Tối hôm đó, Lạc Phi cùng Tiểu Cơ Nhi không ăn được. Dù sao cũng là hai đứa nhỏ chưa đến mười tuổi. Nhất là Lạc Phi, lần đầu tiên trong đời nó tự tay giết người.
- Không ngủ được hả? - Lạc Vũ vỗ vai Lạc Phi. Trời đã tối đen như mực, đâu đó điểm xuyết vài ngôi sao sáng lấp lánh trong đêm.
Lạc Phi cảnh giác nhìn Lạc Vũ. Thế nhưng tâm trạng nó hiện tại đang không được tốt, cũng không còn tâm trí cà khịa Lạc Vũ như mọi khi:
- Đệ sắp ngủ được rồi, tại huynh làm đệ thức đấy.
Lạc Vũ bật cười:
- Tiểu Phi Phi, ta nói đệ chạy vào nhà xí ta còn biết đệ đi ị hay đi tiểu a.
Lạc Phi đỏ mặt:
- Đệ mới không đi tiểu trong nhà xí.
- Ha hả, vậy là tiện đâu tiểu đấy. Không ngờ Tiểu Hoa Hoa lại không tét vào mông đệ a. - Lạc Vũ cười ha hả.
Lạc Phi thở phì phì, tính khịa Lạc Vũ mấy câu nhưng lại thôi, thở dài hỏi:
- Vũ ca, huynh nói chúng ta tu luyện vì cái gì?
Lạc Vũ ngẫm nghĩ chút rồi trả lời:
- Mỗi người sẽ có một mong muốn riêng. Có người muốn trở thành vô địch thiên hạ, có người lại muốn trường sinh bất lão. Đối với riêng ta, ta muốn có được lực lượng để bảo vệ những người ta thương yêu.
- Chẳng lẽ cứ phải giết người sao?
- Nhóc con - Lạc Vũ xoa xoa đầu Lạc Phi - Có những lúc chúng ta bắt buộc phải giết người. Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Không những phải giết, mà phải giết triệt để, giết sạch sẽ.
Lạc Phi tròn mắt nhìn Lạc Vũ, hắn tiếp tục nói:
- Để ta kể cho đệ nghe một câu chuyện. Có lần ta đi ngang qua một tòa thành. Một hắc bang trong đó, vì nhắm trúng một món cổ vật rất có giá trị mà giết một nhà mười người, chỉ có một đứa bé chạy thoát. Đứa bé đó sau này lớn lên, trải qua trăm cay nghìn đắng nâng cao vũ lực bản thân. Cuối cùng giết chết được mấy tên chủ mưu năm đó sát hại gia đình mình, tha cho những người vô tội khác trong hắc bang. Đệ nói đứa bé đó làm sai hay đúng?
Lạc Phi gật đầu:
- Là đệ đệ cũng sẽ làm như vậy. Oan có đầu nợ có chủ, không nên lạm sát bừa bãi.
Lạc Vũ tiếp tục kể:
- Sau đó một thời gian, đứa bé đó lấy vợ, sinh con. Cả gia đình trong một đêm bị hạ độc chết sạch, người ra tay chính là tàn dư của hắc bang!
Lạc Phi giật mình. Nó không nói gì, chỉ ngồi nghiềm ngẫm câu chuyện vừa nghe.
Lạc Vũ nói:
- Trong cuộc sống có rất nhiều điều không lường trước được, nhưng ta nguyện làm kẻ ác, cũng sẽ không để nguy hiểm gì xảy ra cho người thân của ta. Nếu là ta, ta sẽ giết sạch hắc bang đó từ trên xuống dưới. Bọn chúng đã dấn thân vào con đường đó là phải biết trước được kết cục của mình. Nhất là bọn chúng đều là kẻ ác, chết không hết tội.
Lạc Phi ngập ngừng:
- Nhưng chắc chắn trong hắc bang đó cũng còn người tốt.
Lạc Vũ cười lạnh:
- Đệ có dám đánh cược bọn chúng sẽ không trả thù đệ không? Đệ có dám tha cho chúng với hi vọng là sau này chúng sẽ làm người tốt, không liên quan gì đến người thân của đệ không? Đệ mạnh hơn chúng thì không sao, nhưng vợ con, huynh đệ, phụ mẫu thì sao? Cái khó lường nhất, chính là lòng người.
Hắn lại nhìn lên trời, thở dài:
- Cuộc sống này vốn không công bằng, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Hôm nay gặp Ma Lang Tặc, ta mạnh hơn chúng, chúng chết. Nếu ta yếu hơn chúng, đệ có nghĩ được kết quả của chúng ta không?
Lạc Phi đổ mồ hôi đầy đầu, đúng là hôm nay nó chỉ nghĩ đến việc mình đã giết người, chứ không hề nghĩ đến nếu nó là người chờ bị giết sẽ như thế nào. Nó nhắm mắt lại, tâm hồn nó đang được gột rửa, thành hình, tu vi cũng thuận nước đẩy thuyền đột phá.
Ù ù ù…
Bao quanh nó là một vùng hắc ám, đẩy bật Lạc Vũ ra xa. Lạc Vũ ngạc nhiên, mọi người đang nghỉ ngơi cũng bị kinh động chạy ra ngoài. Như Hoa nói:
- Vũ Ca, đây là thuộc tính của Tiểu Phi, muội chưa từng thấy cũng như chưa từng nghe qua thuộc tính này từ trước đến nay.
Lạc Vũ đưa tay đến gần vùng hắc ám, cho dù đã sử dụng hết khả năng, hắn cũng không thể xâm nhập, nguồn năng lượng này bài xích hết thảy ở bên ngoài, kể cả một cường giả như hắn cũng không thể tiến vào.
- Thuộc tính này quá bá đạo, còn mạnh mẽ hơn Thái Dương Chi Lực của Tiểu Cơ Nhi. - Âu Dạ Trưởng Lão nhận xét.
Như Hoa gật đầu:
- Đúng vậy, khi Tiểu Phi đột phá Nhất Trọng Thiên, thuộc tính này cũng xuất hiện một lần. Tiểu nữ không thể đến gần phạm vi mười trượng xung quanh tiểu tử này. Nhưng rất lạ là thuộc tính này chỉ tồn tại một khoảng thời gian ngắn sẽ tự động biến mất. Sau đó xung quanh Tiểu Phi biến thành thuộc tính Hỏa. Mọi người nhìn.
Vùng hắc ám quanh Lạc Phi dần tan đi, lộ ra bên trong là một lốc xoáy khí bao quanh nó, Hỏa thuộc tính tụ tập lại nồng nặc.
Lạc Vũ hỏi:
- Muội đã thử kích phát thuộc tính đó chưa?
Như Hoa hiểu ý, trả lời:
- Muội đã thử tất cả các cách mà muội biết, nhưng Tiểu Phi không thể sử dụng thuộc tính đó, chỉ biết rằng nó có tồn tại. Muội muốn chờ đến khi đệ ấy đột phá lên Nhất Trọng Thiên trung giai sẽ quan sát kĩ hơn. Không ngờ chưa đầy hai tháng đã tiến cấp rồi. Tốc độ này, thật quá nhanh.
Lạc Vũ trầm ngâm nhìn tất cả mọi người, nói:
- Ta đang nghĩ đến một thuộc tính độc nhất vô nhị của tộc trưởng Long Tộc. Thần Thánh Chi Long Long Hạo Nhiên, thuộc tính của hắn ta là Quang thuộc tính. Tuy nhiên thuộc tính của Tiểu Phi lại ngược lại hoàn toàn. Ta không biết liệu nó là tốt hay xấu, có tạo thành nguy hiểm gì cho Tiểu Phi hay không? Mọi người tạm thời giữ bí mật, đừng lộ chuyện này ra ngoài.
Ám Dạ Trưởng Lão gật đầu:
- Yên tâm, chúng ta sẽ kín miệng.
Lạc Vũ nhìn về phía Lạc Phi từ từ đứng lên, nó đã đột phá Nhất Trọng Thiên trung giai. Giọng nói của Lạc Phi vang lên:
- Vũ ca, thuộc tính của đệ gọi là Ám thuộc tính, là “nó” nói với đệ như vậy.