- Bạch tỷ tỷ, viên Hồn Tinh Vô Thuộc Tính chúng ta cần tìm rốt cục ở đâu? - Lạc Phi bỗng nhiên hỏi, mấy hôm nay bọn họ như mấy con ruồi không đầu bay loạn trong khu vực phía Đông này.
Bộ Lĩnh bật cười, cốc đầu nó:
- Tiểu tử thúi, nhiệm vụ của chúng ta là đi tìm và mang nó về, đệ sao có thể hỏi...
- Nó ở phía này, ta có thể cảm nhận được. Cách đây hơn hai mươi dặm nữa. - Bạch Lan Chi chỉ một hướng, đáp.
Diệp Phong đang cõng Tiểu Lị Na cùng mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, ngay cả Đại Hắc cũng không ngoại lệ. Nàng thản nhiên nói:
- Nhiệm vụ là mang viên Hồn Tinh đó về, chứ ta đâu có cấm ai không được hỏi ta nó ở đâu đâu.
- Ta... con mẹ nó. - Ngô Vân tức xì khói. - Vậy mà chúng ta đi loanh quanh cả bốn ngày, là bốn ngày đó.
- Đấy là tại các ngươi không hỏi. - Lan Chi cười tinh nghịch, lè lưỡi nói.
Thiếu niên Bộ Lĩnh mây đen đầy đầu, nó cảm giác hơi bất lực với vị Giáo sư này:
- Vậy chúng ta đi thôi, cẩn thận duy trì đội hình. Tiểu Xảo và Tiểu Cơ Nhi đi ở giữa, mọi người không được cách xa Tiểu Xảo quá mười bước.
**====================================================================================================================**
Khắc và Hoa Yêu nhìn đoàn người đang dần tiến vào bẫy, hắn hỏi:
- Hoa Yêu, ngươi đã bố trí cẩn thận chưa. Nên nhớ, cơ hội chỉ có một.
Hoa Yêu cười hắc hắc, trong mắt lóe lên tia gian xảo, trả lời:
- Yên tâm, ta đã rải độc xung quanh khu vực này. Ban đầu sẽ là không mùi không vị, sau đó ta kích phát mới thực sự là địa ngục. Viên đan dược này khi nào đối phó với tên Giáo sư ta sẽ uống.
Khắc hơi nhíu mày, tên này có vẻ không ngu như hắn tưởng. Đúng là đan dược có thể nâng cấp độc của hắn lên một trăm lần, nhưng vị đại nhân đó có nói, rất có thể bản thể người sử dụng sẽ bị chính độc của mình độc chết. Nếu trong trường hợp cấp bách, hắn sẽ phải ra tay ép tên này uống.
- Vậy còn hai tên Nhãn Ma, Vụ Ma thì sao? - Hoa Yêu hỏi, tay hắn vẫn mân mê viên đan dược, không biết đang nghĩ gì.
- Bọn chúng đã ẩn nấp ở Trận Nhãn. Trận Kỹ nào cũng cần có Trận Nhãn, lát nữa ta sẽ phát tín hiệu cho bọn chúng để khởi động. - Khắc trả lời, sát khí bắt đầu bùng lên. - Bọn chúng đang tiến vào.
Nhóm Lạc Phi đi tới, đến sát rìa nơi Hoa Yêu rải độc thì dừng lại. Hai tên Yêu, Ma giật thót: "Thêm một bước nữa, thêm một bước nữa."
Lạc Phi giơ chân bước lên, rồi lại hạ xuống, rồi lại giơ lên, rồi lại hạ xuống, làm cho tâm trạng Khắc Ma và Hoa Yêu cũng trồi sụt bất thường. Hoa Yêu há hốc mồm:
- Tiểu tử Nhân Tộc kia, chẳng lẽ nó nhận ra độc của ta sao, không thể nào.
Khắc gầm gừ:
- Con mẹ nó, Hoa Yêu, lát nữa để tên tiểu tử đó cho ta, nhất định ta phải xé xác nó.
**====================================================================================================================**
- Người xấu ca ca, dừng lại.
Lạc Phi đang dẫn đầu đi tới, nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Cơ Nhi thì lập tức đứng lại, nó khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì thế.
- Phía trước có vấn đề. - Cô bé ngập ngừng nói - Muội chỉ cảm thấy cả người không thoải mái.
Lạc Phi trợn mắt, không phải Tiểu Cơ Nhi lại giống Y Lị Na ấy chứ. Mấy tiểu cô nương thật là khó hiểu. Nó nhấc chân định tiến lên, cô bé liền gọi:
- Dừng lại, không được đi nữa.
Thiếu niên Bộ Lĩnh cũng nói:
- Tiểu Phi, đợi một lát. Muội từ từ nghĩ xem, có gì làm muội cảm thấy không ổn.
- Muội cũng không rõ. - Tiểu Cơ Nhi sắp khóc đến nơi, cô bé gấp đến mức vò đầu bứt tóc, không biết miêu tả cảm giác của mình như thế nào. - Muội chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, có cái gì đó làm muội rất khó chịu.
Lạc Phi gân xanh nổi đầy đầu, nó cảm thấy lời Lạc Vũ từng nói với nó khá chuẩn xác:
- Tiểu Phi, đệ biết không, nữ tử là một cái gì đó khó hiểu nhất trên đời. Bất kể Nhân Tộc, Ma Tộc, Yêu Tộc, thậm chí Thần, Tiên lưỡng tộc, giống cái là một sinh vật vô cùng, vô cùng khó hiểu.
Mặc dù nó không đồng ý với ý kiến này lắm nên có hỏi lại Như Hoa tỷ tỷ, làm Lạc Vũ lập tức bỏ nhà đi trốn ngay đêm hôm đó. Nhưng hiện tại thì nó khá là tán đồng. Lạc Phi lại nhấc chân lên, chuẩn bị tiến tới.
- Không đi được thật mà, hu hu. Mọi người phải tin muội. - Tiểu Cơ Nhi bật khóc.
Thiếu niên Bộ Lĩnh mắt lóe lên, nó thì thầm với Tiểu Cơ Nhi gì đó. Cô bé gật đầu, nín khóc, bắt đầu ngồi xuống vận khí. Đinh Bộ Lĩnh trầm giọng nói:
- Mọi người chờ một lát, ta nghĩ ta đã biết có chuyện gì xảy ra với Tiểu Cơ Nhi rồi. Tất cả lại gần đây.
Phía xa xa, Khắc và Hoa Yêu đầy mơ hồ nhìn nhóm người đang tụ tập lại bàn bạc gì đó. Khắc gằn giọng:
- Tên khốn Hoa Yêu, đồ vô dụng. chắc chắn bọn chúng đã phát hiện ra khu vực ngươi rải độc rồi.
Hoa Yêu đầu đầy mồ hôi, nói:
- Không thể nào, độc của ta luôn vô hình vô sắc vô vị, chưa bao giờ thất thủ. Ngươi chờ một lát.
- Không được, nhất định phải kéo được bọn chúng vào trận. - Khắc đứng bật dậy. Hoa Yêu vội vàng kéo hắn xuống, vui sướng đến rơi nước mắt:
- Nhìn, ngươi nhìn kìa. Oa ha ha, bọn chúng bước vào rồi, bước vào rồi. Ta đã nói rồi mà, chắc chắn bọn chúng không nhận ra được độc của ta.
Khắc Ma nhẫn nại chờ đợi, đợi khi Lạc Phi và mọi người đi vào phạm vi bao phủ của Trận Kỹ, hắn gầm lên:
- Vụ Ma, Nhãn Ma, mở trận!