Lạc Phi tỉnh lại. Nó đang ở một vùng sương mù, xòe tay cũng không nhìn rõ năm ngón:
- Đây là đâu, tại sao ta lại ở đây. Ta đang trên đường tham gia Kỳ Tuyển Chọn mà nhỉ?
Nó phất tay, sương mù tan đi. Tiểu Tửu Hiên xuất hiện trước mặt nó. Nó thấy Đại Hắc đang gật gù ngủ gật trước cửa, thấy Như Hoa đang tất bật chuẩn bị đồ ăn cho Lạc Vũ. Nó thấy Lan Tẩu đang đuổi đánh Quan Vị đại ca. Nó còn thấy Lạc Vũ đang len lén trộm tiền. Khung cảnh thật quen thuộc, gần gũi. Lạc Phi cao giọng gọi:
- Hoa Tỷ, sao chúng ta lại trở về nhà rồi.
Nó giật mình phát hiện mình không thể phát ra tiếng. Cho dù có cố gắng hô to đến mức nào, cả thôn dường như không ai nghe thấy giọng nói của nó. Nó sợ hãi, lập tức chạy tới nắm lấy tay Như Hoa, nhưng nó bắt bắt hụt. Toàn thân Lạc Phi dường như đang ở trong một trạng thái kỳ lạ, chỉ có thể nghe, nhìn thấy mọi việc xung quanh, chứ không thể can thiệp vào.
Đột nhiên Lạc Phi chú ý đến một điều kỳ lạ, trong Tiểu Tửu Hiên có một bàn thờ nho nhỏ, bên trong có một bài vị:
- Quái lạ, Tiểu Tửu Hiên có bài vị này từ bao giờ.
Nó tò mò tiến tới, đọc chữ trên bài vị. Nó sợ hãi hét lên một tiếng, lùi thật nhanh ra sau, trên bài vị khắc hai chữ to, rõ ràng: “Lạc Phi”
- Không thể nào, không thể nào, ta chưa chết, ta chưa có chết. Hoa Tỷ, là ta đây, Tiểu Phi về rồi đây. Vũ ca, ta đã trở về, ta còn chưa tham gia Kỳ Tuyển Chọn, Đại Hắc, Đại Hắc, ngươi nghe ta nói…
Mọi thứ vẫn như cũ, không một ai nghe thấy, cảm nhận được nó. Nó ôm đầu quỳ xuống, nó khóc, càng ngày càng hoảng loạn:
- Ta chưa chết, ta chưa chết, ta chưa chết… Hoa tỷ, Vũ ca, Đại Hắc, ta chưa chết, ta thực sự chưa chết…
**====================================================================================================================**
Xe ngựa đã dừng lại, Lạc Vũ, Như Hoa, Âu Dạ Trưởng Lão, Ngô Xương Văn đang xem xét tình trạng của Lạc Phi. Như Hoa nắm chặt tay nó, liên tục truyền khí vào cơ thể nó muốn ổn định tâm thần, nhưng không có tác dụng. Máu vẫn đang không ngừng tràn ra từ ngũ quan Lạc Phi, cơ thể run bần bật, trắng nhợt dọa người. Ngô Xương Văn trầm giọng nói:
- Tâm ma thật lợi hại.
Âu Dạ Trưởng Lão gật đầu, nói:
- Trong trường hợp này chúng ta chỉ có thể đợi Tiểu Phi tự mình tỉnh lại, không thể giúp gì được.
Lạc Vũ sắc mặt nghiêm trọng, nhíu mày nhìn thảm trạng của Lạc Phi. Hắn nói:
- Tiểu Hoa, ta truyền cho muội một bộ Âm Kỹ (Âm Công). Lập tức sử dụng cùng ta, gọi Tiểu Phi trở về.
Môi hắn mấp máy, khẩu quyết hiện rõ trong đầu Như Hoa. Nhưng nàng không để ý, vẫn cố gắng cứu chữa cho Lạc Phi. Lạc Vũ quát:
- Tiểu Hoa, bình tĩnh lại! Mau sử dụng Âm Kỹ mới cứu được Tiểu Phi.
Như Hoa giật mình, một bên vẫn nắm chặt tay Lạc Phi truyền Khí, một bên thử sử dụng Âm Kỹ. Nàng gật đầu với Lạc Vũ:
- Vũ ca, bắt đầu đi.
**====================================================================================================================**
Lạc Phi quỳ tại chỗ, vẫn tiếp tục lẩm bẩm những câu vô nghĩa, đôi mắt nó vô thần, đã gần đến mức tan vỡ.
Ù ù ù…
Từng tiếng trống trận đột nhiên vang lên. Lạc Phi giật mình đứng bật dậy, thực sự là tiếng trống trận. Một đội quân Ma Tộc đang cấp tốc tiến tới từ hướng Bắc, sát khí nổi lên cuồn cuộn. Lạc Phi vội vàng chạy vào Tiểu Tửu Hiên, gào lên:
- Hoa tỷ, Vũ ca, Đại Hắc, chạy mau. Ma Tộc đến rồi. Chạy mau.
Không ai để ý đến nó. Như Hoa vẫn tiếp tục nấu ăn, Đại Hắc tiếp tục ngủ gật. Lạc Vũ vừa trộm được một túi tiền vẫn đang hí hửng cười trộm.
- Không kịp rồi, không kịp rồi…
Đại quân Ma Tộc lao tới, lạnh lùng thu gặt sinh mạng. Lạc Vũ, Như Hoa, Đại Hắc điên cuồng chống trả. Lạc Phi cắn môi chảy máu, mắt nó cũng đang chảy máu, hai tay nó nắm thật chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt. Nó thấy Như Hoa bị đánh lén ngã xuống, nó thấy Lạc Vũ bị vây công đến kiệt sức mà chết, nó thấy Đại Hắc bị chặt đầu. Nó thấy Lan Tẩu, Quan Vị bị nhấn chìm trong đại quân. Nó thấy từng ngôi nhà bị đốt cháy, Tiểu Tửu Hiên đổ sập, tan nát. Toàn bộ như địa ngục trần gian đang xuất hiện trước mắt Lạc Phi, chân thật như vậy, gần như vậy.
- Chết hết rồi! Chết hết rồi! Ha ha ha... Chết hết rồi! Ta cũng muốn chết, ta cũng muốn chết…
Tâm trí nó hỗn loạn, hắc ám dần dần ăn mòn tất cả. Tiểu Tửu Hiên, Như Hoa, Lạc Vũ, Đại Hắc, Quan Vị, Lan Tẩu… dần dần biến mất, chỉ còn lại Lạc Phi ngồi cô độc trong bóng tối. Đối diện nó là một bài vị: “Lạc Phi”.
Tay nó đưa ra phía trước, muốn nắm lấy bài vị của chính mình. Nó cảm giác rất rõ ràng, chỉ cần mình nắm lấy, mình có thể gặp lại mọi người, có thể ở bên mọi người một lần nữa. Tay nó vươn tới gần, rất gần.
- Tiểu Phi, đệ làm gì đó?
Lạc Phi giật mình, giọng nói ai mà quen quá, nghe như giọng Hoa tỷ vậy. Nó lẩm bẩm:
- Ai nói đó, có phải Hoa tỷ không? Nhưng tỷ đã chết rồi.
- Đương nhiên là ta, Tiểu Phi, đệ quay lại đây, nhìn ta.
Lạc Phi quay người lại, phía sau nó, rất xa, là một chút ánh sáng lấp lánh trong bóng đêm. Giọng nói tiếp tục vang lên:
- Tiểu tử thúi, đệ mau tỉnh lại cho ta. Ta vẫn sống sờ sờ đây, Lập tức tỉnh dậy.
Một giọng nói khác vang lên:
- Tiểu Phi, chúng ta không chết, chúng ta vẫn còn đây. Đệ đang tham gia Kỳ Tuyển Chọn. Đệ mau nhớ lại cho ta. Đệ đã nói sẽ tham gia Kỳ Tuyển Chọn để mạnh lên, để bảo vệ Hoa tỷ của đệ, đệ đã quên rồi sao?
- Là Vũ ca phải không? Đệ không quên, đệ mãi mãi không quên. - Đôi mắt nó đã dần dần có lại thần thái, chân tay nó có lại sức mạnh, nhanh chóng đứng lên.
- Mau trở lại, chúng ta đang đợi đệ trở về.
Lạc Phi bước từng bước một về phía ánh sáng. Mắt nó ngày càng sáng hơn, Hắc Ám bị đẩy lùi ra phía sau. Khi chỉ còn một bước nữa, nó ngoái đầu nhìn lại, bài vị mang tên nó vẫn đang bay lơ lửng phía sau. Nó hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Ta sống, vì những người ta yêu thương.
Lạc Phi lật tay, ấn ra một chưởng:
- Hắc Ám, Vĩnh Hằng.
Ầm!
Bài vị vỡ tan, nó cảm giác được mình đã trở về với thế giới thực. Tâm trí nó được thanh tẩy, tu vi cũng kéo lên cực nhanh.
Lạc Vũ và Như Hoa liền lùi ra. Lạc Phi đã bắt đầu quá trình đột phá. Cả cơ thể hóa thành một màu đen tuyền, hình thành một khu vực cách ly mọi thứ xung quanh. Tiểu Cơ Nhi nãy giờ đang sụt sịt khóc vì lo lắng cho Lạc Phi bỗng nhiên kêu lên:
- Mọi người nhìn kìa.
Theo ngón tay cô bé chỉ lên trời, một lốc xoáy màu đen xuất hiện. Tử Khí và Âm Khí cuồn cuộn được hút vào, tiến nhập cơ thể Lạc Phi ở trung tâm. Như Hoa lo lắng hỏi:
- Vũ ca, nhiều Tử Khí và Âm Khí như vậy có ảnh hưởng gì không?
Lạc Vũ nhìn chằm chằm lốc xoáy khí màu đen này, chậm rãi trả lời:
- Muội yên tâm, có vẻ như nơi đây mới chính là nơi thích hợp nhất để Tiểu Phi tu luyện. Tu vi Tiểu Phi vẫn đang tiếp tục tăng lên, sắp đột phá Nhị Trọng Thiên rồi.
Âu Dạ Trưởng Lão cũng nói:
- Lần này hình như Ám thuộc tính tồn tại lâu hơn lần trước. Như Hoa cô nương cảm nhận thử xem, Âm Khí và Tử Khí sau khi bị hút vào lốc xoáy rất ôn hòa, không hề bạo động.
Như Hoa nhắm mắt cảm nhận, cuối cùng cũng an tâm. Thiếu niên Bộ Lĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy nhìn thấy Lạc Phi trúng Tâm Ma cũng dọa nó sợ hãi một trận. Thật không ngờ Tâm Ma có thể nguy hiểm đến vậy. Nó nhìn sang Lạc Vũ:
- Vũ ca, huynh có thể dạy đệ Âm Kỹ vừa rồi được không?
- Có thể, ta có thể dạy cho tất cả mọi người, nhưng phải giữ bí mật. Không đến lúc vạn bất dắc dĩ không được sử dụng.
Ngô Xương Văn gật đầu:
- Lão đệ yên tâm, chúng ta sẽ kín miệng.
**====================================================================================================================**
Phá Diệt Viện, đỉnh Thông Thiên Tháp.
- Viện Trưởng, ngươi nhìn.
Lão giả Viện Phó đứng bật dậy, nhìn về hướng lốc xoáy màu đen trong Tử Địa Chi Thành.
Viện Trưởng chậm rãi đi đến bên cửa sổ, là một trung niên nhân. Hắn ta không cao không thấp, khuôn mặt không đẹp cũng không xấu, rất phổ thông. Nói tóm lại vị Viện Trưởng này là dạng người ném vào giữa biển người là lập tức chìm nghỉm, không có chút nổi bật nào:
- Lão bằng hữu, có vẻ ngươi đúng rồi. Đứa con của Hắc Ám đã lộ diện.