- Bộ Lĩnh ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu?
Đinh Bộ Lĩnh trợn mắt hỏi:
- Đến ngày hôm nay đệ vẫn chưa biết chúng ta đi đâu?
Ngô Vân cười lạnh:
- Tên vô sỉ không có kiến thức. Chúng ta đang đi tới Quảng Trường Mộc Miên!
Lạc Phi mặt không đỏ, tim không nhảy, nói:
- Ta là ta biết rồi, chỉ định hỏi thử xem Tiểu Vân Vân có biết hay không thôi. Mà tên Quảng Trường Mộc Miên như tên người ấy nhỉ?
- Ngươi…
- Quảng Trường Mộc Miên ngày trước vốn không có tên, là do trong trận chiến với đại quân Yêu Tộc và Ma Tộc mười vạn năm trước. Nơi này là nơi Mộc Miên Tôn Giả lãnh đạo một bộ phận các tu luyện giả chữa trị cho các binh lính bị thương. Nàng đã quên mình cứu chữa cho tất cả mọi người, rồi kiệt sức ngã xuống ngay ở đây. Để tưởng niệm nàng, Viện Trưởng Phá Diệt Viện đặt tên quảng trường là Quảng Trường Mộc Miên. - Như Hoa bổ sung - Tiểu Phi, đệ phải biết những kiến thức này chứ?
Lạc Phi lẩm bẩm:
- Nhưng mà tỷ đâu dạy đệ cái này.
Như Hoa đỏ mặt, quát:
- Cái này người ta gọi là tinh thần tự học. Đệ phải tự tìm hiểu, nghe chưa?
Lạc Vũ cắt ngang lời nàng:
- Chúng ta đến rồi.
Xuất hiện trước mắt mọi người là một khu vực cực kỳ rộng lớn, bằng phẳng. Khác hẳn với những nơi khác u ám trong Tử Địa Chi Thành. Quảng Trường Mộc Miên có không khí tươi mát, thoải mái, khi hít thở tạo cho người ta còn có cảm giác dễ chịu. Bốn phía đặt bốn bức tượng cao lớn, là những bức tượng của bốn vị Tôn Giả đã hi sinh trong chiến dịch tử thủ năm đó: Mộc Miên, Hàn Phong, Liệt Diễm, Kim Hoa Tôn Giả. Ở giữa quảng trường có một khoảng sân cao hơn xung quanh một chút, trên đó có một cái bàn dài, và năm chiếc ghế trống.
Khu vực Quảng Trường Mộc Miên hiện nay đã có khá nhiều người, toàn bộ là các thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi. Có từng nhóm người đang tụ tập nói chuyện, cũng có nhưng người ngồi im lặng tu luyện không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Đặc biệt ở khu vực gần giữa quảng trường, chỉ có một vài người đang chiếm giữ.
Phía Đông là một thiếu niên cao lớn hơn hẳn mọi người xung quanh, tóc tai bù xù, mặc một bộ áo da thú, để lộ một nửa người. Phía Tây là hai tiểu cô nương có ngoại hình rất giống nhau, một người mặc áo trắng, một người mặc áo đen. Khuôn mặt cả hai đều rất xinh đẹp nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng, người lạ chớ lại gần. Phía Nam là một thiếu niên nhỏ nhắn, mặt đỏ hồng rất dễ thương, lưng đeo kiếm gỗ, chính là Hàn Lực của Hàn Phong Sơn Trang từng thua dưới tay Lạc Phi ở Thiên Loa Thành. Hàn Lực đang vui vẻ nói chuyện với một thiếu niên khác. Thiếu niên này đặc biệt cơ bắp, nhất là hai cánh tay để trần, từng múi cơ nổi gồ ghề, nhìn từ xa cũng đã rất đáng sợ. Phía Bắc là Lý Hạo của Lý Gia, tên này cũng đang trò chuyện với một thiếu niên khác có mái tóc dài đỏ như lửa, dáng người dong dỏng cao.
Lạc Phi tò mò hỏi:
- Hoa Tỷ, tại sao nơi đây toàn là những người trẻ tuổi vậy? Bọn họ không có người lớn đi cùng như chúng ta sao?
Như Hoa tiến đến, ôm lấy nó, nói nhỏ:
- Tiểu Phi, bước chân vào Quảng Trường Mộc Miên, đệ không còn là Tiểu Phi của chúng ta nữa. Sống hay chết, đều tùy thuộc vào đệ, chỉ bước thêm một bước nữa, đệ sẽ là đệ tử ký danh của Phá Diệt Viện. Nếu còn sống và vượt qua Kỳ Tuyển Chọn, đệ sẽ chính thức trở thành đệ tử. Chúng ta chỉ đi cùng đệ đến đây thôi.
Lạc Phi im lặng, cảm nhận tình cảm chân thành từ người thân thiết nhất với nó trên đời. Nó gạt nước mắt, đẩy Như Hoa ra, mỉm cười:
- Hoa tỷ, nhất định phải ở Tiểu Tửu Hiên chờ đệ trở về. Vũ ca, mọi người, hãy chờ chúng ta.
Lạc Vũ bật cười:
- Tiểu tử thúi, đương nhiên chúng ta sẽ chờ đệ.
Ngô Xương Văn đập thật mạnh lên vai Ngô Vân, nói:
- Tiểu Vân, con là niềm tự hào của Ngô Gia, hãy sống sót.
Âu Dạ Trưởng Lão xoa đầu Tiểu Cơ Nhi. Cô bé vừa khóc vừa ôm chặt lấy ông, nhìn sang thiếu niên Bộ Lĩnh.:
- Tiểu Bộ Lĩnh, xin hãy chăm sóc cho Tiểu Cơ Nhi.
Đinh Bộ Lĩnh gật đầu khẳng định:
- Trưởng Lão yên tâm.
Tiểu Xảo trầm tư nhìn mọi thứ, tiểu cô nương cảm nhận được tình cảm rất chân thành phát ra từ những con người này, khác hẳn với Nhân Tộc trong lời kể của mẹ nàng. Ngay từ bé nàng đã được mẹ dạy rằng Nhân Tộc là những kẻ độc ác, tàn nhẫn hơn bất kỳ tộc nào. Chỉ cần nơi nào có Nhân Tộc, nơi đó sẽ có chiến tranh, chết chóc. Tuy nhiên, từ những gì nàng nhìn thấy, có thể trong Nhân Tộc có kẻ như mẹ nàng đã nói, nhưng cũng có những người rất tốt, rất lương thiện.
Y Lị Na cũng im lặng, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy ra. Nhờ khả năng Độc Tâm Thuật của Tiên Tri Nhãn, cô bé có thể cảm nhận được tình cảm của họ, là thật. Những người này khác hẳn với những người ở Càn Khôn Bảo. Loại tình cảm này, Y Lị Na chỉ thỉnh thoảng mới cảm nhận được một chút từ Bảo Chủ, sư phụ của cô bé.
Nàng chậm rãi lên tiếng:
- Mọi người, chúng ta đi thôi.
Lạc Phi gật đầu thật mạnh, dứt khoát quay lưng bước đi, dẫn đầu đi vào Quảng Trường Mộc Miên. Nó đột nhiên nhớ lại cảnh tượng nó nhìn thấy trong Tâm Ma, nhớ lại bài vị mang tên chính mình, nhớ lại đại quân Ma Tộc, nhớ lại từng người trong thôn ngã xuống.
“Nhất định ta sẽ không để chuyện đó xảy ra. Phá Diệt Viện, Kỳ Tuyển Chọn, Lạc Phi ta tới đây.”