hỏi: “Có phải liên quan gì tới tỏa hồn trận trên lưng tôi không, hay tôi đúng là lệ quỷ chuyển thế, loại đẳng cấp như Triệu Xu không ảnh hưởng được đến tôi.”

Đoạn Lệ trầm tư trong chốc lát, nói: “Đừng vội kết luận, chuyện này chờ ra được rồi bàn.”

Kỳ Vô Quá nghe đến đó, lại chợt nhớ tới một chuyện: “Nói ra thì, có lẽ anh đã được giảng trong lớp học tân thủ rồi nhỉ, sau khi ra ngoài từ không gian Quỷ vực này sẽ quên đi rất nhiều chuyện, bao gồm cả hình dáng hay tên gọi của người mình đã từng gặp.”

Cậu uống thêm một hớp nước, nhíu mày nói: “Đến lúc chúng ta quên mất những ký ức đồng sinh cộng tử này, đừng nói là tỏa hồn trận, e rằng anh sẽ chỉ còn nhớ tôi là một thằng cha chủ trọ chuyên quỵt cơm mà thôi.”

Đoạn Lệ nói: “Tôi có cách cho cậu nhớ…”

Trong lòng Kỳ Vô Quá khẽ động, đang muốn hỏi cho kỹ, lại bị tiếng gõ cửa ngắt mất.

“Tiểu Đoạn, tiểu Kỳ, mau ra đây, có chuyện khẩn cấp.”

Thanh âm của đội trưởng đội bảo an – anh Trương vang lên ngoài cửa, mang theo giọng điệu ra lệnh.

“Tới ngay.”

Trong tình huống này, hai người cậu khoác thẳng áo đồng phục vừa mới cởi xuống, mở cửa đi ra ngoài.

Trên hành lang còn có thêm vài bảo an không có ca trực, biểu tình anh Trương rất nghiêm túc, nói: “Có quản lý báo cáo, phát hiện hình như có người trong tiểu khu lén lén lút lút phá hoại cáp quang.”

Kỳ Vô Quá hỏi một câu: “Có cần báo cảnh sát không?”

Anh Trương nhìn cậu một cái, nói: “Hôm nay có chỗ xảy ra chuyện lớn, cảnh sát không rảnh mà đi quản mấy chuyện vụn vặt này đâu, các cậu chuẩn bị tinh thần đi, nếu có hư hỏng gì thì cuối năm cũng đừng mong cầm tiền thưởng.”

“Còn nếu bắt được người, tôi sẽ xin công ty phát tiền thưởng là một ngàn cho các cậu.”

Mọi người gật đầu, bắt đầu tản ra tìm kiếm tung tích người khả nghi trong tiểu khu.

Kỳ Vô Quá vẫn chung một tổ với Đoạn Lệ như cũ, bọn cậu không hứng thú gì với tiền thưởng nên cũng không tích cực như những người khác.

Cậu vốn dĩ sắp không chống đỡ nổi, cảm giác như mình đang trôi lềnh bềnh trên mây, đi dọc đường cứ ngã trái ngã phải.

Đèn đường mịt mù, gió đêm nhẹ nhàng thổi, Kỳ Vô Quá cứ bước đi, đôi mắt càng lúc càng ríu lại, gục đầu một cái liền đập vào người Đoạn Lệ đang đi phía trước.

“Xin lỗi, buồn ngủ quá.”

Kỳ Vô Quá xin lỗi, vỗ vỗ mặt của mình, sau đó lại thấy vai căng lên.

“Dựa vào người tôi đi.”

Kỳ Vô Quá ngơ ngác gật đầu, buồn ngủ khiến não bộ của cậu đồng loạt đình công.

Hai người cứ dựa vào nhau như vậy mà đi được một lúc, mắt thấy đã sắp tới nơi phát hiện ra xác của Khương Tiểu Lôi.

Từ sau khi phát hiện ra thi thể Khương Tiểu Lôi trong tủ bưu kiện, phía bên tuần tra cứ tới đánh dấu xong rồi chạy mất. Bởi vì ý kiến của các nhân viên an ninh thực sự quá nhiều, trong chỗ này phát hiện có xác chết, ban ngày còn đỡ, chứ buổi tối đi chấm dấu thì đúng là khiến người ta sợ hãi.

Lúc đi qua đó Kỳ Vô Quá còn liếc mắt nhìn sang bên kia.

Một tia sáng chợt lóe lên, khiến cả người lẫn hồn của Kỳ Vô Quá đều tỉnh táo lại.

“Ở đó.”

Đoạn Lệ đột nhiên thấy Kỳ Vô Quá tinh thần phấn khởi gấp trăm lần chạy như bay về phía bên kia, bất đắc dĩ mà đi theo.

Kỳ Vô Quá đi một vòng quanh tủ chuyển phát, phát hiện một bóng người ngồi phía sau lùm cây.

Người kia ngồi chồm hổm ở nơi đó, cả người co lại trông rất căng thẳng.

Kỳ Vô Quá cầm đèn pin trong tay chiếu thẳng vào, người kia che mắt lại, nhỏ giọng nói: “Là tôi, mau tắt đèn pin đi, mau tắt đi.”

Âm thanh nghe rất quen, Kỳ Vô Quá tắt đèn pin, dựa vào đèn đường đi tới nhìn thử, quả nhiên là Tưởng Phương.

Tưởng Phương dựng ngón tay cái: “Người anh em, giúp tôi đi, bằng không chúng tôi sẽ lại bị đưa đến đồn công an đấy.”

Kỳ Vô Quá lúc này mới phát hiện Tưởng Phương còn che cho một người ngồi ở phía sau, người này dáng người mảnh khảnh, không phải Thang Tĩnh Nhã thì là ai.

Hai người này hơn nửa đêm không ngủ, lại chạy tới loanh quanh ở nơi hung hiểm như tủ bưu kiện, Kỳ Vô Quá đột nhiên cảm thấy rất khâm phục những tay lão luyện can đảm này.

************

Chú thích:

(1) Câu kỷ tử (khởi tử, địa cốt tử, câu khởi…): là một trong những vị thuốc được dùng phổ biến từ xa xưa. Theo nhiều nghiên cứu, dược liệu có tác dụng làm sáng mắt, chống lão hóa, tăng cường hệ miễn dịch, tăng cường chức năng thận, sinh lý……

Kỷ tử uống nước có tác dụng tuyệt vời với sức khỏe mà ít người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK