Đồ Phu Tặc rơi vào hỗn loạn. Ánh đao lóe lên, từng ngọn đuốc bị chém rơi, tắt ngóm. Là Lạc Phi lợi dụng bóng tối và cây cối dày đặc ra tay. Từng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Đồ Phu dừng lại, cảm giác bất ổn ngày càng mãnh liệt hơn. Giọng nói của Lạc Phi vang lên văng vẳng từ bốn phương tám hướng:
- Ha ha ha, Đồ Phu, ngày chết của ngươi đến rồi.
- Nhãi con, có giỏi thì xưng tên ra. - Đồ Phu quát lớn. Khóe mắt hắn nhảy nhảy, hắn vừa nhìn thấy một tảng đá lớn cắm đầy chông đập vào đám sơn tặc, tay đứt chân gẫy, máu văng khắp nơi. Khu rừng mà bọn hắn quen thuộc nay như một địa ngục trần gian.
- Gia gia ngươi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lạc Phi. - Lạc Phi sử dụng Bộ Kỹ, liên tục thay đổi vị trí, vừa nói vừa thu gặt tính mạng.
- Giỏi, giỏi lắm, ngươi chết chắc rồi, tất cả các ngươi, lùi dần lại phía ta, từ từ thôi, cẩn thận dưới chân. - Đồ Phu quát lớn.
Bọn sơn tặc còn di chuyển được sợ hãi nuốt nước bọt. Khu rừng tối om xung quanh như một con quái thú lớn chực chờ nuốt gọn bọn chúng, từng tiếng kêu rên vẫn vang lên không dứt.
- Cứu ta, các ngươi cứu ta...
- Con mẹ ngươi, mau kéo ta lên...
Tất cả bọn chúng đều hoảng loạn, bỏ mặc những tên đang rên rỉ, dò dẫm hướng về phía ánh đuốc duy nhất còn lại của Đồ Phu.
**==============================================================================================================**
Phía ngoài khu rừng, trên cành cây cao nhất, Tiểu Cơ Nhi lo lắng hỏi Như Hoa:
- Hoa tỷ, liệu người xấu ca ca có bị thương không? Bọn chúng rất đông a.
Như Hoa mỉm cười xoa đầu cô bé:
- Muội yên tâm, Tiểu Phi không dễ bị thương đâu. Lượng chất độc muội cung cấp cho Tiểu Phi cũng làm ta ngạc nhiên đấy, không ngờ muội lại có thiên phú y thuật đến vậy.
Tiểu Cơ Nhi đỏ mặt, khẽ nói:
- Vì người xấu ca ca phải chiến đấu với rất nhiều người xấu, nên muội muốn làm nhiều hơn một chút.
Đứng cạnh đó, Nguyễn Bặc cười khổ, nào đâu chỉ có nhiều hơn một chút, mà là quá nhiều rồi. Riêng bẫy rập của Lạc Phi đã làm hắn nổi da gà, không ngờ sau khi bôi thêm độc dược của tiểu cô nương nhìn có vẻ dễ thương này thì lại ác độc hơn gấp nhiều lần như thế. Một cường giả Tứ Trọng Thiên Thượng Giai như hắn cũng phải toát mồ hôi hột.
Như Hoa an ủi cô bé:
- Muội quan tâm quá nên loạn a. Muội thử nhớ lại xem, thực ra Tiểu Phi chưa bao giờ sử dụng hết khả năng của bản thân cả. Có lẽ lần này người xấu ca ca của muội sẽ phải xuất toàn lực, dù sao Đồ Phu cũng là cường giả Tam Trọng Thiên Sơ Giai, cách Tiểu Phi một đại cảnh giới.
Tiểu Cơ Nhi giật mình. Cô bé nhớ lại từ lần đầu tiên gặp Lạc Phi, là trận đấu với Ngô Vân. Đúng là trong trận đấu đó Lạc Phi không hề thể hiện quá nhiều, chỉ một Hư Vô Bộ Kỹ, một Độn Kỹ Thổ thuộc tính thô thiển và sức mạnh thuần túy của cơ thể. (Lạc Phi tuy là Ám, Hỏa song thuộc tính nhưng hoàn toàn có thể sử dụng những kỹ năng của thuộc tính khác, chỉ là uy lực rất kém và tiêu hao nhiều khí hơn.)
Lần sau khi va chạm với Ma Lang Tặc, Lạc Phi lại sử dụng Bất Diệt Ấn Pháp với sức mạnh thể chất, cũng đã đủ để đánh bại toàn bộ.
- Vậy nếu người xấu ca ca dốc toàn lực, chắc sẽ có uy lực lớn lắm. - Tiểu Cơ Nhi bất chợt có chút mong chờ.
**==============================================================================================================**
Đội hình sơn tặc chậm rãi rút lui, Đồ Phu cảnh giác nghe ngóng, trợn mắt nhìn xung quanh. Hắn rít lên:
- Tình hình thế nào rồi?
Một tên sơn tặc run rẩy nói:
- Đại Vương, chúng ta chỉ còn khoảng mười người còn di chuyển được. Số còn lại một số rơi xuống hầm chông, một số bị đá gắn chông va phải, một số bị dính bẫy thòng lọng... trên các loại bẫy đều bôi độc dược. Các huynh đệ dính bẫy đều không thể di chuyển, tu vi giảm mạnh, đại đa số đã chết rồi.
Đồ Phu tay nắm chặt thanh đao, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Không khí rất áp lực. Hắn nói nhỏ:
- Tập trung gần người ta, không để hắn tập kích lẻ từng người một, rút lui ra ngoài.
Số sơn tặc còn sống lập tức nhích vào gần Đồ Phu hơn. Tất cả chúng đều đã mất ngựa nên đứng phía dưới cái bóng to lớn của Đồ Phu và ngựa của hắn. Trong đó không ai để ý có một tên sơn tặc nhỏ thó, lặng lẽ tiếp cận. Một thanh chủy thủ ló ra, dưới ánh đuốc leo lắt và áp lực khủng bố, không ai để ý đến Lạc Phi đã mặc lên một bộ đồ sơn tặc rộng thùng thình.
"Mong là thuốc của Tiểu Cơ Nhi có tác dụng" - Nó thầm nghĩ, đâm thanh chủy thủ tẩm độc vào chân Đồ Phu, vị trí cao nhất nó có thể với đến.
Phập. Aaaaa.
Đồ Phu rên lên, thanh đao trên tay lập tức chém xuống nhưng chỉ trúng một tên sơn tặc, Lạc Phi thành công liền lăn một vòng dưới bụng ngựa, bắn ra xa nhanh nhất có thể, tay nó ném một thanh chủy thủ khác ra, đánh rơi ngọn đuốc cuối cùng. Đồ Phu gầm lên giận dữ, hắn cảm thấy lực lượng đang trôi đi rất nhanh.
Tam Trọng Thiên Sơ Giai! Nhị Trọng Thiên Thượng Giai!! Nhị Trọng Thiên Trung Giai!!! Hắn sợ hãi bỏ ngựa, nhảy xuống múa đao bao bọc cơ thể. Không quan tâm có trúng bọn sơn tặc khác hay không. Những tên sơn tặc còn sống hoảng loạn chạy khắp nơi, thêm một số tên lại đạp phải bẫy, một mạng ô hô. Đồ Phu thở hổn hển:
- Tên hèn nhát, có giỏi thì ra đây, con mẹ ngươi.
- Như ngươi mong muốn. - Giọng nói Lạc Phi vang lên. Ánh lửa đã tắt, khu rừng tối đen, chỉ còn tiếng kêu rên thảm thiết của những tên sơn tặc còn sống sót. Một chút ánh trăng len lỏi được xuống mặt đất, bao phủ Lạc Phi đang ngồi trên lưng Đại Hắc. Trông nó như một thiên thần hạ phàm với bộ áo giáp màu bạc. Nó thì thầm:
- Đầu trâu chết bầm, lát nữa phải nhờ ngươi rồi.