• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vị đại huynh này, tiếp tục chứ? - Lạc Phi hô lên với Ngô Vĩ, tên này vẫn đang ngẩn người nhìn cặp đôi kì quái kia.

- Gì? À, trận đấu, các ngươi, đưa Ngô Thanh công tử về nghỉ ngơi, thương thế đã không còn gì đáng ngại. Ngô Hào, ngươi lập tức về thông báo với gia tộc, xuất hiện một mầm non rất có tiềm lực. - Ngô Vĩ ngẫm nghĩ - Là nhân vật mười năm có một, không, là trăm năm có một, nhanh lên.

- Rõ, đại nhân. - Một thanh niên đáp lời, lập tức hướng Ngô Gia chạy đi.

Ngô Vĩ nhảy lên võ đài, hắn thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng tìm ra một mầm non tốt, hoàn thành sự giao phó của gia tộc. Hắn hưng phấn nói:

- Trận tiếp theo, tuyển thủ kế tiếp lên đài.

Một bé trai lưng đeo kiếm gỗ, quần áo gọn gàng, mặt mày thanh tú sáng sủa đi lên đài. Lạc Phi hơi rùng mình, nó cảm giác nhiệt độ xung quanh bị hạ thấp một cách đột ngột. Bé trai lễ phép đưa thẻ gỗ cho Ngô Vĩ, chắp tay với Lạc Phi:

- Tiểu đệ Hàn Lực, đệ tử đời thứ mười tám của Hàn Phong Sơn Trang. Xin chỉ giáo.

Lạc Phi ngạc nhiên: “Còn có quy củ như vậy à”, rồi nó cũng học theo chắp tay:

- Tiểu huynh Lạc Phi, đệ tử đời thứ nhất của Tiểu Tửu Hiên. Xin chỉ giáo. Hàn tiểu đệ, đệ có phong độ thân sĩ giống Ngô Thanh tiểu huynh không? - Lạc Phi nhanh nhảu hỏi.

Hàn Lực thận trọng rút kiếm gỗ sau lưng ra, đỏ mặt nói:

- Huynh rất mạnh, ta không nhường huynh một chiêu được. Sư phụ nói đáng lẽ ra không cho ta rút kiếm, nhưng huynh là ngoại lệ. Hãy cẩn thận, ta không thể khống chế sức mạnh khi dùng kiếm.

- Thế là không có phong độ thân sĩ rồi. - Lạc Phi thất vọng.

Ngô Vĩ cầm miếng thẻ báo danh, cánh tay run lên:

- Hàn Lực, bảy tuổi, Hàn Phong Sơn Trang.

Hắn giật mình thầm nghĩ: “Vậy mà thực sự là Hàn Phong Sơn Trang. Ta… con mẹ nó, hôm nay là cái ngày gì thế này. Tại sao Hàn Phong Sơn Trang lại tới tham gia hội tỷ võ của chúng ta?”

Lạc Vũ bên dưới liền dừng giằng co với Như Hoa, sắc mặt nghiêm nghị:

- Hàn Phong Sơn Trang, đã xuất thế rồi sao?

Như Hoa cũng nhẹ giọng:

- Nhất Tháp, Nhị Bảo, Tứ Sơn Trang. Mỗi đời truyền nhân của các thế lực ẩn thế này đều là yêu nghiệt, lực áp toàn bộ người cùng thế hệ của Cửu Đại Gia Tộc. Đã ẩn dật lâu như vậy, cớ sao lần này lại đi ra rồi?

Lạc Vũ nhìn về một lão giả râu tóc bạc trắng, dáng người cao gầy, lưng cũng đeo kiếm gỗ. Lão giả trầm tĩnh đứng đó, tách biệt với mọi người xung quanh. Đúng ra là không ai dám đứng gần lão.

- Kia hẳn là Hàn Kim Bảo, một nhân vật đáng sợ từ hai trăm năm trước. Ta nhận ra huyết khí của hắn. Hàn Lực này là đệ tử của hắn sao? Vậy có lẽ Tiểu Phi nên cẩn thận.

- Hàn Kim Bảo, muội đã từng nghe nói qua. Nhân vật từng đại chiến trăm hiệp với Gia Chủ Âu Gia Âu Khiếu Thiên mà không thua. Một mình đánh chết toàn bộ thiên tài của Kim Hoa Sơn Trang năm đó, làm nổi lên sóng gió. Suýt nữa dẫn đến đại chiến hai Sơn Trang. Hàn Phong Sơn Trang còn phải tuyên bố từ mặt hắn để tránh ngọn lửa phẫn nộ của Kim Hoa Sơn Trang. Sau đó Hàn Kim Bảo còn giết chết Tả hộ pháp của Long Tộc Đông Hải Long Vương, khiến Long Tộc nổi điên truy sát mà vẫn không chết. Thủ đoạn người này rất khó lường. Huynh có nhìn ra thực lực của hắn không?

- Không nhìn ra được, hẳn là hắn có Chân Kỹ che giấu thực lực,. Hai trăm năm trước, khi đại chiến với thế hệ thiên tài của Kim Hoa Sơn Trang, hắn đã là Lục Trọng Thiên Hạ Giai. Thời điểm sau đó khi hắn chạy trốn Long Tộc Đông Hải đã là Lục Trọng Thiên Thượng Giai. Nếu ta không lầm thì hiện giờ hắn hẳn là Thất Trọng Thiên Sơ hoặc Trung Giai. Đáng tiếc không được so tài với hắn.

- Chẳng phải bây giờ huynh vẫn có thể sao? - Như Hoa nhoẻn miệng cười.

- Bây giờ sao? Hắn, không phải đối thủ của ta! - Trong thoáng chốc, Lạc Vũ như biến thành một thanh thần khí sắc bén nhất, tỏa ra hung uy cái thế và sự tự tin cường liệt. Hàn Kim Bảo giật mình, Như Hoa cũng sửng sốt. Một số cao thủ trong thành, các đời gia chủ Tam Đại Gia Tộc, một số tộc lão thực lực cao cường đều giật mình nhìn về phía Ngô Gia Thiên Loa Thành.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Âu Gia Thiên Loa Thành, trong một cung điện lớn âm u không có sinh khí, một giọng nói vang lên như đến từ Cửu U Địa Ngục:

- Âu Dạ, đi xem một chút. Không nên thể hiện địch ý, ngươi không phải đối thủ của hắn.

Một bóng đen quỷ dị hiện ra:

- Tuân lệnh.

- Khoan đã. - Giọng nói đó lại vang lên, có một chút chần chừ. - Mang theo Tiểu Cơ Nhi, cho nó tiếp xúc với bên ngoài, chuẩn bị tham gia Kỳ Tuyển Chọn. Âu Gia ta cần người nối nghiệp.

- Vâng, thái thượng trưởng lão.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trần Gia Thiên Loa Thành, Sơn Hà Điện, một lão giả đang đàm đạo với một thiếu niên. Lão giả dáng người cao lớn, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt hẹp dài, lóe lên tinh quang nhìn người đối diện. Thiếu niên cao gầy, khuôn mặt mang nét trầm ổn không hợp với tuổi, trắng bệch, có vẻ ốm yếu bệnh tật.

Đột nhiên, sắc mặt lão giả thay đổi, nhìn về hướng Ngô Gia. Thiếu niên hỏi:

- Dưỡng phụ, có chuyện gì vậy.

- Có một luồng khí tức rất mạnh vừa phát ra từ phía Ngô thị. Kỳ Tuyển Chọn sắp bắt đầu, tại sao lại có cao thủ như vậy xuất hiện ở đây? - Lão giả lẩm bẩm.

Thiếu niên ngẫm nghĩ, nói:

- Theo con có hai khả năng lớn nhất, một là Ngô gia có một vị cao thủ đột phá, hai là chọc phải người không nên chọc. Cũng có thể là có một vị đại năng nào đó đi ngang qua, ngẫu nhiên bộc phát một chút.

Lão giả cười:

- Ta có thể xác nhận, đây không phải cao thủ Ngô Gia. Chúng ta đấu với nhau gần cả đời người, khí tức của những lão quái vật Ngô Gia ta đều thuộc nằm lòng. Chỉ cần là họ, ta sẽ biết. Có điều cỗ khí tức này mặc dù rất lạ, lại có chút quen thuộc, thật kỳ lạ. Bộ Lĩnh, cái con khuyết thiếu chính là thực lực, đáng tiếc, đáng tiếc.

Thiếu niên ho khan, nhìn lên cánh tay trắng bệch của mình:

- Dưỡng phụ, con còn sống đã là một điều may mắn, Huyền Âm Chỉ của Phí Lão Ma chưa giết chết được con cũng là nhờ người. Còn thực lực, có hay không cũng vậy thôi.

Lão giả thở dài:

- Trước khi tham gia Kỳ Tuyển Chọn, con đi nghỉ ngơi một thời gian đi. Đến Ngô Gia Thành, tiện thể điều tra xem hắn là ai, không cần miễn cưỡng. Trần Hiểu, ngươi đi cùng công tử, đảm bảo hắn an toàn.

- Tuân mệnh, gia chủ - Tiếng nói vang lên từ ngoài điện.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngô Gia Thành, tửu lâu Nguyệt Hiên, phòng chữ Thiên, có ba người đang ngồi uống rượu:

- Không ngờ còn có người có khí tức mạnh mẽ như vậy, lại đến Ngô Gia Thành của chúng ta giương oai. Phụ thân, người có tò mò không?

Nói chuyện là một trung niên nhân khoác bạch bào màu trắng, sau lưng là một cây cung lớn. Trên tay hắn cầm một chén rượu, có chút rượu đang sóng sánh ra ngoài, thể hiện rõ ràng tâm trạng đang không ổn của hắn. Không phải sợ hãi, mà là hưng phấn khi gặp được cao thủ.

- Đừng phấn khích thế, Xương Văn. Chính vì cái tính ham vui này của con mà mấy lần suýt mất mạng rồi.

Đối diện là một trung niên nhân toàn thân mặc đồ đen, vừa lắc đầu vừa rót rượu, tâm tính ông ta rất vững vàng, rượu đầy chén liền dừng.

- Đi đi, đi đi, xem hắn là ai, đừng gây họa cho Ngô Gia ta. - Ông nhìn ra cửa sổ, nhìn về phía Trần Gia và Âu Gia, đôi mắt lóe lên ánh sáng cơ trí, cân nhắc:

- Xương Võ, thiết lập Đại thủ lệnh cấp ba, bắt đầu từ hôm nay giới nghiêm toàn thành, có vào không ra, tung hỏa mù một chút.

- Tuân lệnh, phụ thân. - Một người cuối cùng trong ba người lên tiếng, đứng dậy rời đi. Đối diện, Ngô Xương Văn đã biến mất từ lâu.

Gia Chủ Ngô Gia, Ngô Xương Xí, uống một ngụm hết chén rượu, nhẹ giọng nói:

- Trần Lãm, Âu Mạn, chúng ta cùng chơi đùa một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK