• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Lão phất tay, tất cả mọi người biến mất ở Quảng Trường Mộc Miên, xuất hiện trong một khu rừng rậm rạp. Lạc Phi giật thót:

- Cái này là Công Pháp gì, sao lại thần kỳ vậy?

- Đây không phải công pháp, đây là Trận Kỹ Không Gian. Quảng Trường Mộc Miên chính là một Trận Kỹ cực lớn. - Tiểu Xảo nhấp nháy mắt giải thích.

- Thông minh. - Bạch Lan Chi tủm tỉm cười. - Quảng Trường Mộc Miên là tiếp dẫn đại trận, có tác dụng đưa chúng ta đến cửa vào của Phá Diệt Viện. Phá Diệt Viện là một phiến thiên địa riêng rẽ, được cắt ra từ thế giới của chúng ta.

- Cắt? Cắt không gian?

Trạch Dương Giáo sư đi tới, gật đầu:

- Đúng, chính là cắt. Người ra tay là một người của Hoàng tộc. Chúng ta đều chưa có khả năng làm việc đó. Ngay cả Chiến Thần Tôn Giả Nam Tử Văn, hay người được mệnh danh là Đại Tông Sư Chú Tạo, Kim Hoa Tôn Giả, từ thời xa xưa cũng không làm được. Năm đó thành Thái Dương bị phá, thiên hạ đại loạn. Chính Hoàng tộc đã phái người ra tay ngăn chặn cơn sóng dữ, đồng thời cắt ra một phiến không gian nhỏ. Trong đó chế luyện thành một học viện. Từ đó mới có chúng ta, mới có Phá Diệt Viện.

Bạch Lão chép miệng:

- Có thể cắt ra một không gian nhỏ để giấu đi Phá Diệt Viện là điều không tưởng tượng nổi, nhưng cường giả Hoàng Tộc làm xong nó trong một cái nháy mắt. Ngay cả ta và Viện Trưởng cũng đã nhiều lần nghiên cứu nhưng không có kết quả. Người của Hoàng Tộc mạnh đến nỗi không hợp thói thường.

Bạch Lão dẫn đường, đi tới một vực sâu không đáy. Tiêng gió rít vang lên từng hồi, phía trước có tầm biển với dòng chữ méo mó: "Vực thẳm, rơi xuống ắt phải chết."

Lạc Phi sáng mắt lên, hào hứng chạy tới nhảy xuống:

- Đệ biết rồi, tấm biển này ở đây chỉ để lừa người, cứ nhảy xuống là tới Phá Diệt Viện.

Bộ Lĩnh gật đầu khen ngợi:

- Tiểu Phi hiếm khi nào lại cơ linh như vậy.

Y Lị Na âm thầm đồng ý với Lạc Phi, chuẩn bị nhảy xuống. Ngô Vân chép miệng:

- Aizz, bị tên vô sỉ cướp mất tiên cơ. Tên này hôm nay sao lại thông minh đột xuất vậy nhỉ?

Bạch Lan Chi toát mồ hôi hột, vội vàng vận khí tóm lấy Lạc Phi, kéo nó lên:

- Đệ đệ, đệ làm gì đó?

- Thì ở đây có biển báo nguy hiểm đó tỷ tỷ, không phải là một thủ đoạn che mắt sao? Thực ra là Phá Diệt Viện nằm phía dưới.

- Không phải, đây thực sự là vực thẳm đó, rơi xuống là chết thật đó.

Thiếu niên Bộ Lĩnh:...

Y Lị Na:...

Tiểu Xảo:...

Ngô Vân: ....

Diệp Phong há hốc mồm, mắng:

- Tên thất đức nào bày ra trò này, làm ta cũng suýt nữa nhảy xuống.

Bạch Lan Chi trừng mắt nhìn nó:

- Tên thất đức đang đứng trước mặt ngươi đây. - Nàng đắc ý cười khúc khích. - Ta chỉ để một tấm biển ở đây cũng lừa được vô số gian tế.

Tập thể đệ tử mới của Phá Diệt Viện toát mồ hôi đồng loạt. Vị Giáo sư này, có thể đùa chết người đó.

Tiếp đó, đoàn người đi tới một thác nước rất lớn, tiếng nước chảy lấn át mọi âm thanh xung quanh. Trước thác nước cắm một tấm biển nhỏ:

- Nước có độc. Chạm vào là chết.

Lạc Phi ngập ngừng nhìn Bạch Lan Chi, nàng đang cười híp mắt nhìn nó:

- Đệ đệ, có muốn thử không?

Lạc Phi lắc đầu quầy quậy, nhìn sang Bộ Lĩnh:

- Bộ Lĩnh ca ca, huynh bảo chỗ này có phải cửa vào không?

Thiếu niên Bộ Lĩnh cười khổ:

- Sao lại hỏi ta, ta cũng đâu có biết.

Bạch Lan Chi bật cười:

- Có độc thật đó, chết nhiều người ở đây lắm rồi.

Tập thể đệ tử lại thêm một lần toát mồ hôi, quả thật là đùa không cần mạng mà.

- Thật ra cửa vào đúng là ở đây. - Bạch Lan Chi cười khach khách, dẫn đầu nhảy vào thác nước, biến mất.

Bạch Lão lắc đầu cười, cùng ba vị Giáo sư còn lại đi thẳng vào màn nước. Tiếng Lan Chi vọng ra:

- Nước dưới đầm thực sự có độc, đừng có chạm vào đấy.

Lạc Phi lau mồ hôi, nhỏ giọng nói:

- Bộ Lĩnh ca ca, huynh nói chúng ta chọn Trinh Sát Tổ của Bạch Giáo sư có sai lầm không?

- Ta cũng không biết. - Bộ Lĩnh nuốt nước bọt. - Nếu học được sự tinh linh cổ quái của Bạch Giáo sư cũng là một điều tốt.

Lạc Phi khóc ròng:

- Đệ chỉ sợ chưa kịp học đã bị Bạch Giáo sư trêu đùa ra bã trước thôi.

Lý Hạo ngạo nghễ đi qua nó, nhảy vào thác nước:

- Đồ nhát gan, không dám thì cút về đi.

- Í, có Tiên Tộc. - Lạc Phi hô lên. Tất cả đệ tử cũng nhìn lên theo giọng nó. Lạc Phi một tay chỉ lên trời, một tay cầm một hòn đá to ném trúng đầu Lý Hạo.

Cốp!

- Con mẹ nó, tên nào ném ta. - Lý Hạo lảo đảo, suýt chút nữa thì rơi xuống đầm nước. Vạt áo chạm một chút xuống nước trong đầm bị bốc hơi ngay lập tức. Nó đen mặt nói vọng ra - Tên vô sỉ Lạc Phi, ngươi chờ đó.

- Í, Tiên Tộc bay mất rồi. - Lạc Phi nhún nhún vai, nhe răng cười. Diệp Phong cười ha hả vỗ vai nó rồi nhảy vào thác nước. Ngô Vân len lén giơ ngón cái với nó rồi cũng nhảy theo. Đại Hắc trợn mắt nhìn nó từ trên xuống dưới:

“Con bà nó là con trâu, tên vô sỉ. Bất quá trâu đại gia ta thích.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK