• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Lan Chi cười lạnh:

- Ta còn tưởng là ai, thì ra chỉ là một tên Ma Tộc còn chưa trưởng thành.

- Ha hả, đó là đồ đệ của lão phu. Không biết vị Giáo sư Nhân Tộc này thấy thế nào.

Vị đại nhân cuối cùng cũng xuất hiện. Ông ta mặc áo khoác đen dài, trùm đầu, không nhìn rõ gương mặt. Cả thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người. Hắn bước đến vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng trong cảm giác của tất cả mọi người ở đây, kể cả Bạch Lan Chi, tiếng bước chân tạo ra âm thanh như tiếng sấm gầm, mặt đất dường như cũng rung rinh theo nhịp bước chân của hắn. Sự đối lập giữa hình ảnh và cảm giác này trực tiếp làm cho đám thiếu niên Bộ Lĩnh phun máu, vội nhắm mắt không dám nhìn tiếp. Bạch Lan Chi hừ nhẹ, hai bàn tay trong tay áo run lên, cố gắng duy trì đứng thẳng. May mắn vị đại nhân này đã dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào Lạc Phi đang đột phá. Lan Chi hít một hơi thật sâu, nói:

- Giấu đầu giấu đuôi, có giỏi ngươi xưng danh ta xem.

- Chỉ là giảm bớt một chút phiền phức không đáng có mà thôi. - Vị đại nhân tháo bỏ mũ trùm đầu, lộ ra một khuôn mặt góc cạnh phổ thông. Nếu nhìn qua thì hắn rất giống một trung niên nhân bình thường của Nhân Tộc. - Một số lão bằng hữu gọi ta là Bất Động Chân Vương, các ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.

Con ngươi Bạch Lan Chi thu nhỏ lại. Nàng thận trọng lùi về đứng cùng đám nhỏ, một tay để ra sau lưng bắt đầu bắt Ấn Kỹ. Một tay hút Bộ Lĩnh và Ngô Vân đang trọng thương về cho Tiểu Cơ Nhi chăm sóc, nói:

- Hân hạnh cho tiểu nữ được diện kiến một trong chín Chân Vương của Ma Tộc. Không biết Chân Vương đại nhân có gì chỉ giáo.

Minh đi lòng vòng xung quanh Lạc Phi. Nó thử đưa tay lại gần nhưng bị Ám thuộc tính đẩy bật ra. Nó nheo mắt, trầm giọng nói:

- Ám thuộc tính thật kỳ lạ.

Bất Động Chân Vương bỏ qua câu hỏi của Lan Chi, nhìn Minh bật cười:

- Ám thuộc tính và đối đầu của nó là Quang thuộc tính là hai trong số những thuộc tính mạnh và hiếm thấy nhất, đương nhiên có chút kỳ lạ. Nhưng tiểu tử Nhân Tộc này thật đúng có chút khó hiểu. Đúng ra Nhân Tộc vốn không thể có Ám thuộc tính chứ?

Bạch Lan Chi cười lạnh:

- Có kỳ lạ hay khó hiểu cũng là chuyện của Nhân Tộc chúng ta. Chân Vương đại nhân không cảm thấy ngài quá thất lễ sao. Đây là Phá Diệt Viện, là địa bàn của Nhân Tộc!

- Tạm thời không còn là địa bàn của Nhân Tộc nữa. - Bất Động Chân Vương lắc đầu - Ta đã bố trí xong Cửu Môn Trận, cũng chỉ là tàn trận mà thôi, nhưng cũng đủ để phong ấn khu vực này. Bây giờ nơi này là địa bàn của Ma Tộc, là địa bàn của ta!

Ầm!

Vù vù vù...

Minh lùi lại, là do Ám thuộc tính của Lạc Phi bắt đầu rút lui, thay thế là thuộc tính Hỏa tạo thành lốc xoáy khí để đột phá. Tất cả mọi người tạm thời dừng lại, chăm chú quan sát. Bất Động Chân Vương ngày càng nhíu chặt mày, chuyện này xảy ra trên một Nhân Tộc, quá bất hợp lý rồi.

- Aaaa, nguy hiểm thật, cũng may đột phá lên Nhị Trọng Thiên Trung Giai. - Lạc Phi mở mắt, bật dậy, xoay xoay hai cánh tay lành lặn. - Hồi nãy suýt chết. Bạch Giáo sư, vị đại thúc này, mọi người đang làm gì vậy? Còn mấy tên Yêu Ma nữa đâu?

Nó vội chạy về hướng mọi người. Minh đột ngột hiện ra trước mặt nó, lật tay đánh ra một chưởng, chưởng lực cực kỳ hùng hậu:

- Thiên Ngoại Ấn Pháp, Phá Tâm Ấn.

Lạc Phi nhíu mày, tay trái hóa thành màu đỏ rực đánh ra:

- Thiên Hỏa Bát Chưởng, Nhất Chưởng.

Ầm... Minh đứng yên tại chỗ, còn Lạc Phi lùi lại một đoạn dài. Lạc Phi ngạc nhiên nói:

- Vị huynh đệ này, ngươi có biết đánh lén là rất mất phong độ không?

Minh thản nhiên nói:

- Thắng thua là quan trọng nhất, không phải sao? - Nó lập tức lao lên, một bàn tay bổ xuống đầu Lạc Phi - Ta muốn thấy Ám thuộc tính. Bất Động Ma Thân!

Một làn khí đen mờ bao bọc Minh lại, từng miếng vảy nhỏ nhô ra từ da nó, vô cùng dữ tợn. Lạc Phi vội lăn một vòng, hiểm hiểm tránh được một đòn đó trong gang tấc. Mặt đất bị Minh đánh trúng bị nứt ra một đoạn dài, Lạc Phi nuốt nước bọt:

- Vị tiểu huynh đệ này, có gì từ từ nói, từ từ nói.

- Người xấu ca ca, tên người xấu đó là Ma Tộc. Hắn đánh trọng thương Bộ Lĩnh ca ca và Vân ca ca rồi, huynh cẩn thận. - Tiểu Cơ Nhi vội nói to.

- Cái gì!? - Lạc Phi gầm lên. - Tên khốn, ngươi đả thương Bộ Lĩnh ca ca thì được, cái bản mặt huynh ấy nhìn thật muốn đánh, nhưng Tiểu Vân Vân chỉ có ta mới được đánh mặt.

Tay trái Lạc Phi bùng lên ngọn lửa, đánh về phía Minh. Vẫn là một chiêu đơn giản như Nhất Chưởng nhưng uy lực và tốc độ tăng lên gấp đôi.

- Thiên Hỏa Bát Chưởng, Nhị Chưởng.

Minh lùi lại một bước, né khỏi cột lửa do Hỏa Trụ tạo ra, một tay đập thẳng vào đầu Lạc Phi. Lạc Phi đột ngột hạ thấp trọng tâm, tránh khỏi đòn tấn công, chân đạp vào ngực Minh lấy đà bay lên không:

- Hỏa Tức. - Tay phải nó bắt ấn quyết, bụng nó phồng lên thổi ra một quả cầu lửa rất lớn, bao phủ Minh.

- Ta đã nói, ta muốn thấy Ám thuộc tính. Hỏa thuộc tính của ngươi, không phải đối thủ của ta! – Giọng nói lạnh lùng của Minh vang lên trong quả cầu lửa.

Ầm!

Cầu lửa bị đánh vỡ tung tóe, Minh không chút thương tổn bắn thẳng tới vị trí của Lạc Phi. Lạc Phi vội vàng đỡ đòn, lộn một vòng trên không rồi rơi xuống đất. Nó nắm nắm bàn tay đau nhức:

- Con mẹ nó, da cũng thật dày. Thần Long Ấn Pháp, Long Văn Kim Thân.

Trên da nó lập tức xuất hiện từng miếng vảy như vảy rồng. Móng tay cũng dài ra như vuốt rồng, cực kỳ sắc bén. Tốc độ, lực lượng đều được tăng mạnh. Đây là lần đầu tiên Lạc Phi áp dụng Long Văn Kim Thân vào trong chiến đấu. Trước đây nó chỉ sử dụng khi luyện tập với Đại Hắc. Những đối thủ khác hoặc quá yếu thì chỉ cần dùng một hai chưởng là có thể áp chế, hoặc quá mạnh thì dùng đến Hắc Ám Vĩnh Hằng. Đối với tên Ma Tộc trước mắt này, Lạc Phi lựa chọn chiến đấu cận thân.

Công pháp thường thấy nhất của Ma Tộc chính là luyện thể, nhờ có huyết thống Ma Tộc và môi trường sống khắc nghiệt nên cơ thể họ có thể tôi luyện mạnh mẽ đến khó tin. Từ phong cách chiến đấu, Lạc Phi phán đoán Minh cũng không ngoại lệ. Vì vậy nó chọn Long Văn Kim Thân. Long Văn Kim Thân sẽ cường hóa thân thể nó lên một độ cao mới, có thể khỏe ngang với Đại Hắc. Mà Đại Hắc chính là Thiên Thanh Ngưu, hậu duệ của Kim Sắc Thần Ngưu Thượng cổ. Một trong những Yêu Tộc top đầu về sức mạnh thể chất!

Bạch Lan Chi liếc nhìn hai thiếu niên. Cả hai đều sử dụng tay không, dùng phản xạ cơ thể và tốc độ để tấn công, tránh né. Ngươi qua ta lại tạm thời không phân biệt được hơn thua. Nàng lại thận trọng quay lại Bất Động Chân Vương, nói:

- Chân Vương đại nhân, bây giờ còn chưa đến thời gian tổ chức Tam Tinh Chiến. Ngài đến tận đây để so tài với Nhân Tộc chúng ta thì thật có chút hơi vội vàng.

Bất Động Chân Vương chăm chú nhìn Lạc Phi, lơ đãng nói:

- Ngươi không cần quan tâm, ta đến đây để bắt ngươi thôi. Bây giờ ta sẽ bắt thêm tiểu tử này. Có Ám thuộc tính, lại có thể chiến đấu cận thân sánh ngang với Minh, thật thú vị.

Lan Chi cười lạnh:

- Chân Vương ngài nói đùa rồi, mình Ngài khó mà có thể bắt được ta.

- Vậy ngươi nghĩ ta bố trí phong ấn để làm gì? - Bất Động Chân Vương bật cười. - Chỉ cần mình ta là ngươi không chạy được rồi.

Lan Chi dò hỏi:

- Vậy đây là hành động của một mình Ngài, không hề có vị Chân Vương nào khác sao?

- Ngươi cho rằng ta cần sự trợ giúp sao, lại đây.

Bất Động Chân Vương giơ tay lên, một làn sóng khí cực kỳ mạnh mẽ bao bọc lấy Lan Chi, muốn kéo nàng đến cạnh mình. Nhưng, nàng không hề di chuyển. Lan Chi sau khi nghe được câu trả lời của Chân Vương liền vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm:

- Gia gia, Viện Trưởng. Thật sự là chỉ có một mình Chân Vương thôi đó. Dọa người ta chết khiếp.

Ầm!

Làn sóng khí bị đánh tan, Bất Động Chân Vương nhíu mày, hừ lạnh. Phía sau Lan Chi xuất hiện hai người, một ông lão cao lớn, tóc bạc trắng, chính là Bạch Tiêu lão gia tử, Viện Phó Phá Diệt Viện. Một trung niên nhân dáng người trung bình, khuôn mặt cũng rất phổ thông, Viện Trưởng Phá Diệt Viện. Viện Trưởng mỉm cười nói:

- Bất Động Chân Vương, thật hân hạnh được gặp mặt. Ta là Viện Trưởng đương nhiệm, Nam Hoàn. Ngài có thể gọi ta là Thiên Đao Nam Hoàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK