• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Lạc Phi hưng phấn lao về phía bàn đăng ký. Lạc Vũ phì cười, nói:

- Tiểu Hoa Hoa, tên tiểu tử này không lười biếng chứ?

- Đừng gọi Hoa Hoa mà, ngượng chết. - Như Hoa lấy tay che mặt, ngượng ngùng nói. Nhưng nàng che thế nào lại lộ ra hai con mắt, trong mắt lấp lánh trái tim, cười thành hình trăng rằm.

Lạc Vũ đánh rùng mình một cái, rồi lại rùng mình thêm cái nữa, môi giật giật, thầm nghĩ : "Con mẹ nó, ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Như Hoa nhà ta. Lần sau phải đổi cách xưng hô mới được."

- Tiểu Phi rất xuất sắc. - Nói đến Lạc Phi, Như Hoa rất hãnh diện - Muội không nói về tư chất hay ngộ tính, cái muội muốn nói là sự cần cù chăm chỉ.

Lạc Vũ gật gật đầu:

- Chăm chỉ chưa chắc sẽ trở thành cường giả, nhưng đã là cường giả chắc chắn phải chăm chỉ. Muội đã nói như vậy thì ta cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

- Từ năm năm tuổi, khi huynh dạy Tiểu Phi Thần Long Đoạt Pháp, nó thậm chí còn không muốn tu luyện. Muội đã phải răn dạy nó rất nhiều lần, nhưng nó vẫn chỉ tu luyện cho có. Cho đến một ngày nó bảo muội vào thành lấy chồng, muội liền nhân cơ hội dạy dỗ nó một trận. Sau cùng muội nói với nó. - Nàng ngâm nga, đến đây thì dừng lại, lườm lườm Lạc Vũ.

- Nói cái gì, muội nói cái gì? - Lạc Vũ hứng chí bừng bừng hỏi.

- Muội nói là, chăm chỉ luyện tập, đánh thắng được muội. Muội sẽ vào thành lấy chồng, tuyệt giao với huynh. - Như Hoa không nhịn được nữa, cười khanh khách.

Lạc Vũ hít một hơi, cười khổ: "Ai cũng nói ta là người vô liêm sỉ, thì ra Hoa Hoa mới là vô sỉ nhất, Tiểu Phi Phi muốn đánh bại nàng, ai, cái mùa xuân này còn xa lắm lắm".

Một lát sau, Như Hoa ngừng cười, sắc mặt dần dần nghiêm lại:

- Vũ ca, trong cảnh giới Sơ Thể, chỉ cần chưa đột phá lên Nhất Trọng Thiên, Tiểu Phi gần như là vô địch.

Lạc Vũ ngốc trệ nhìn Như Hoa, thực lực của nàng hắn cực kỳ rõ ràng. Nếu nàng đã nói Lạc Phi vô địch trong Sơ Thể, vậy thì hẳn là phải có cơ sở, nhưng cái gì đã khiến nàng chắc chắn như vậy?

- Ngày Tiểu Phi bắt đầu chính thức tu luyện, đầu tiên là thức trắng hai ngày - Như Hoa tiếp - Muội đã để ý rất kỹ. Hai ngày thức trắng của Tiểu Phi vô cùng khổ sở, rất có thể nó chẳng hiểu Thần Long Đoạt Pháp tu luyện như thế nào. Dù sao cũng là công pháp Thượng Phẩm, tiếp cận Tuyệt Phẩm. Lúc đó muội đã tính cứ để Tiểu Phi mày mò, nếu thật sự không được, muội sẽ dạy công pháp khác. Nhưng muội thật sự bất ngờ.

Như Hoa ngửa một bàn tay, từ lòng bàn tay xuất hiện luồng khí màu trắng nhạt, hóa thành một hình nhân nhỏ xíu, giống hệt Lạc Phi lúc năm tuổi. Hình nhân dần trở nên trong suốt, hiện rõ từng đường kinh mạch:

- Vũ Ca, huynh có nhận ra dòng máu đang chảy trong người Tiểu Phi không?

Lạc Vũ trầm trọng nói:

- Là huyết thống Yêu Tộc, nhưng hình như có chút khác biệt.

- Không phải có chút khác biệt, mà là hoàn toàn khác biệt. - Hình nhân trên tay Như Hoa biến thành hai màu, một nửa xanh một nửa đỏ - Thật ra muội vẫn luôn giấu huynh chuyện này, Tiểu Phi vốn không phải Nhân Tộc, Tiểu Phi là con lai giữa Yêu Tộc và Tiên Tộc!

Như Hoa chăm chú quan sát sắc mặt của Lạc Vũ. Nàng biết rằng có rất nhiều người đều không hề có thiện cảm với Yêu Tộc, thậm chí có người chỉ cần gặp Yêu Tộc là giết. Vì vậy nàng mới giấu diếm việc này. Lạc Vũ bật cười:

- Muội đừng nghĩ bậy, ta không hề có ác cảm quá lớn với Yêu Tộc. Bọn họ cũng có yêu tốt yêu xấu, điều này ta biết.

Như Hoa thở phào nhẹ nhõm. Nàng búng tay, thêm một màu trắng nữa xuất hiện, tổng cộng là ba màu: trắng, xanh, đỏ trong hình nhân Lạc Phi. Màu trắng dần dần bao phủ hai màu xanh, đỏ:

- Muội đã sử dụng một giọt tinh huyết của mình, tạm thời áp chế huyết mạch của Tiểu Phi, phòng khi có cao thủ nào đó để ý đến nó. Nhưng sẽ không được quá lâu, đến khi Tiểu Phi đủ mười tám tuổi, tinh huyết của muội sẽ không còn tác dụng nữa.

- Muội có bị ảnh hưởng gì không? - Lạc Vũ giật mình hỏi, hắn tự trách mình hồ đồ, không hề để ý đến sức khỏe của Như Hoa và Lạc Phi.

Như Hoa lắc lắc đầu, nàng tán đi hình nhân Lạc Phi:

- Không có, chỉ tĩnh dưỡng vài năm thôi. Bây giờ muội cũng ổn rồi. Với lại, có thể nhờ lực lượng huyết mạch đặc biệt, Tiểu Phi có thể tu luyện rất khác thường. Sau hai ngày thức trắng đó, tính đến hôm này là ba năm hai tháng mười tám ngày, Tiểu Phi luôn luôn trong tình trạng tu luyện.

- Ý muội là sao? - Lạc Vũ nheo nheo mắt.

- Có nghĩa là, lúc nào cũng trong trạng thái đang tu luyện. Kinh mạnh, gân cốt, da thịt, lúc nào cũng trong trạng thái chuyển động rèn luyện, bất kể ngày đêm, ngủ thức, ăn uống, thậm chí đi nhà xí. Điều này, với cơ thể người bình thường, thậm chí là với cơ thể của những Yêu Tộc mạnh nhất, là không thể.

Như Hoa nói, vẫn cảm thấy rất khó tin với những điều Lạc Phi đã làm được.

- Trong trạng thái bình thường, chỉ khi luyện tập, mới có thể rèn luyện các bộ phận, tùy vào cách tập và khối lượng. Nhưng Tiểu Phi có thể liên tục rèn luyện, không những thế là rèn luyện toàn bộ. Nếu người khác tập gân cốt xong, phải nghỉ ngơi rồi luyện tập sang cơ bắp, rồi lại nghỉ ... thì Tiểu Phi không cần nghỉ ngơi. Nếu tính đúng ra, thời gian nó tập luyện, ít nhất phải gấp mười lần người bình thường.

Lạc Vũ hít một hơi:

- Thật biến thái.

Như Hoa tiếp:

- Đúng, rất biến thái.

- Nhưng như thế thì cũng không thể nào muội cho nó là vô địch trong Sơ Thể được. Tuy ta không rõ ràng nội bộ của các thế lực lớn, nhưng họ có nhiều biện pháp để hậu nhân cũng có được thực lực như vậy. Hơn nữa, có rất nhiều thiên tài dị bẩm ẩn dật khắp nơi. - Lạc Vũ nghi hoặc.

- Muội chưa nói xong, muội có thể khẳng định như vậy, còn vì một điều nữa. Khí lực của Tiểu Phi so được với Đại Hắc! Đương nhiên là Đại Hắc trong cùng cảnh giới. Cũng chính vì thế muội mới không dạy công pháp khác cho Tiểu Phi. Muội vốn tưởng rằng Tiểu Phi không tu luyện được Thần Long Đoạt Pháp, nhưng vẫn có thể hấp thu khí chỉ bằng vào khả năng của bản thân. Thời gian đầu muội cũng kiểm tra mấy lần, xác định Tiểu Phi cũng không hiểu bộ công pháp đó. Lúc đó muội muốn tiểu tử này có thể đột phá Nhất Trọng Thiên mà không cần công pháp trợ giúp, như vậy sẽ có cơ sở vững chắc nhất. Thật không ngờ vậy mà thật sự tu luyện được.

- Đại Hắc, không thể nào! Nó là Thiên Thanh Ngưu, hậu duệ của Kim Sắc Thần Ngưu thượng cổ. Mặc dù chỉ là một nhánh nhưng man lực của nó ngay cả trong Thập Nhị Yêu Tộc cũng là tốp đầu, cùng cảnh giới chỉ có thể bị nó húc chết. - Lạc Vũ hoảng hốt.

Như Hoa cười khổ :

- Thế nhưng Tiểu Phi có thể làm được. Muội đã thấy nó so lực xung kích với Đại Hắc. Cả hai lao vào nhau, không kỹ xảo, chỉ sử dụng man lực, vậy mà nó có thể ngang ngửa Đại Hắc mà không thua. Huynh nói xem, cùng cảnh giới muội và huynh có thể làm được thế không?

Lạc Vũ hơi thất thần:

- Nếu như vậy, chẳng phải là nó đã nắm chắc chiến thắng rồi sao? Con mẹ nó, tiểu tử thúi gian xảo.

- Không những là thắng - Như Hoa mỉm cười - Muội tin tưởng, Tiểu Phi sẽ thắng rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK