• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tinh dần dần tỉnh lại. Hắn cảm thấy toàn thân đau ê ẩm. Uy lực của Hắc Ám Thôn Thiên quá khủng khiếp, Tam Liên Hoa không những bị đập nát ngay lập tức, thậm chí những vết rách không gian do Tam Liên Hoa tạo ra cũng bị đè nén biến mất hết. Hắn mở mắt, nhìn thấy trước mặt mình là một tiểu tử nhỏ tuổi. Tiêu Tinh cố gắng nhìn xung quanh, hắn đang ở trong rừng, không thấy Long Hạo Thiên hay Bất Động Chân Vương, không thấy ai cả. Hắn thều thào nói:

- Tiểu tử, mau chữa thương cho ta. Công Pháp, Tiên Thiên Dịch, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi.

Lạc Phi nhìn chằm chằm Tiêu Tinh. Nếu bình thường có thể nó sẽ trêu đùa cùng đối phương một phen, tuy nhiên hôm nay nó không có tâm tình đó. Nó chậm rãi cầm một thanh đao tiến đến trước mặt Tiêu Tinh, người đã trực tiếp hại nó lưu lạc, người đả thương mẫu thân nó đến không thể tỉnh lại, người làm gia đình nó gần như tan nát. Một đao chém xuống, một ngón tay của Tiêu Tinh bị chặt đứt.

- Aaaaa...

Tiêu Tinh không còn sức mà kêu gào. Hắn chỉ có thể rên rỉ, căm hận trợn mắt nhìn Lạc Phi:

- Tiểu ma đầu, ngươi dám đả thương ta.

Lạc Phi tiếp tục lạnh lùng chặt thêm một ngón tay nữa của Tiêu Tinh. Nhìn hắn quằn quại trong đau đớn, sâu trong lòng nó cũng có chút không nỡ, cũng có chút buồn nôn. Nhưng bây giờ tâm trí nó ngập tràn hận thù, nó muốn phát tiết, nó cần phát tiết:

- Ta hỏi một, ngươi trả lời một.

- Đừng hòng, aaaa, tiểu ma đầu, ta sẽ không tha cho ngươi... - Tiêu Tinh nghiến chặt răng, đổ mồ hôi đầy đầu, lại thêm một ngón tay rơi xuống.

Lạc Phi lạnh lùng nói:

- Ta chưa có hỏi. - Nó lấy ra một viên đan dược, bóp nát bôi vào vết thương trên bàn tay Tiêu Tinh, làm máu ngừng chảy. - Ta thật sự chỉ muốn hành hạ ngươi đến chết. Ngươi, đáng chết!

Tiêu Tinh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tên tiểu ma đầu này tuy nhỏ mà thủ đoạn lại độc ác máu tanh như vậy, cho dù là những tên cai ngục của Vạn Tiên Trấn Ngục cũng chỉ đến như vậy mà thôi. Lạc Phi lạnh giọng nói:

- Ta hỏi ngươi câu đầu tiên, ai là chủ mưu việc tấn công Long Sào tám năm trước...

**====================================================================================================================**

Hai canh giờ sau, Lạc Phi ra khỏi rừng cây. Long Hạo Thiên vẫn nhíu mày nhìn nó, còn Bất Động Chân Vương thì rất hào hứng. Cả hai người đều có sức mạnh thông thiên, dễ dàng thấy được mọi việc Lạc Phi làm, tra khảo Tiêu Tinh như thế nào. Từ lúc đầu Tiêu Tinh còn có chút phản ứng, sau đó hoàn toàn khuất phục. Thậm chí còn muốn được chết để không phải chịu đau đớn nữa. Bất Động Chân Vương vội nói:

- Tiểu tử, có muốn học công pháp luyện thể mạnh nhất trên đời không? Có muốn trở thành một Ngụy Vương dưới một ma trên vạn vạn ma không? Có muốn có sức mạnh của một Chân Vương, thậm chí còn mạnh hơn không? Mau mau nhận ta làm sư phụ!

Lạc Phi trầm mặc không nói, đi thẳng tới hướng Long Hạo Thiên. Kỳ lạ là Long Hạo Thiên cũng không phản đối Bất Động Chân Vương, chỉ chăm chú nhìn thật kỹ nhi tử của mình.

Lạc Phi nhỏ giọng hỏi:

- Cha, Tiêu Tuyết là ai?

- Chẳng phải con đã nghe hắn nói rồi sao?

- Con muốn nghe từ chính cha nói.

Long Hạo Thiên thở dài:

- Tiêu Tuyết là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với mẹ con, Tiêu Liên Nhi. Cả hai đều thuộc Tiêu Tộc, một trong hai Đại Gia Tộc lớn nhất trong Tiên Tộc.

- Vậy là những gì hắn nói đều đúng. Cha, con muốn quyết đấu với cha!

Bất Động Chân Vương hưng phấn vỗ đùi:

- Hay! Hay lắm! Lão hữu, ngươi nhất định phải để con trai ngươi nhận ta làm sư phụ.

Long Hạo Thiên nhìn Lạc Phi, nó cũng rất nghiêm túc nhìn lại. Hắn nói:

- Được, ta chấp nhận.

- Thần Long Ấn Pháp, Long Văn Kim Thân. - Lạc Phi lập tức vận khí biến thân. Tốc độ tăng vọt, xuất hiện phía sau Long Hạo Thiên, một chưởng đánh xuống.

Long Hạo Thiên không nhanh không chậm nghiêng người tránh né, một quyền đánh thẳng vào chưởng ấn của Lạc Phi. Lạc Phi không tiếp xúc trực tiếp với quyền của Long Hạo Thiên mà né sang một bên, tận dụng ưu thế cơ thể nhỏ bé hơn áp sát xuống phía dưới, quát:

- Hư Vô Bộ Kỹ, Hư Kỹ. Thiên Hỏa Bát Chưởng, Tam Chưởng.

Bốn Lạc Phi xuất hiện xung quanh Long Hạo Thiên, trong đó có ba cái là phân thân, một cái là chân thân. Cả bốn đều tung chưởng hướng vào trung tâm, một chưởng nhắm vào đầu, một chưởng nhắm vào hậu tâm, một chưởng nhắm vào chân, một chưởng nhắm vào hạ bộ. Long Hạo Thiên mắt lóe lên, trầm giọng nói:

- Tới hay lắm. Ám Long Ấn Quyết, Long Giáp.

Lớp da của Long Hạo Thiên nổi lên từng miếng vảy lớn, đen tuyền, bóng loáng. Ngay cả mặt hắn cũng có một lớp vảy hiện lên bảo vệ, chỉ trừ hai con mắt. Con mắt hắn chuyển thành màu vàng, tròng mắt thu nhỏ lại. Hai cánh tay mọc ra móng vuốt sắc bén. Xét về hình thái thì khá giống với Long Văn Kim Thân của Lạc Phi. Hai tay Long Hạo Thiên đánh sang hai bên, ba phân thân của Lạc Phi trúng đòn liền tan biến. Lạc Phi chuyển hướng đánh xuống đất, né tránh vuốt của Long Hạo Thiên, thân thể bay vọt lên cao. Long Hạo Thiên ngẩng đầu lên nhưng bất ngờ bị chói mắt, nhất thời không nhìn rõ. Thì ra Lạc Phi chọn hướng lao lên để thân hình nó nằm giữa mặt trời theo hướng mắt của Long Hạo Thiên, làm hắn trong khoảnh khắc phải nheo mắt lại.

Tay Lạc Phi xoắn lại, từng kinh mạch nhỏ vừa được chữa lành lại bị nó chấn đứt. Hỏa thuộc tính cuồng bạo xông thẳng vào cánh tay phải, chuẩn bị sẵn sàng tung ra. Nó quát lớn:

- Tịch Diệt!

Ầm Ầm Ầm…

Hỏa Khí ầm ầm nổ tung tại vị trí của Long Hạo Thiên. Uy lực tuy không thể lớn bằng Hắc Ám Vĩnh Hằng nhưng cũng rất mạnh. Từ trong vụ bạo tạc, Long Hạo Thiên từ từ đi ra, hoàn toàn không hề thương tổn, trên lớp Long Giáp thậm chí còn không có vết xước. Hắn nhìn về phía Lạc Phi đang rơi xuống đất, ôm cánh tay phải bị thương do sử dụng Tịch Diệt:

- Thực lực cách nhau quá lớn, cho dù ta không sử dụng sức mạnh thực sự của mình, con cũng không thể làm ta bị thương.

Lạc Phi lùi ra phía xa, cười lạnh:

- Vậy sao?

Long Hạo Thiên nhíu mày. Bất chợt hắn nhìn thấy một quả cầu sắt nhỏ đang nằm dưới chân mình. Lạc Phi quát:

- Bạo.

Ầm!

Hỏa Phượng Hoàng cực lớn xuất hiện, dang cánh thánh thót hót lên. Sức mạnh tỏa ra nằm hoàn toàn ở cấp độ khác kể cả khi so với chiêu thức Tịch Diệt của Lạc Phi thi triển vừa rồi. Đây chính là Hỏa nguyên tố! Không phải Hỏa thuộc tính thông thường, thật sự là Hỏa Nguyên Tố được nắm giữ trong tay của Hỏa Nguyên Tố Chưởng Khống Giả. Viên cầu này là món vũ khí được Ngô Vân rèn ra với sự trợ giúp của Như Hoa. Nàng đã dùng Thiên Phượng Chi Nhãn, nén ép sức mạnh vào viên cầu nhỏ đó. Đây chính là sức mạnh giúp Thiên Phượng Chi Nhãn có một vị trí trong Thập Nhãn: tạm thời mượn được sức mạnh của Hỏa Nguyên Tố!

Bất Động Chân Vương bật cười. Hắn càng nhìn Lạc Phi càng thích:

- Tốt! Rất tốt! Có đảm lược, có tài trí, có sức mạnh, còn có vũ khí tốt. Minh, cuối cùng ta cũng phát hiện có một người có thể so sánh với ngươi.

Minh chăm chú nhìn trận đấu, sâu trong mắt hắn cũng là sự chấn động lớn. Nếu hắn là Long Hạo Thiên, rơi vào tình huống này chỉ sợ không chết cũng trọng thương. Tuy nhiên nếu thật sự để hắn đấu với Lạc Phi, đương nhiên hắn sẽ không cho Lạc Phi cơ hội tấn công dồn dập như vậy. Cũng do Long Hạo Thiên chỉ thủ không công mới có không gian cho Lạc Phi hoạt động.

Hỏa Phượng Hoàng hót lên một tiếng thánh thót cuối cùng rồi biến mất. Long Hạo Thiên thản nhiên đi ra, hai cánh tay mặc dù có Long Giáp nhưng cũng bị đốt đến cháy xém, bốc khói. Hắn thu hồi Long Giáp, lộ ra toàn thân vẫn không chút thương tổn. Lạc Phi thở dài ngồi xuống đất, lấy một viên đan dược nuốt xuống, vận khí tu luyện:

- Không đánh nữa, con thua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK