Cuối tháng, Từ gia Ngũ thái thái Chu thị vào cửa, tiểu chất tức phụ xinh tươi, cùng tuổi với Ngũ thẩm A Ngư.
Lúc Chu thị hành lễ với A Ngư, thẩm thẩm và chất tức phụ đứng cùng một chỗ, gương mặt A Ngư còn non hơn chất tức phụ.
Từ Ngũ cười vô cùng hời hợt, chỉ vào A Ngư kêu tiểu thê tử gọi Ngũ thẩm.
Tính tình Chu thị phóng khoáng, vừa vào cửa cũng không thẹn thùng, cười đùa nói: "Cái này, ta không thể gọi ra miệng được nha."
Từ Ngũ thích dáng vẻ to gan của tiểu thê tử, đùa nàng: "Ngũ thúc có thể gọi Ngũ thẩm thì không thể gọi, nàng có ý gì, chẳng lẽ dáng vẻ của Ngũ thúc già hơn Ngũ thẩm sao?"
Đôi phu thê kẻ xướng người họa, khiến mọi người trong phòng đều nở nụ cười.
Từ Tiềm lạnh lùng mà liếc chất tử một cái.
Từ Ngũ mới không sợ hắn.
Náo loạn xong rồi, Chu thị thoải mái mà gọi Ngũ thẩm.
A Ngư cười đưa ra lễ vật gặp mặt.
Ra mắt trưởng bối xong, Từ Ngũ tiếp tục dẫn thê tử đến chào hỏi nhóm người huynh trưởng và tẩu tử, chào xong một vòng, cuối cùng đứng trước mặt Từ Khác.
"Trước mắt đây là người độc thân duy nhất trong Từ gia của chúng ta." Nhìn Từ Khác, Từ Ngũ không đứng đắn mà nói.
Chu thị nhìn thấy sắc mặt Quốc Công gia Từ Diễn không tốt lắm, nhẹ nhàng kéo phu quân một cái, áy náy mà nói với Từ Khác: "Ngũ ca của ngươi không biết quản miệng của mình, Lục đệ đừng so đo với hắn."
Toàn thân Từ Khác mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, tươi cười ôn hòa: "Ngũ tẩu đừng lo lắng quá nhiều."
Bởi vì chuyện này, mà sau khi lễ ra mắt hoàn tất, đối tượng trêu chọc của chúng nữ quyến trở thành Từ Khác.
Vẻ mặt Từ Khác cười yếu ớt, lại còn có vài phần bất đắc dĩ.
A Ngư lén lút quan sát vẻ mặt của Từ Khác, phát hiện trên mặt Từ Khác không có vẻ mệt mỏi cùng không cam lòng của năm đó khi mà Dung Hoa trưởng công chúa ép buộc hắn cưới Nam Khang quận chúa, khi gặp lại hắn cũng không còn tránh né ánh mắt của nàng như năm trước, dường như đã hoàn toàn chấp nhận chuyện hắn không có duyên phận với nàng, nàng lập tức nhẹ nhàng thở phào.
Phẩm hạnh của Từ Khác đoan chính, không hạ lưu như Từ Diễn, A Ngư hy vọng kiếp này hắn có thể có mối hôn sự tốt, đôi phu thê bạc đầu đến già, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, từ lúc A Ngư trọng sinh đã bắt đầu cố gắng bất hòa với Từ Khác, không có sự đáp lại của nàng, tình cảm của Từ Khác đối với nàng chắc chắn phai nhạt hơn rất nhiều, nên cũng dễ dàng quên mất đoạn tình cảm đắng ngắt kia.
Cũng không biết Dung Hoa trưởng công chúa đã bỏ nhà đi có còn muốn tác hợp nhi tử và Nam Khang quận chúa hay không nhỉ?
"Nàng dường như vô cùng quan tâm đến hôn sự của Lão Lục."
Trên đường về Xuân Hoa Đường, Từ Tiềm đột nhiên nói.
A Ngư kinh ngạc: "Sao lại nói vậy?"
Từ Tiềm liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Lúc nhắc tới hôn sự của Lão Lục, dường như nàng có chút đăm chiêu."
A Ngư theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng đây không phải là sự thật sao?
Nàng chột dạ cúi đầu.
Ánh mắt Từ Tiềm lạnh lùng, tiểu thê tử của mình để tâm hôn sự của chất tử làm gì chứ?
Không vui, nhưng lại không nỡ hung dữ với nàng, không có cách nào phát giận, Từ Tiềm đi nhanh về phía trước.
Nam nhân chân dài, cố gắng bước thật nhanh, A Ngư chạy từng bước cũng theo không kịp, dù sao cũng theo không kịp, nhìn bóng lưng lạnh lùng phía trước, A Ngư có chút uất ức, dứt khoát bỏ cuộc.
Vì sao nàng quan tâm đến hôn sự của Từ Khác, ngoại trừ mong hắn có được nhân duyên tốt, cũng bởi vì Từ Tiềm biết Từ Khác quá thích nàng, còn từng cố ý nhắc nhở nàng phải có vẻ mặt trưởng bối đối với Từ Khác, không thể tùy ý đùa giỡn. Cho nên, A Ngư cảm thấy chỉ cần Từ Khác thành thân, Từ Tiềm sẽ không để tình cảm của Từ Khác đối với nàng ở trong lòng...
Khoan đã, hiện tại Từ Tiềm đột nhiên lạnh như băng, có phải đang hiểu lầm vì nàng nhìn Từ Khác vài lần không nhỉ?
Từ Tiềm không muốn nàng quan tâm hôn sự của Từ Khác, nói cho cùng, là hắn đang ăn dấm hả?
Hiểu được, A Ngư ngẩng đầu.
Ngoài ý muốn chính là nam nhân nhân vừa đi nhanh như cơn gió, chẳng biết đã dừng bước từ lúc nào, đứng đó đưa lưng về trước mặt nàng.
Là đang chờ nàng sao?
A Ngư cười trộm, chầm chậm mà đuổi theo.
Nàng theo kịp rồi, Từ Tiềm lạnh như băng mà đi về phía trước.
A Ngư thấy vậy, đột nhiên nhanh trí, không những không đuổi theo hắn mà còn đi ngược lại về phía sau.
Từ Tiềm nghe tiếng bước chân không bình thường của nàng, xoay mạnh người, hỏi nàng: "Nàng đi đâu đó?"
A Ngư không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn trái nhìn phải.
Từ Tiềm mím môi, dùng tốc độ nhanh hơn đuổi theo, thấy nàng đang đứng nhìn bụi cỏ bên đường, Từ Tiềm nghi ngờ hỏi: "Rơi đồ gì à?"
A Ngư nhìn bóng dáng của hắn, lắc đầu.
Áp chế không vui trong lòng, Từ Tiềm nghiêm mặt hỏi: "Vậy nàng đang làm gì đó?"
Lúc này A Ngư mới ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tinh nghịch mà nhìn hắn: "Mùi chua trên người Ngũ gia có hơi nồng, có phải người nào làm đổ bình dấm, toàn bộ vị chua đã bay lên người chàng rồi hả?"
Từ Tiềm:...
Tiểu thê tử thật to gan!
Sao hắn có thể ghen chứ?
"Lời nói vô căn cứ." Nếu nàng không làm rơi đồ thì thôi, vẻ mặt Từ Tiềm lạnh ngắt, đi về phía trước lần nữa.
A Ngư cười, không biết nặng nhẹ mà chụp lấy tay hắn, cả người cũng nhào vào người hắn.
Từ Tiềm nhìn trái phải theo bản năng, đồng thời muốn đẩy nàng ra: "Ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa?"
A Ngư không sợ, phủ Trấn Quốc Công này nàng chỉ sợ hai người cười nàng, một người là Từ lão thái quân, một người là Từ Ngũ gia trước mặt này, nhưng hai người này lại là người yêu thương nàng nhất.
Ôm thật chặt eo của Từ Tiềm, A Ngư thấp giọng nói: "Thiếp mong hắn sớm thành thân, vậy thì chàng không cần lo lắng về tình cảm mà hắn đã từng dành cho thiếp rồi."
Yết hầu Từ Tiềm giật giật.
Nhìn tiểu thê tử trong lòng, Từ Tiềm bình tĩnh nói: "Nàng đã sớm nói trong lòng nàng không có hắn, sao ta lại phải lo lắng chứ?"
A Ngư hừ rồi nói: "Chàng cứ mạnh miệng tiếp đi."
Nói xong, thái độ A Ngư cực kỳ chán ghét mà buông Từ Tiềm ra, nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức đi về phía trước.
Nam nhân nói một đằng nghĩ một nẻo, ban ngày mặt lạnh như băng, buổi tối nàng sẽ buộc hắn nói ra sự thật.