Sáng sớm ngày hôm sau, khi sắc trời còn chưa sáng rõ, đoàn người đã lục tục lên đường. Bao gồm một chiếc xe ngựa cũ kỹ, một người đánh xe, hai con ngựa khỏe mạnh kéo xe, một con trâu, và một đứa trẻ đang ngồi trên lưng trâu.
- Trưởng Lão, Hoa tỷ, Vũ ca, ta phản đối. Tại sao ta phải cưỡi Đại Hắc đi ngoài trời chứ? Ta muốn được vào xe ngựa ngồi cùng mọi người.
Đại Hắc thở phì phì, cái đuôi quất lên mông Lạc Phi làm nó kêu oai oái. Lạc Vũ thò đầu ra cười hề hề:
- Ai bảo đệ mang theo Đại Hắc làm gì, chúng ta không có đồng bọn nên phải ngồi xe ngựa. Ta cũng khổ tâm lắm.
Lạc Phi bĩu môi:
- Huynh bớt nói đạo lý đi, Hoa tỷ nói với đệ những người hay nói đạo lý thường sống như cục phân.
Lạc Vũ đen mặt. Bên trong xe vang lên tiếng cười như chuông bạc của Như Hoa và Tiểu Cơ Nhi. Mấy nam nhân trong xe cũng cố gắng nhịn cười đến đỏ cả mặt.
- Hừ, không quan tâm đến đệ nữa. - Lạc Vũ lại chui vào trong xe - Thật không ngờ Không Gian Thuật Kỹ của Âu Gia lại mạnh mẽ thế này, trong này thật thoải mái a. - Hắn cố ý nói thật to cho Lạc Phi nghe thấy.
Lạc Phi gân xanh nổi lên, thì thầm với Đại Hắc:
- Đầu trâu chết bầm, ngươi nói xem bây giờ ngươi húc hỏng xe thì chúng ta có bị họ đánh một trận không.
“Con bà nó là con trâu, Trâu đại gia ta mới không ngu như vậy” - Đại Hắc phun phì phì nước miếng, không quan tâm đến Lạc Phi.
Hắc…hắc…
Lạc Phi giật mình nhìn lại, thì ra người vừa phát ra tiếng cười là thiếu niên đánh xe. Người này rất lạ mặt, là do Bộ Lĩnh đưa đi cùng. Nó lân la đến cạnh thiếu niên dò hỏi:
- Vị tiểu huynh này, huynh thật lạ mặt. Hình như ta chưa từng gặp huynh bao giờ?
- Đương nhiên là ngươi chưa gặp ta bao giờ, ta là thân vệ của Bộ Lĩnh đại nhân. - Thiếu niên đáp.
Bộ Lĩnh vén rèm xe lên, nói:
- Lạc tiểu đệ, đừng nghe Bặc huynh nói bậy. Bặc huynh đây là huynh đệ của ta. Bặc huynh, huynh đừng bắt nạt Lạc tiểu đệ đó.
Lạc Phi ngơ ngẩn:
- Bộ Lĩnh huynh, Bặc huynh đây có thể bắt nạt được ta sao?
Bộ Lĩnh mỉm cười:
- Tất nhiên, đệ sẽ thua rất thảm đấy.
- Ta không tin - nó nhảy xuống đất chạy song song với xe ngựa - Bặc huynh, huynh xuống đây, chúng ta khởi động cho nóng người.
Nguyễn Bặc nhìn sang phía thiếu niên Bộ Lĩnh dò hỏi. Bộ Lĩnh gật gật đầu:
- Huynh chỉ giáo cho Lạc tiểu đệ một chút, đừng ra tay nặng quá, rất có thể trong chuyến đi chúng ta sẽ chạm trán sơn tặc, Ma Tộc hoặc Yêu Tộc. Chúng ta không nên có những thương tổn không cần thiết.
Nguyễn Bặc gật đầu, nó rút thanh đao sau lưng bay xuống, chỉ nghe một tiếng bốp, rồi một tiếng hự, đã thấy nó lại nhảy lên chỗ của người đánh xe. Lạc Phi thì đang nằm trên đất, Đại Hắc vội vàng quay lại hất nó lên lưng chạy theo xe. Như Hoa sửng sốt:
- Thiếu niên này là ai, sao lại mạnh như vậy? - Vừa nói nàng vừa đi ra ngoài xem xét thương thế cho Lạc Phi.
Đinh Bộ Lĩnh mỉm cười:
- Xin giới thiệu với mọi người, đây là huynh đệ sinh tử chi giao của ta, tên là Bặc, Nguyễn Bặc.
Âu Dạ Trưởng Lão vuốt râu nói:
- Nghe danh Nam Châu Thất Hùng đã lâu, hôm nay được gặp mặt hai người quả nhiên danh bất hư truyền.
Con ngươi Bộ Lĩnh co lại, cả người nó đột nhiên phát ra khí tức nguy hiểm, rồi tán đi ngay lập tức. Vẫn giữ nụ cười nhẹ, nó hỏi:
- Dám hỏi Trưởng Lão từ đâu nghe được danh hiệu kì quái này, thật lạ tai.
Âu Dạ Trưởng Lão xoa đầu Tiểu Cơ Nhi ngồi cạnh, nói đầy ẩn ý:
- Ta già cả rồi, có nhiều chuyện mắt thấy tai nghe mà không đủ sức xoay chuyển tình thế. Thế nhưng nếu nhận đủ lợi ích ta vẫn có thể làm được gì đó. Hiền chất thấy sao?
Đinh Bộ Lĩnh gật đầu:
- Thành giao, Trưởng Lão yên tâm. Ta đảm bảo Tiểu Cơ Nhi được an toàn, còn nhiều chuyện sau này cần Trưởng Lão trợ giúp a.
Như Hoa quay lại xe ngựa, nói với Đinh Bộ Lĩnh:
- Vị Bặc huynh đệ rất mạnh nhưng tuổi có vẻ hơi lớn tuổi. Đệ có thể dẫn vị huynh đệ này đi cùng tham gia Kỳ Tuyển Chọn không?
Bộ Lĩnh lắc đầu:
- Bặc huynh năm nay đã hai mươi tuổi, quá tuổi tham dự Kỳ Tuyển Chọn. Lần này huynh ấy chỉ hộ tống chúng ta lên đường mà thôi.
Lạc Vũ liền nói:
- Một người đánh xe, một người trong xe, năm người tản ra hộ tống xung quanh. Bộ Lĩnh, đệ cho rằng đi cùng chúng ta thì còn có kẻ dám làm phiền sao?
Âu Dạ Trưởng Lão kinh nghi bất định nhìn Lạc Vũ, bản thân ông cũng không phát hiện ra có năm người đang hộ tống cho đoàn xe của mình. Điều đó chứng tỏ họ có Chân Kỹ che giấu hơi thở rất lợi hại. Vẫn giữ nụ cười mỉm, Bộ Lĩnh tự tin trả lời:
- Đệ luôn cho rằng cần có phương án dự phòng, có thể thừa chứ tuyệt đối không thể thiếu.
Lạc Vũ nhìn Như Hoa nháy mắt, hắn cảm thấy quyết định để Như Hoa chữa trị cho Bộ Lĩnh là quyết định vô cùng đúng đắn. Lần này có thể là lần gặp mặt cuối cùng của hai người. Chuyến đi của hắn rất hung hiểm, có thiếu niên Bộ Lĩnh hắn cũng yên tâm hơn. Hắn thở dài thầm nghĩ:
“Tiểu Hoa, Tiểu Phi, ta xin lỗi hai người. Sau này không có ta, các ngươi phải tự lo rồi.”
Đột nhiên, xe ngựa dừng lại. Phía bên ngoài vang lên tiếng quát rất lớn:
- Núi này do ta mở, cây này do ta trồng. Người trên xe nghe đây, nộp tiền mãi lộ thì cho qua, không thì nam giết hết, nữ bắt lại.