A Ngư cũng không biết, nhưng nàng cũng không muốn lo được lo mất mà nghiền ngẫm từng câu chữ hoặc là tâm tư của Từ Tiềm.
Nhưng sâu trong nội tâm của nàng, A Ngư biết Từ Tiềm là quân tử, chắc chắc hắn sẽ thích nàng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhìn nam nhân không hiểu chuyện tình yêu nam nữ mà cũng chạy tới đây giải thích với nàng, A Ngư quyết định tha thứ cho những lời nói lạnh nhạt của hắn lúc trước.
Bước qua bên cạnh hai bước, tránh đi hơi thở ấm áp của Từ Tiềm, A Ngư gật nhẹ đầu, nhìn bóng dáng Từ Tiềm trên mặt đất rồi nói: "Ta hiểu rồi, thúc còn chuyện gì khác không?"
Từ Tiềm liếc mắt nhìn Bảo Thiền, bất đắc dĩ nói: "Không có, nàng đi chơi đi."
A Ngư không chút lưu luyến mà dẫn Bảo Thiền đi về phía trước.
Nàng nên thay đổi cách cư xử với Từ Tiềm chưa thích nàng, lúc cần rụt rè thì nên rụt rè, lúc cần giữ lễ thì nên giữ lễ, cần né tránh thì nên né tránh, mãi cho tới lúc hai người thành thân.
Tiểu cô nương không nói gì, nhưng nhìn bóng lưng A Ngư, Từ Tiềm vẫn mơ hồ cảm giác được, nàng không thân thiện với hắn như trước đây, trong giọng nói đã bớt đi một phần tình cảm thân thiết.
Vậy là nàng vẫn còn trách hắn nhỉ?
Từ Tiềm cười khổ, không biết nên trách mẫu thân tự tiện chủ trương hay là nên trách bản thân không thể nhận ra tình cảm của nàng đúng thời điểm.
"Cô nương, Ngũ gia còn đang đứng tại chỗ."
A Ngư đi phía trước đang chuẩn bị quẹo vào hướng khác, mắt nàng không hề nhìn nơi khác, Bảo Thiền nhịn không được mà âm thầm nhìn phía sau, thấy dáng người Từ Tiềm thẳng tắp, vừa nhìn là biết đang nhìn theo cô nương nhà mình, Bảo Thiền nhẹ nhàng kéo ống tay áo của chủ tử.
Lúc này A ngư mới liếc mắt về phía sau, thấy Từ Tiềm đã quay người sang chỗ khác.
Nàng nhíu mày, rốt cuộc là do Bảo Thiền nhìn lầm hay là do Từ Tiềm cố ý né tránh?
Ý nghĩ vừa bắt đầu, A Ngư đột nhiên kịp phản ứng, sao nàng lại đi phân tích cử chỉ của Từ Tiềm nữa rồi?
"Đi thôi." Nàng bước nhanh hơn.
Hai vị hôn phu hôn thê, mỗi người đi một hướng, Bảo Thiền đành phải ngoan ngoãn theo kịp chủ tử.
Từ Tiềm ở hướng ngược lại cũng không hiểu vì sao chỉ một câu nói của Bảo Thiền đã khiến hắn né tránh theo bản năng, chờ hắn đi xa một khoảng cách rồi quay lại nhìn, chỉ thấy màu sắc rực rỡ của phong cảnh, bốn bề đều im ắng, giống như nàng vốn chưa từng tới đây.
Từ Tiềm dừng một chút, ánh mắt đảo qua rừng trúc, hắn nghiêm mặt lại, rồi đi tìm mẫu thân.
Từ lão thái quân vẫn còn ngồi ở Xuân Hoa Đường chờ tin tức, thấy nhi tử vẻ mặt không cảm xúc quay trở lại, bà trừng mắt hỏi hắn: "Sao rồi hả?"
Từ Tiềm nói: "Con đã nói rõ ràng với nàng rồi."
Từ lão thái quân hỏi: "Nói như thế nào?"
Từ Tiềm không tình nguyện giải thích tường tận, dời đề tài, nghiêm mặt nói: "Mẫu thân, ta muốn chọn ngày đến Hầu phủ cầu hôn."
Từ lão thái quân giật mình, ngạc nhiên nói: "Vì sao đột nhiên muốn đến cầu hôn hả? Không phải nói chờ lúc A Ngư cập kê mới công khai sao?"
Từ Tiềm nghĩ đến thái độ của Lục chất tử, uyển chuyển nói: "A Ngư xinh đẹp lại còn hiểu lòng người, nếu bí mật định hôn chắc chắn sẽ có nhiều thiếu niên khác ái mộ nàng, công khai sẽ làm những công tử kia hết hy vọng, đúng lúc tìm người khác mà nên duyên."
Hắn không nói rõ là Từ Khác, nhưng Từ lão thái quân đã sống từng tuổi này, suy nghĩ một chút thì đã hiểu rõ ẩn ý của nhi tử.
Nhi tử nói rất có lý, nhưng Tào Đình An vừa mới....
Từ lão thái quân lắc đầu nói: "Ta đã đồng ý với người bên đó, thì không nên đổi ý, nếu như có thiếu niên khác ái mộ thì..."
Từ lão thái quân trầm mặc rất lâu, mới cười khổ nói: "Một nhà có nữ nhi thì nhiều nhà đến cầu hôn, nếu con lo lắng người ngoài để ý A Ngư, nhưng không nghĩ tới A Ngư càng nhiều thiếu niên theo đuổi, nhạc phụ của con lại càng vui vẻ. Nếu như con sợ có người muốn tranh giành với con thì nên thường xuyên đến Hầu phủ, cố gắng hết sức để tiếp cận A Ngư, dùng hành động nói cho người khác biết là con nhìn trúng A Ngư rồi."
Nói tới đây, Từ lão thái quân liếc mắt nhìn nhi tử, hừ nói: "Tuy con có chút ngu xuẩn, nhưng dựa vào thân phận và nhan sắc của con, ta tin rằng không có thiếu niên nào có can đảm dám tranh đoạt thê tử với con đâu."
Từ Tiềm nhíu mày, kêu hắn cố gắng tiếp cận A Ngư?
"Chuyện này, chỉ sợ không hợp lễ nghĩa đâu." Từ Tiềm có ý muốn bác bỏ đề nghị của mẫu thân.
Từ lão thái quân cười nhạo: "Nếu muốn giữ lễ, vậy chỉ có thể manh hôn ách giá*, điểm ấy, con còn không bằng nhóm huynh đệ Khác Nhi, thiếu niên lang chân chính, gặp được cô nương mình thích đã sớm đến lôi kéo làm quen, người tuân theo lễ nghĩa thường là trơ mắt nhìn mỹ nhân bị cướp đoạt, hoặc là hy vọng hắn có mẫu thân tốt như ta hỗ trợ hắn tranh giành thê tử!"
(*manh hôn ách giá: nghĩa là quyết định chuyện hôn nhân mà không rõ diện mạo tính cách của đối phương.)
Từ Tiềm:...
Lần đầu tiên hắn bị mẫu thân châm biếm đến nổi không ngóc đầu lên được.
"Con tự suy nghĩ rồi quyết định đi." Điều nên nhắc nhở đã nhắc nhở, Từ lão thái quân nháy mắt với Phương ma ma, rồi bà đi trước.
Từ Tiềm vốn muốn tiễn mẫu thân, nhưng Phương ma ma đi tới ngăn hắn lại, trìu mến nói: "Ngũ gia có bằng lòng nghe lão nô lải nhải vài câu không?"
Từ Tiềm tôn trọng bà như một nửa trưởng bối, lập tức nói: "Người nói đi."
Phương ma ma cười nói: "Bàn về lễ nghĩa, Ngũ gia đọc đủ thứ sách vở, biết nhiều hơn so với lão nô, nhưng nói về tâm tư của nhóm tiểu cô nương, có lẽ Ngũ gia không bằng lão nô rồi."
Cái này, Từ Tiềm rũ mắt xuống, chăm chú lắng nghe.
Phương ma ma tiếp tục nói: "Tứ cô nương mới mười ba tuổi, ít nhất phải hai năm nữa mới gả qua đây, Tào hầu gia không muốn công khai sớm để không hạn chế Tứ cô nương ra cửa vui chơi, ngài lại lo lắng có công tử phủ khác ái mộ cô nương, vậy thì nên giống như Lão thái quân nói, ngài cần tích cực đến đó nhiều hơn, đến nhiều sẽ thân thiết với Tứ cô nương hơn. Còn phía bên Tứ cô nương thì ngài cứ yên tâm, trong lòng nàng có ngài, ngài càng chủ động chứng tỏ trong lòng ngài cũng có nàng, Tứ cô nương sẽ càng vui mừng hơn. Như vậy nhóm thiếu niên ở phủ khác sẽ biết điều mà né tránh, nếu ngài tâm đầu ý hợp với Tứ cô nương, một khi hai người thành thân trong tương lai, đảm bảo hai phu thê sẽ ngọt ngào suôn sẻ, càng ngày sẽ càng ngọt ngào hơn."
Từ Tiềm vẫn còn lo lắng: "Nếu người khác bắt gặp được..."
Phương ma ma nở nụ cười, cười nhạo nói: "Ngài chỉ trò chuyện cùng Tứ cô nương, cũng không động tay động chân, người ngoài thấy được thì sao chứ? Nhớ năm đó, lão Quốc Công phải hao tốn rất nhiều công sức mới có thể được Lão thái quân gật đầu chấp nhận hôn sự, lúc đó lão Quốc Công chưa từng lo trước lo sau như ngài bây giờ đâu."
Từ Tiềm chưa nhìn thấy phụ thân nhà mình làm cách nào để tiếp cận mẫu thân, nhưng hắn nghĩ tới chất tử Từ Khác.
Cũng đúng, hắn chỉ trò chuyện với A Ngư, không cho thiếu niên khác có cơ hội tiếp cận A Ngư, lại không chuyện gì mà không thể cho người khác thấy, có gì mà không thể?
Suy nghĩ cẩn thận, Từ Tiềm hành lễ với Phương ma ma, nói: "Đa tạ ma ma chỉ điểm."
Phương ma ma thỏa mãn rồi cáo từ.
Bà vừa đi, Ngô Tùy hưng phấn mà tiến vào: "Ngũ gia, từ trưa tới giờ ngài cứ tới tới lui lui, cuối cùng là bận rộn việc gì vậy?"
Từ Tiềm vừa muốn khiển trách hắn, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ khác, hỏi: "Ngươi có thân với người trong viện Lục công tử không?"
Ngô Tùy tự cao nói: "Thân, mỗi một viện trong phủ Trấn Quốc Công không có ai mà nô tài chưa từng nói chuyện qua."
Từ Tiềm thản nhiên mà dặn dò một phen.
Ngô Tùy càng nghe ánh mắt càng sáng, nhìn chằm chằm chủ tử nói: "Ngài thật sự nhìn trúng Tứ cô nương hả?"
Từ Tiềm lạnh lùng nhìn hắn.
Ngô Tùy đã hiểu, da mặt chủ tử mỏng, rõ ràng thích nhưng ngại mở miệng, không thể nói thẳng với hắn được, trách không được chủ tử muốn sử dụng ám chiêu này, ngầm áp chế đối thủ cạnh tranh trước. Nhưng mà chủ tử không dễ gì mới biết thích một nữ nhân, Ngô Tùy tuyệt đối không để phu nhân tương lai bị Lục công tử chưa đủ lông đủ cánh đoạt đi được!
Ngày hôm sau Từ Tiềm dẫn theo Trần Vũ đi làm, Ngô Tùy ở nhà rảnh rỗi không có việc làm, đi đến Minh Lý Đường thăm dò.
Minh Lý Đường nơi để nhóm công tử phủ Trấn Quốc Công đọc sách, hiện giờ chỉ có Từ Tứ, Từ Ngũ, Từ Khác đang đọc sách, ba vị công tử khác như Thế tử gia Từ Thận, Từ Nhị đã bắt đầu đi rèn luyện cách làm quan, Từ Tam công tử muốn tham gia khoa cử sang năm, nên có một lão tiên sinh khác dạy kèm riêng.
Nhóm công tử đọc sách, nhóm người tùy tùng đều đứng bên ngoài chờ.
Tùy tùng của Từ Khác gọi là A Tụng.
Ngô Tùy trốn ở góc hành lang, huýt sáo với A Tụng đang ngồi một mình trên ghế dài.
A Tụng nhìn thấy hắn, quan sát bên trong Minh Lý Đường, chầm chậm đi tới: "Ngô ca, ngươi tìm ta à?"
Ngô Tùy dựa vào hành lang, cười hỏi hắn: "Hôm qua Tứ cô nương tới, Lục công tử lại đi tìm Tứ cô nương hả?"
A Tụng cảm thấy công tử nhà mình đối xử quá tốt với Tứ cô nương, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cũng không cần giấu giếm, thành thành thật thật mà gật gật đầu, sau đó có chút buồn bực mà nói: "Đáng tiếc bị Ngũ gia bắt gặp, cũng không thể nói thêm vài câu với Tứ cô nương."
Ngô Tùy nói: "Nói nhảm, Ngũ gia đã sớm xem trọng Tứ cô nương, Lục công tử còn dám đụng tới, Ngũ gia không động thủ đã là nể mặt hắn rồi."
A Tụng hốt hoảng, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm: "Ngũ...Ngũ gia thích Tứ cô nương?"
Ngô Tùy ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi thổi thổi ngón tay, nhẹ nhàng nói: "Dĩ nhiên, chẳng lẽ tặng Phi Nhứ miễn phí hay sao?"
A Tụng khiếp sợ tới nỗi không biết nên nói gì.
Ngô Tùy chỉ chỉ Minh Lý Đường, vỗ vai A Tụng rồi nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức trở về khuyên Lục công tử hết hy vọng, miễn cho tương lai trở thành trò cười."
A Tụng nghĩ thầm, cảm thấy có lý, hai thúc cháu tranh giành một nữ nhân, truyền ra ngoài sẽ ồn ào rất lớn, mà công tử nhà mình chắc chắn không phải là đối thủ của Ngũ gia, tạm thời không đề cập tới vẻ ngoài và thân phận, nhưng Ngũ gia có tiền nha, tiện tay cũng có thể tặng một con ngựa quý, còn công tử nhà mình phải lĩnh tiền hàng tháng, đó chỉ là chút tiền riêng, sao có thể so với tiền tích góp của Ngũ gia.
Nghĩ đi nghĩ lại, A Tụng cảm thấy đau lòng thay công tử nhà mình quá.
Chờ đến trưa, A Tụng còn đặc biệt chờ chủ tử dùng xong cơm trưa, mới đến nói bên tai Từ Khác, thuật lại toàn bộ lời của Ngô tùy, một chữ cũng không thiếu.
Từ Khác ngây dại.
Ngũ thúc thích A Ngư?
Trong phút chốc, Từ Khác nghĩ tới ngày ấy đột nhiên A Ngư mất tích, hắn đến hòn non bộ tìm lại gặp được Ngũ thúc, nhưng không bao lâu sau, hắn lại tìm được A Ngư ở nơi lân cận hòn non bộ, có phải ngày đó thật ra là A Ngư đặc biệt đến gặp Ngũ thúc hay không? Hôm qua A Ngư nghỉ mát bên cạnh rừng trúc cũng là có hẹn trước với Ngũ thúc, cho nên Ngũ thúc mới xuất hiện đúng lúc như vậy?
Còn có, lần ra ngoài du ngoạn đó, A Ngư cũng chủ động đi theo Ngũ thúc nữa.
Một khi đã nghi ngờ, vì thế những việc nhỏ hoặc trùng hợp nhìn bề ngoài có vẻ như không liên quan đến nhau, bây giờ đã trở thành bằng chứng.
Thậm chí, Ngô Tùy cũng là do Ngũ thúc cố ý sai khiến đến đây để thức tỉnh hắn nhỉ?
A Tụng thấy chủ tử như vậy, nhất thời nôn nóng, xúc động nói: "Công tử đừng sợ, Kinh Thành có nhiều quý nữ như vậy, không phải chỉ có một mình Tứ cô nương, người,..."
Hắn chưa nói xong, Từ Khác đột nhiên đứng dậy, đi nhanh vào trong phòng ngủ, rồi đóng cửa một cái "Ầm".
A Tụng:....
Buổi chiều có lớp học võ Từ Khác cũng không đi.
Ngay lúc A Tụng lo lắng chủ tử sẽ bỏ ăn cơm chiều, cuối cùng Từ Khác cũng xuất hiện, bình thường thiếu niên lang tuấn tú ấm áp, lúc này lại có vẻ u buồn, mặt mày cất giấu sự do dự và bất an.
"Công tử, người muốn đi đâu vậy?" Đi theo chủ tử một đoạn đường, A Tụng càng đi càng thấy hoảng hốt.
Từ Khác không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía Xuân Hoa Đường.
A Tụng muốn quỳ xuống đến nơi, công tử à công tử, không phải người muốn đến giằng co với Ngũ gia chứ?
Từ Khác đúng là muốn gặp Ngũ thúc của hắn.
Từ Tiềm còn chưa trở về, Ngô Tùy tỏ ra không có việc gì mà tiếp đãi hắn.
Hắn bưng nước trà tới, rót cho Từ Khác, sau đó thì chuẩn bị lui ra.
Từ Khác nhìn chằm chằm vào Ngô Tùy, lúc Ngô Tùy chuẩn bị xoay người, Từ Khác mới mở miệng hỏi: "Ngươi đến gặp A Tụng, có phải là do Ngũ thúc sắp đặt hay không?"
Ngô Tùy lớn tuổi hơn hắn quay đầu lại, thương hại mà nói: "Nếu ngài đã đoán được rồi, cần gì phải đến đây xác nhận làm gì?"
Từ Khác mím môi.
Ngô Tùy có lòng tốt khuyên bảo: "Đúng là Ngũ gia không muốn nhìn thấy công tử càng lún càng sâu nên mới sai ta đi truyền lời, công tử nên trở về thôi, sau này gặp mặt thì coi như chưa từng xảy ra việc này."
Từ Khác không muốn cứ như vậy mà quay về.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng trong phòng tối sầm lại, Từ Khác ngẩng đầu, thấy Ngũ thúc của hắn mặc quan bào thống lĩnh doanh trại Thần Sách đang sải bước đi vào, oai nghiêm như từ trên trời rơi xuống.