Lạc Phi sửng sốt nhìn Như Hoa đang nổi bão. Từ bé đến giờ nó chưa từng nhìn thấy Hoa tỷ lớn tiếng như vậy. Không như những đứa trẻ khác, có thể do được Như Hoa dạy dỗ, cũng có thể do từ bé đã tiếp xúc với toàn người trưởng thành nên suy nghĩ của nó chín chắn hơn nhiều. Nó không động, nhìn sang Lạc Vũ vẫn đang trầm ngâm.
- Vũ ca, huynh nói đi. - Lạc Phi nói.
- Hoa Hoa, ngồi xuống. - Lạc Vũ lên tiếng - Tiểu Phi, nói cho ta biết, nếu một ngày chúng ta bị tấn công. Ta sẽ chết, Hoa Hoa sẽ chết. Thôn Huy Hoàng, thành Thiên Loa, toàn bộ Nhân tộc sẽ bị đuổi giết, tàn sát, hoặc bị bắt làm nô lệ, đệ sẽ làm gì?
Lạc Phi đáp ngay lập tức:
- Ta sẽ chiến đấu, ta sẽ chết trước các ngươi.
Lạc Vũ vẫn không nói gì, hướng sang cô bé ngồi bên cạnh:
- Tiểu Cơ Nhi của Âu Gia phải không? Muội sẽ làm gì?
Nhìn thấy ánh mắt Lạc Vũ, Âu Cơ Nhi sợ hãi cúi đầu, rụt rè đáp:
- Muội không biết, muội sẽ … sẽ chiến đấu cùng người xấu.
Lạc Vũ lại nhìn sang thiếu niên Trần Bộ Lĩnh, thiếu niên không cần hắn hỏi, mỉm cười trả lời:
- Thứ cho ta nói thẳng, ta sẽ lãnh đạo một bộ phận tinh anh Nhân Tộc trốn đi. Sau đó sẽ triển khai đẫm máu trả thù kẻ thù của chúng ta. Gặp mạnh thì tránh, gặp yếu thì diệt, giết sạch, chó gà không tha.
Lạc Vũ trầm ngâm, Như Hoa ngồi xuống ghế, không nói gì. Ngô Xương Văn, Âu Dạ đều nhìn thiếu niên tên Bộ Lĩnh này, không hiểu sao họ bỗng nhiên tin tưởng người thiếu niên này thật sự có thể làm được những điều hắn nói.
Trần Hiểu giới thiệu:
- Đây chính là nhân tuyển Kỳ Tuyển Chọn lần này của Trần Gia chúng ta, Trần Bộ Lĩnh.
Âu Dạ cau mày, thiếu niên này, chỉ dựa vào tâm tính đã là rất xuất sắc. Nhưng nếu phát triển không tốt, bước vào con đường ma đạo thì tiểu tử này sẽ trở thành một mối họa khôn lường.
Ngô Xương Văn nói:
- Chúc mừng Trần huynh đệ, nhân tuyển lần này của Trần Gia thật không tầm thường. Tiếc rằng Ngô Vân đang bế quan tu luyện, không thể đến đây gặp mặt các vị.
- Nhưng Bộ Lĩnh ca ca đang bị bệnh… - Tiểu Cơ Nhi nói rất khẽ, nhưng ở đây ai cũng là cao thủ, mọi người đều nghe rất rõ ràng. Trần Hiểu thở dài, than:
- Huyền Âm Công của Phí Lão Ma là Công Pháp âm độc bậc nhất thiên hạ. Chúng ta đã thử rất nhiều cách, nhưng đều vô dụng.
Tiểu Cơ Nhi bật khóc:
- Đều là do Cơ Nhi hại ca ca, nếu hôm đó Cơ Nhi không ham chơi thì ca ca sẽ không bị người xấu làm hại.
Bộ Lĩnh xoa nhẹ đầu nàng, mỉm cười buồn bã:
- Đừng nói vậy, cuộc đời này của ta cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa rồi, cho dù chỉ có thể sống thêm vài năm cũng không sao.
Lạc Vũ đột nhiên lên tiếng:
- Hoa Hoa, muội có giải được Huyền Âm Công của Phí Lão Ma không?
Trần Hiểu đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch của Trần Bộ Lĩnh chuyển sang đỏ hồng kích động, nhìn sang Như Hoa. Nàng chầm chậm gật đầu.
- Có thể, nhưng tại sao ta phải giải?
Trần Hiểu giơ một cánh tay to lớn của mình hướng về phía Như Hoa, Lạc Vũ giọng lạnh lẽo:
- Ta là ngươi ta sẽ không làm vậy, ngồi xuống!!!
Trần Hiểu hừ một tiếng, bị một luồng Khí áp đẩy lùi hai bước, đạp vỡ cái ghế sau lưng. Hắn theo phản xạ lập tức vận công, là Chân Hỏa Quyết, công pháp trấn gia của Trần Gia. Hắn gầm lên:
- Kim Cang Hỏa Thần.
Toàn thân hắn như biến thành một tôn tượng thần bằng vàng, bốc lửa. Sức nóng khủng bố tỏa ra mãnh liệt. Thế nhưng tất cả chỉ phát ra được một trượng quanh người, không thể tỏa ra ngoài.
Hắn khó nhọc cất bước, chân giơ lên rồi lại hạ xuống, mồ hôi chảy xuống từng giọt lớn nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ. Sàn gỗ bên dưới cháy khét, sụp xuống. Biết không phải đối thủ, Trần Hiểu lập tức tán công, thở hổn hển, cung tay với Như Hoa:
- Xin các hạ thứ lỗi, là ta thất thố. Mong các hạ thành toàn, cứu giúp thiếu chủ.
Trong mắt Âu Dạ lóe lên tia sắc bén, nhìn chằm chằm Lạc Vũ. Trần Hiểu là Bát Trọng Thiên cường giả, nếu chỉ dùng Khí áp có thể ép Trần Hiểu nhận thua thì chính ông cũng không làm được. “Có thể là Bát Trọng Thiên Thượng Giai, không, là Cửu Trọng Thiên Sơ hoặc Trung Giai.”
Ngô Xương Văn cau mày, hắn đang liên tục thôi diễn xem với khả năng của mình liệu có thể ám sát được Lạc Vũ không.
“Tên này, sâu không lường được” - Ngô Xương Văn thầm nghĩ.
Lạc Vũ nói với Như Hoa:
- Hoa Hoa, những tiểu tử này sẽ cùng nhau tham gia tuyển chọn, chúng ta cần đồng minh. Kỳ Tuyển Chọn đào thải rất khắc nghiệt.
Như Hoa trừng mắt nhìn Lạc Vũ:
- Muội nói rồi, Tiểu Phi sẽ không đi.
Lạc Phi mù mờ nãy giờ, len lén gọi tiểu nhị bê lên một cái bàn to. Nó nói với Tiểu Cơ Nhi và Bộ Lĩnh:
- Tiểu muội muội, tiểu huynh, đứng dậy một chút, để người ta đặt bàn mới. - Nó nhìn xung quanh. - Có ai có thể giải thích cho ta biết, Kỳ Tuyển Chọn là gì không? Sao mọi người căng thẳng quá vậy?
Như Hoa và mọi người đều ngạc nhiên nhìn nó, không hiểu sao Lạc Phi vẫn có thể thoải mái trong hoàn cảnh như vậy. Không khí đang áp lực bỗng chốc bị câu nói của Lạc Phi xua tan đi phân nửa. Thiếu niên Bộ Lĩnh đè ép kích động trong lòng, lại trở về gương mặt trắng bệch, bình tĩnh nói:
- Để ta giải thích.