Mục lục
Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hardys

Lúc tin dữ Kiến Nguyên Đế băng hà truyền ra, là lúc bá quan văn võ đang gặp nhau cùng nhau chờ Quân Vương lâm triều.

Cho nên, Hòa công công ngoại trừ phái người đi thỉnh Tào hoàng hậu, Trần quý phi, Nhị hoàng tử Giản Vương, Tam hoàng tử Thành Vương, Ôn Nghi công chúa, và Tứ hoàng tử, thì còn có thỉnh văn võ bá quan.

Đủ loại quan lại đi tới, nhưng chỉ có sáu vị Các lão nội các, Phó Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân mới có thể vào điện.

Lúc cuốn chiếu thư màu vàng kim rơi xuống đất, ánh mắt mọi người đều tập trung trên chiếu thư.

Kiến Nguyên Đế đã chết, chiếu thư nằm để trên giá cao rất có khả năng là di chiếu.

Tào hoàng hậu quỳ gối bên giường Kiến Nguyên Đế, khóc thút thít, khóc yên tĩnh xinh đẹp,



Trần quý phi mới vừa bị người khác kéo ra, trong lòng biết rõ chắc chắn di chiếu kia có lợi cho mẫu tử của bà, Trần quý phi nhịn không được mà thúc giục Hòa công công: "Đó là gì, còn không mau nhặt lại đây?"

Hòa công công nhìn chiếu thư, lại nhìn Tào hoàng hậu, hắn quỳ trên mặt đất, thành khẩn nói: "Hoàng hậu nương nương, lão nô hầu hạ Hoàng Thượng ngày đêm, không biết Hoàng Thượng có cất giấu một cuốn di chiếu ở trong này, việc này cực kỳ quan trọng, thỉnh Hoàng Hậu nương nương quyết định."

Trần quý phi đã vô cùng chắn chắn Hòa công công đã sớm cấu kết với Tào hoàng hậu, bây giờ nghe ý của Trần công công, nếu Tào hoàng hậu muốn giữ lại chiếu thư không cho người ta xem, chẳng lẽ bọn họ đều phải nghe lời Tào hoàng hậu à?

Không muốn cho Tào hoàng hậu có bất kỳ cơ hội nào làm hỏng chuyện tốt của nàng, Trần quý phi chuyển hướng tới sau vị Các lão, nói với người đứng đầu Đỗ thủ phụ: "Đỗ lão, người là Thủ Phụ của nội các, Hoàng Thượng coi trọng người nhất, trong điện người cũng thuộc dạng đức cao vọng trọng, làm phiền người tuyên đọc nội dung di chiếu cho chúng ta biết đi."

Đỗ lão chưa mở miệng, người cứng rắn thẳng tính nhất nội các là Thôi các lão nhíu mày hỏi: "Vì sao Quý phi nương nương biết đó là di chiếu vậy?"

Sắc mặt Trần quý phi đột ngột thay đổi, may màn nắm chắc thắng lợi trong tay, bà nhanh chóng bình tĩnh trở lại, già mồm lươn lẹo nói: "Hoàng Thượng băng hà, lúc người ấy còn sống không lưu lại bất cứ thứ gì, thì chiếu thư đương nhiên là di chiếu, có gì không đúng sao?"

Không có gì không đúng, nhưng Thôi các lão nhìn Trần quý phi không vừa mắt, hài cốt Hoàng Thượng chưa tàn, Trần quý phi không khóc chỉ biết náo loạn, vừa nhìn đã biết không phải là loại phi tần tốt lành gì.

Lúc này, cuối cùng Đỗ thủ phụ cũng mở miệng, hành lễ với Tào hoàng hậu: "Thỉnh Hoàng Hậu nương nương quyết định."

Tào hoàng hậu để mặt mộc không trang điểm, hai đôi mắt bởi vì đau buồn mà khóc tới mức lộ ra tơ máu, bà lo lắng nhìn về phía Trần quý phi.

Trần quý phi cũng gấp gáp giả vờ khổ sở, quỳ xuống một lần nữa, dụi mắt nói: "Tỷ tỷ, Hoàng Thượng băng hà, chúng ta đều rất đau lòng, nhưng đại sự quan trọng hơn, thỉnh tỷ tỷ quyết định, đừng nên chỉ lo đau buồn."

Tào hoàng hậu cười khổ, gật đầu với Đỗ thủ phụ: "Vậy thì làm phiền đại nhân."

Lúc này Đỗ thủ phụ dùng đầu gối đi tới trước cuốn chiếu thư kia, hai tay ông nâng chiếu thư lên, rồi lại dùng đầu gối đi lùi về phía năm vị đồng liêu trong nội các, trước sự chứng kiến của năm người, ông từ từ mở chiếu thư ra.

Đây quả nhiên là di chiếu.

Đỗ thủ phụ nhanh chóng liếc qua một lần, sau đó bắt đầu cao giọng đọc: "...Sau khi Trẫm băng hà, truyền ngôi vị cho Nhị hoàng tử Giản Vương...."

Lời vừa nói ra, Trần quý phi, Giảng Vương đều vui mừng nhướng mày!

Tào hoàng hậu nhắm hai mắt, hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống, không biết là vì Kiến Nguyên Đế chết mà khóc, hay là vì Kiến Nguyên Đế truyền ngôi vị lại cho nhi tử của Trần quý phi,

Phó Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân Tào Luyện hai tay nắm thành quả đấm, cuối cùng cũng chỉ rũ mắt xuống, chấp nhận số mệnh.

Thôi các lão chính trực quan sát Oánh mỹ nhân, rồi lại nhìn Trần quý phi, đột nhiên nói ra sự nghi ngờ của ông: "Theo thần biết, Oánh mỹ nhân vốn là cung nữ bên cạnh Quý phi nương nương, bây giờ Hoàng Thượng chết trong đêm thị tẩm Oánh mỹ nhân, cuốn chiếu thư này lại vì Oánh mỹ nhân và Quý phi nương nương đánh nhau mà đúng lúc rơi xuống, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi."

Tuy Trần quý phi không có bàn bạc trước với Oánh mỹ nhân, thông đồng cùng diễn vở kịch này, nhưng lời Thôi các lão cũng xem như đâm trúng tim đen của bà, vì chứng minh bản thân trong sạch, vẻ mặt Trần quý phi giận dữ nói: "Thôi các lão có ý gì vậy? Ngươi đang nghi ngờ di chiếu đó của Hoàng Thượng là do ta ngụy tạo à? Buồn cười, chư vị Các lão còn quen thuộc chữ viết của Hoàng Thượng hơn cả ta, các người nhìn kỹ xem, trên di chiếu đó có phải chữ của Hoàng Thượng không?"

Giản Vương cũng nói lời lẽ chính đáng: "Thỉnh chư vị Các lão cẩn thận kiểm tra lại."

Thôi lão các là người đầu tiên cướp lấy chiếu thư trong tay Đỗ thủ phụ, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trái qua phải, rồi lại từ phải qua trái vài lần, quả thật đã khiến cho ông bắt gặp một chỗ khác biệt thật nhỏ.

"Đỗ lão người nhìn xem!" Như là phát hiện cát trong đống vàng, Thôi các lão chỉ vào một góc dấu ngọc tỷ màu đỏ trên chiếu thư: "Hoàng Thượng có một thói quen nhỏ, đó là mỗi lần đóng dấu ngọc tỉ xuống, đều sẽ chấm một chấm nhỏ lên con dấu, không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không phát hiện được, nhưng việc này các vị triều thần đều ngầm hiểu trong lòng mà không nói, có đúng không?"

Đỗ thủ phụ có hơi hoa mắt, ông cũng biết Kiến Nguyên Đế có thói quen nhỏ này, lại cúi đầu nhìn kỹ, trên dấu ấn ngọc tỉ quả thật không có một chấm nhỏ kia!

Chẳng lẽ, di chiếu này thật sự là do Trần quý phi, Giản Vương và Oánh mỹ nhân ngụy tạo sao?

Thậm chí, Kiến Nguyên Đế chết....

Ông đưa mắt nhìn Trần quý phi đầu tiên.



Trần quý phi tin chắc di chiếu là do Oánh mỹ nhân mê hoặc Kiến Nguyên Đế xúi giục ông viết, cho nên bà hùng hồn nói: "Đây là di chiếu truyền ngôi, sao có thể đánh đồng với những chiếu thư kia? Hoàng Thượng truyền ngôi vị Hoàng Đế cho Hoàng Tử, chuyện đại sự liên quan đến giang sơn xã tắc, Hoàng Thượng cẩn thận tính toán nên không thêm một chấm nhỏ kia, như vậy có gì không ổn à?"

Bà không nhất định phải tranh cãi, chỉ cần nói ngược lại là được.

Giằng co một hồi, các vị các lão trong nội các vẫn đứng về phe của Trần quý phi và Giản Vương đột nhiên quỳ xuống: "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"

Giảng Vương chắp một tay sau lưng, dùng ánh mắt đau xót và sắc bén nhìn về phía đám người Đỗ thủ phụ.

Đỗ thủ phụ, Thôi các lão, Hòa công công, Tào Luyện đều nhìn chằm chằm về phía Tào hoàng hậu vẫn im lặng từ nãy giờ.

Nếu Tào hoàng hậu chắc chắn cuốn di chiếu này là giả, dựa vào chuyện thật sự bị thiếu một chấm nhỏ đó, Tào hoàng hậu vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế, còn nếu, nếu Tào hoàng hậu chấp nhận, vậy, những triều thần như bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

"Tỷ tỷ, không phải tỷ muốn vi phạm di chúc của Hoàng Thượng chứ?" Trần quý phi ngầm chứa ý uy hiếp mà hỏi.

Tào hoàng hậu siết chặt tay lại, nhìn về di chiếu trong tay Đỗ thủ phụ.

Đổ thủ phụ đặt di chiếu vào trong tay bà.



Tào hoàng hậu nhìn kỹ từng chữ, ánh sáng trong mắt dần dần tối lại, cuối cùng, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Tào hoàng hậu rũ mắt xuống: "Đây quả thật là di chiếu do Hoàng Thượng tự tay viết."

Nói xong, Tào hoàng hậu đặt di chiếu xuống đất, bà vén váy, hai tay giơ lên cao, lại từ từ dập đầu với Giản Vương: "Ngô Hoàng..."

Tay Tào hoàng hậu còn chưa đụng tới mặt đất, thắt lưng mảnh khảnh của bà vẫn còn chưa gập lại hết, đệ đệ ruột của Giản Vương - Tam hoàng tử Thành Vương đột nhiên chỉ vào long sàn, không biết là hoảng sợ hay vui mừng mà kêu lên: "Phụ hoàng!"

Cái gì?

Tào hoàng hậu mới quỳ mới được một nửa và Trần quý phi đang cong môi cười cùng nhau nhìn về phía người bị bọn họ xem nhẹ từ nãy giờ ở trên long sàng.

Trên giường, Kiến Nguyên Đế đau đớn mà xoa đầu, tuy ông không đủ sức mở to mắt, nhưng nhìn động tác xoa trán của ông, chắc chắn là còn sống!

"Hoàng Thượng!" Tào hoàng hậu vui mừng mà khóc, là người đầu tiên xông đến.

Rốt cuộc Kiến Nguyên Đế cũng đủ sức mở mắt.

"Hoàng Thượng..."

Tào hoàng hậu ôm bờ vai của ông, nước mắt rơi như mưa.

Trần quý phi thấy vậy, cũng bị cơn mưa thất vọng dội xuống toàn thân, lão già này vì sao vẫn chưa chết vậy? Nếu chết thì bà lập tức sẽ thành Thái Hậu, không chết thì phải chờ vài năm nữa lận!

Nhưng Trần quý phi chỉ thất vọng, cũng không sợ hãi, bởi vì trong lòng bà, di chiếu kia thật sự là do chính tay Kiến Nguyên Đế lập ra!

"Hoàng Thượng, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, người suýt hù chết nô tỳ rồi!"

Ngoại trừ nước mắt, Trần quý phi cũng nhào tới trước mặt Kiến Nguyên Đế.

Chỉ có Oánh mỹ nhân, quỳ gối run lẩy bẩy ở trong góc.



Trí nhớ của Kiến Nguyên Đế chỉ dừng lại ngay tối hôm qua, đêm qua ông cùng Oánh mỹ nhân mây mưa một trận, trong lúc đang ngủ đột nhiên lồ ng ngực bị đau vô cùng, ông đau đớn mà nắm chặt ngực, muốn gọi người đến nhưng ông không phát ra tiếng, Kiến Nguyên Đế muốn khều Oánh mỹ nhân bên cạnh, nhưng chưa khều tới người nàng ta thì đã ngất đi.

"Các ngươi khóc lóc gì đó?" Nhìn gương mặt đầy nước mắt của Tào hoàng hậu và Trần quý phi, Kiến Nguyên Đế nghi ngờ hỏi, đầu óc vẫn còn mê man như cũ, giọng nói ông khàn khàn.

Tào hoàng hậu nhìn Trần quý phi, cúi đầu, sau đó lại nhớ tới gì đó, bà thức thời mà nhường vị trí bên cạnh Kiến Nguyên Đế cho Trần quý phi.

Trần quý phi lập tức dùng điệu bộ của sủng phi, nắm lấy tay Kiến Nguyên Đế: "Không sao nữa rồi, Hoàng Thương khỏe mạnh, thiếp với tỷ tỷ đã không sợ nữa rồi."

Kiến Nguyên Đế nhíu mày, vừa muốn nhìn Tào hoàng hậu thì hoảng sợ khi thấy một đám người quỳ cách đó không xa.

"Phụ hoàng!" Ngoại trừ Ngũ hoàng tử chưa hiểu chuyện, Tứ hoàng tử còn nhỏ đang khóc vô cùng dữ dội, vừa chùi nước mắt vừa khóc: "Phụ hoàng, vừa rồi bọn họ nói người băng hà, ngay cả di chiếu của người cũng tìm được, nói muốn truyền ngôi cho,..."

"Câm miệng." Tào hoàng hậu lớn tiếng trách cứ.

Tứ hoàng tử sợ uy nghiêm của mẫu hậu, kịp thời ngậm miệng lại.

Kiến Nguyên Đế lập tức hiện một ý nghĩ trong đầu, là Tào hoàng hậu giả mạo di chiếu, bây giờ sợ ông tức giận nên mới ngăn cản lão Tứ nói ra, nhưng tầm mắt vừa di chuyển, Kiến Nguyên Đế chợt phát hiện, trong nhóm nhi tử của ông, lão Tam lão Tứ đều quỳ, lão Ngũ được nhũ mẫu ôm, chỉ có lão Nhị Giản Vương cao lớn đứng giữa.

Lại nhìn Tào hoàng hậu lùi sang một bên, vẻ mặt Trần quý phi đầy quan tâm mà lôi kéo tay hắn, Kiến Nguyên Đế đã đoán được "di chiếu" này là muốn truyền ngôi cho ai rồi.

Tại sao lại có di chiếu?

Tại sao ông lại "chết"?

Ông chỉ hôn mê một thời gian dài, vì sao những người này đều chắc chắn ông đã chết rồi?

Tối hôm qua vẫn luôn ở cùng ông, là...

Kiến Nguyên Đế đột nhiên cố gắng ngồi dậy, vừa tìm kiếm bóng dáng Oánh mỹ nhân vừa chất vấn: "Oánh mỹ nhân đâu?"

Oánh mỹ nhân đã bị người ta lãng quên từ nãy giờ, nghe thấy Kiến Nguyên Đế tìm mình, nàng quỳ gối trong góc lại càng run rẩy mạnh hơn.

Hòa công công hiểu rõ suy nghĩ của Kiến Nguyên Đế nhất, lúc này mới quỳ xuống đất, giải thích: "Hoàng Thượng trách phạt lão nô đi, là do tay lão nô vụng về, sáng nay Oánh mỹ nhân thét lên nói người băng hà, lão nô vội vàng xông tới, tay lão nô run run mà kiểm tra hơi thở cho người, lúc đó lại không thể kịp thời phát hiện ra sự thật..."

Hắn chưa nói xong, Oánh mỹ nhân đột nhiên hét lên như nổi điên: "Không phải! Hoàng Thượng đã chết! Hắn thật sự đã chết! Chính tay ta hạ dược đó! Nhiệt độ người hắn cũng đã lạnh, làm sao có thể không chết được! A, ta biết rồi, ngươi là quỷ đúng không? Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng, ta không cố ý, đều là do bà ta!"

Oánh mỹ nhân tóc tai bù xù giống y hệt như người điên đột nhiên chỉ về Trần quý phi ở gần Kiến Nguyên Đế: "Là bà ta! Là Quý phi nương nương sai ta hạ dược, Quý phi nương nương nói Hoàng Thượng thích ta, chỉ cần ta lợi dụng kỹ thuật quyến rũ, rút sạch sức lực của Hoàng Thượng, sau đó lại dùng dược mạnh hơn, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ chết! Hoàng Thượng, nô tỳ cũng là người bị Quý phi nương nương hại, người muốn lấy mạng thì tìm Quý phi đi!"

Nói xong, Oánh mỹ nhân bịt hai lỗ tai, cắm đầu chạy ra ngoài điện.

Thị vệ làm sao có thể để nàng chạy thoát được? Mỗi người chụp một bên bả vai của Oánh mỹ nhân, lập tức đè nàng xuống đất.

Trần quý phi run cầm cập vì sợ hãi!



Đối diện với ánh mắt tàn ác, lạnh như băng của Kiến Nguyên Đế, Trần quý phi giống như bị rút xương mà ngã xuống đất, môi run rẩy phủ nhận: "Nô tỳ không có, nô tỳ không có làm...A, ta biết rồi, chính là nàng, là do nàng ta muốn hại ta!"

Kịp thời nhận ra, Trần quý phi đột nhiên đánh về phía Tào hoàng hậu, gần như điên cuồng: "Ngươi là đồ tiện nhân! Con tiện nhân nhà ngươi!

Bà nhào tới quá nhanh, Tào hoàng hậu né không kịp, mà thật sự bị Trần quý phi tấn công ngã nhào ra đất.

Ngay tại lúc Trần quý phi lấy cây trâm trên đầu hung hăng đâm vào cổ Tào hoàng hậu, Tào Luyện đột nhiên xông tới, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Trần quý phi kéo lên, tiện thể quăng Trần quý phi ngã ra xa vài thước!

Cùng lúc đó, Kiến Nguyên Đế nổi giận như sấm: "Người đâu! Bắt tất cả Quý phi, Giản Vương, Thành Vương lại!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK