Cô còn chưa nói xong, cơ thể đã dần mờ đi, xem ra hẳn là đã nhấn nút xác nhận qua cửa, rời khỏi không gian quỷ vực.
Kỳ Vô Quá thấy bóng người Phùng Chân cũng biến mất, có chút kỳ quái nói: “Sao cô ấy nói có nửa câu đã biến mất rồi, cảm giác này đúng là khó chịu.”
Đoạn Lệ im lặng một lát mới lên tiếng: “Khó chịu tới mức không muốn qua cửa?”
Kỳ Vô Quá cũng không thấy có gì khác thường, chỉ lắc đầu nói: “Tôi đang nghĩ đến chuyện của Tưởng Lệ Tuệ.”
Đoạn Lệ nhìn lại, không nói gì.
“Giả thiết nhân vật của cô ta là tình thế phải cầm chắc cái chết, vì sao người sáng lập không gian này đoạt hồn khỏi tay quỷ sai, rồi lại đẩy nó vào thế chết?”
Kỳ Vô Quá cau mày, có vẻ vô cùng nghi hoặc.
“Chắc là muốn nhìn dáng vẻ giãy dụa tìm đường sống trong tuyệt cảnh của nhân loại thôi, dù sao nơi này cũng không phải chỗ từ thiện.”
Kỳ Vô Quá sững sờ, sau đó lắc đầu: “Hẳn là không phải, chưa kể đến mục đích, qua hai lần vượt cửa thì tôi thấy logic của game này rất nghiêm ngặt, sẽ không xuất hiện tình thế chắc chắn phải chết.”
Đoạn Lệ nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười: “Nói nghe thử xem?”
“Nhân vật khác nhau hẳn là sẽ có nhắc nhở khác nhau.”
Kỳ Vô Quá nhớ tới ngày đầu tiên trên xe bus, người trung niên xuống xe cùng Tưởng Lệ Tuệ kia chính là nhắc nhở cho Tưởng Lệ Tuệ.
Đường nét ngũ quan của người trung niên nọ giống với di ảnh treo trong nhà Tưởng Lệ Tuệ như đúc, nếu như Tưởng Lệ Tuệ chú ý tới chi tiết này, đồng thời đêm đó không ngủ thì sẽ phát hiện tất cả người trong thôn đều là bù nhìn rơm.
Nếu như đêm đó rời khỏi thôn Giang Biên, cô hẳn sẽ không bị biến thành bù nhìn. Dù sao nhiệm vụ nhân vật chỉ yêu cầu cô mỗi ngày đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, sau đó ngồi chuyến xe cuối về khu đô thị mới, chứ không ép cô phải ở lại thôn Giang Biên.
Phải trách Tưởng Lệ Tuệ quá tin tưởng vào kinh nghiệm của mình, luôn cảm thấy lệ quỷ trong giai đoạn đầu của trò chơi không thể trực tiếp giết người, cho nên bỏ lỡ mất cơ hội sống sót duy nhất.
Nghe xong phân tích của Kỳ Vô Quá, Đoạn Lệ gật đầu nói: “Có lẽ là vậy.”
“Nhưng mà tôi lại nghĩ, rõ ràng những bù nhìn kia không phải lệ quỷ cực hung, sao lại muốn giết Tưởng Lệ Tuệ nhỉ.”
Đáp án của Đoạn Lệ chỉ có hai chữ: “Chấp niệm.”
Kỳ Vô Quá bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau khi người thôn Giang Biên biến thành bù nhìn, chấp niệm duy nhất là bảo vệ trận pháp, người nào trong thôn cũng phải như vậy.
Xuất phát từ nguyên nhân này, Tưởng Lệ Tuệ đương nhiên là bị đồng hóa thành bù nhìn.
Quỷ khác với người, làm việc không thể dùng luân thường đạo lý để cân nhắc, thứ xui khiến họ chỉ có chấp niệm.
“Vả lại, tôi luôn cảm thấy trò chơi này sẽ căn cứ vào từng người khác nhau để cung cấp con đường sống liên quan đến nhân vật của họ, thế này mới hợp lý.”
“Thật ra tôi muốn nói, lần này độ khó của hai chúng ta vượt quá mức cho phép, mà có lẽ là do xui xẻo của tôi liên lụy tới anh.”
Đoạn Lệ trả lời: “Chưa chắc, trò chơi sẽ dựa trên thực lực để đưa ra độ khó, ai liên lụy ai còn chưa biết.”
“Đúng rồi, tôi cảm thấy hai chúng ta đi trên con đường qua cửa rất gian nan, ví dụ như chuyện mắt trận trên đảo Giang Tâm, nếu không có thiên sư như anh, không có người biết vẽ như tôi, sao có thể khởi động mắt trận, giành được phán định qua cửa, việc này không phù hợp với số liệu yêu cầu của trò chơi…”
Kỳ Vô Quá hơi ngừng lại: “Thôi không lảm nhảm nữa, qua cửa đi.”
Cậu đang định đi tới nhấn nút xác nhận, bàn tay lại bị Đoạn Lệ bắt lấy.
“Cậu có muốn nhớ lần chơi này không?” Đoạn Lệ hỏi.
Kỳ Vô Quá bị hỏi có hơi mờ mịt, chớp mắt một cái mới lên tiếng: “Tất nhiên rồi, ký ức thú vị như vậy không nhớ thì thật là đáng tiếc. Vả lại nếu chỉ có anh nhớ thì khó tránh khỏi mất tình anh em.”
Dường như Đoạn Lệ nở nụ cười rất nhẹ, hắn vẫn không buông tay, hỏi tiếp: “Quê cậu ở đâu?”
“Hả?” Kỳ Vô Quá sững sờ, sau đó nói cho hắn nghe địa chỉ của mình.
Lúc này Đoạn Lệ mới buông tay ra, nói: “Đi thôi.”
Kỳ Vô Quá cúi đầu nhìn một tấm bùa được nhét vào tay mình lần nữa, đồng thời nhấn nút xác nhận qua cửa.
Trong phòng làm việc nào đó ở không gian quỷ vực, Khưu Lương xem đến trợn mắt há mồm.
“Không hổ là Đoạn đại ca, qua cửa kiểu này mà cũng được nữa.”
Kỳ Vô Quá phân tích không hề sai, thật ra bình thường trò chơi này không phải cứ khởi động mắt trận, áp chế âm huyệt mới có thể qua cửa.
Khởi động mắt trận để vượt màn thậm chí chưa từng xuất hiện trong dữ liệu trò chơi.
Khưu Lương là nhân viên quản lý số liệu mà cũng không biết không gian này còn có cách qua cửa như vậy.
Giang Truyện Trí trong màn này tuy rằng có độ khó cao, nhưng để người chơi vượt màn được thì không phải không thể.
Chỉ cần đáp đúng vấn đề ông ta nhắc nhở trong đường hầm, hắn sẽ lập tức đưa ra phán định qua cửa thành công.
Khưu Lương vừa than thở xong, mặt mày lại ủ ê: “Boss phán định qua cửa biến mất rồi, chắc không phải do Đoạn đại ca đánh cho hồn bay phách tán đâu.”
Theo lời truyền miệng từ các nhân viên quản lý, Đoạn Lệ trước nay là một nhân vật hung tàn máu lạnh, thủ đoạn ác độc.
Khưu Lương đã từng chứng kiến có lần lệ quỷ ở Hoàng Tự tập hợp tạo phản, muốn nuốt chửng toàn bộ người chơi tham gia không gian. Đoạn đại ca chỉ vung đúng một đao, những con lệ quỷ ma khí ngập trời kia cứ vậy tan thành mây khói.
“Hầy…”
Khưu Lương ngoại trừ thở dài ra thì cũng chỉ có thể ghi chép lại số liệu về quỷ vực không gian bị ép đóng cửa, chờ Đoạn Lệ về cứ đưa ra chứng minh cho hắn thấy là được.
Nếu trước đây Đoạn Lệ đã có thể phát triển quỷ vực thành quy mô này, thì đây chẳng qua cũng chỉ là trò chơi mà thôi, để Đoạn đại ca tìm thêm vài con lệ quỷ bổ sung vào là được.
*****
Kỳ Vô Quá mới khôi phục thần trí, cúi đầu nhìn tấm bùa đã biến mất trong tay, liền nghe thấy trong phòng có người lên tiếng.
“Đứng đó làm gì? Vào đi?”
Kỳ Vô Quá nâng mắt, trong phòng là người cha chảy chung dòng máu với cậu – Kỳ Phú Quý, ngồi cạnh ông ta là mẹ cậu Phan Lan Phượng.
Phan Lan Phượng đứng lên, cười nói: “Đi đường xa như vậy, để con chịu khổ rồi.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, cậu không chào hỏi mà nói thẳng: “Có chuyện gì?”
Kỳ Phú Quý nói: “Mày cũng là huyết mạch nhà họ Kỳ, quay về tế tổ có gì sai à?”
Kỳ Vô Quá lười nói nhảm với ông ta, hỏi: “Kỳ Hãn Dật đâu?”
Có lẽ là vì phải tế tổ, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác nên thái độ của Kỳ Phú Quý tốt đến lạ, ông ta nói: “Tiểu Dật không ở nhà, mày đi nghỉ trước đi, mai còn phải dậy sớm.”
Phan Lan Phượng đi tới, muốn cầm giúp cậu chiếc balo màu đen trên tay, thế nhưng cậu nhẹ nhàng tránh đi, vừa lễ phép vừa lạnh nhạt: “Cảm ơn, con tự xách được, không phiền tới mẹ.”
Phan Lan Phượng cười nhẹ, bà cũng không để ý tới thái độ của Kỳ Vô Quá.
Đối với người khác mà nói, hẳn sẽ cảm thấy đây là sự nhân từ của tình mẹ nên không chấp nhặt thái độ của con trai, duy chỉ có Kỳ Vô Quá biết, đây là thái độ xa lạ đối với khách mà thôi.
Trong lòng cậu không buồn gợn sóng, cứ vậy mà đi vào căn phòng Phan Lan Phượng sắp xếp cho mình nghỉ ngơi.
Nơi này là nhà tổ(1) của Kỳ gia, tuy rằng Kỳ Vô Quá lớn lên trong gia tộc nhưng chưa từng được bước chân vào nhà tổ.
Có lẽ do Kỳ Phú Quý sợ cậu phá hỏng phong thủy nó nên trước đây gửi cậu cho họ hàng trong thôn nuôi chứ không cho về bên này.
Tất cả những thứ này đều không quan trọng, tâm tư của Kỳ Vô Quá vốn không đặt lên những người sống trong nhà họ Kỳ.
Cậu đang suy nghĩ chuyện trước đó xảy ra trong game, tuy Kỳ Vô Quá đã từng nói với Đoạn Lệ là mình không muốn tra cứu thêm về thứ này, thế nhưng tiềm thức tự động nghĩ đến là điều không thể tránh khỏi.
Chí ít trước khi Kỳ Vô Quá rơi vào giấc ngủ, chuyện này vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cậu không đi.
Hậu quả của việc trước khi ngủ mà nghĩ đến chuyện gì, thì trong mơ sẽ gặp chuyện liên quan tới nó.
Thời điểm Kỳ Vô Quá tỉnh lại từ giấc mộng dài đằng đẵng, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng. Cậu không biết lúc này mình rốt cuộc là ai, mãi đến khi chiếc bớt sau lưng hơi nóng lên mới làm cậu hoàn hồn lại.
Bên tai vang lên một thứ âm thanh quỷ dị, nghe như là tiếng xiềng xích bị kéo lê trên mặt đất, cũng nghe như là tiếng chuông kêu.
Kỳ Vô Quá trở người, không muốn để ý tới những âm thanh này, chỉ muốn vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Người ngoài cửa không cào không gõ, bắt đầu gọi tên cậu như gọi hồn: “Kỳ Vô Quá, cố nhân tới chơi đây, không định ra gặp mặt một lần à?”
Âm thanh của người kia mang theo sự lạnh lẽo cứng nhắc của máy móc, phảng phất như truyền từ một thế giới khác sang.
Mấy phút sau, Kỳ Vô Quá không nhịn nổi nữa mà vén chăn lên, đứng dậy đẩy cửa ra.
Ngoài cửa vô cùng yên tĩnh, xung quanh bị một lớp sương mù trắng bao phủ, tất cả cảnh vật đều trở nên mờ nhạt.
Kỳ Vô Quá dựa lên cánh cửa ra vào, nhìn nam nhân mặc trường bào màu trắng, thở dài rồi lên tiếng.
“Tạ Tất An, quấy rầy người khác gặp Chu Công là phải bị đày xuống chảo dầu đấy.”
Nam nhân mặc đồ trắng rất cao, quần áo lại hơi kỳ quái, trên người là trường bào từ thời cổ đại, tóc bị cắt ngắn đi, trông như vừa được tay thợ “lành nghề” nào tỉa cho quả đầu lởm chởm(2) đầy tính nghệ thuật vậy.
Anh ta xoay người lại, liếc mắt nhìn Kỳ Vô Quá nói: “Không đúng, đáng lẽ cậu phải ở gian phòng phía trước kia chứ?”
Kỳ Vô Quá nhìn theo phía anh ta chỉ, đó là gian phòng của Kỳ Hãn Dật.
Kỳ Vô Quá không đếm xỉa đến đối phương, thẳng thắn hỏi: “Cậu chạy tới làm gì?”
Tạ Tất An đi tới, nói: “Nhiều năm không gặp như vậy, tới ôn chuyện chứ làm gì.”
“Nói chuyện chính đi, Phạm Vô Cữu đâu?”
“Chuyện dưới kia đang chất thành đống, hai người bọn tôi phải ở lại một để xử lý chứ.”
Chuyện ma quỷ của Tạ Tất An, đương nhiên Kỳ Vô Quá sẽ không tin.
Cậu đã đi chuyển thế đầu thai, chỉ là một người bình thường, Tạ Tất An có ăn no rửng mỡ mới đến tìm cậu ôn chuyện.
Chắc chắn là không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền, Kỳ Vô Quá lui về sau một bước, thậm chí muốn đóng sập cửa lại.
Tạ Tất An xem ra rất hiểu cậu, vừa thấy biểu tình Kỳ Vô Quá như thế là biết ngay có ý gì. Anh ta tiến lên một bước nói: “Đừng như vậy, tôi cảm thấy tình hình chỗ cậu không được ổn định nên mới lên đây tìm cậu đấy.”
Kỳ Vô Quá sờ sờ Tỏa Hồn Trận trên lưng đang thiêu đốt tới khó chịu, quyết định lắng nghe Tạ Tất An giải thích tình hình trước mắt.
Cậu trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, gạch dùng để lát sân là gạch đá xanh, buổi tối chúng bốc lên từng tia mát lạnh, chẳng khác nào cái điều hòa thiên nhiên.
Kỳ Vô Quá cảm nhận một chút, sau đó ngả lưng nằm dài trên nền sân lát gạch đá.
****************
Chú thích:
(1) Nhà tổ: Là nhà mà tổ tiên hay đời trước để lại, thường để duy trì hương hỏa hoặc xây nhà thờ lớn, thờ họ…
(2) Đầu lởm chởm: Nguyên văn là “TONY老师”. Trích từ comment của một độc giả bên dưới: “Thầy Tony: thường cái tên này là để gọi mấy ông thợ cắt tóc không ra gì, có ý trào phúng rằng chỉ biết cắt ra những kiểu đầu như kiểu Scene (kiểu như HKT:vv) mà còn làm màu lấy tên tiếng anh là Tony”.