Chủ yếu là do đó giờ Tào Đình An chưa từng xử lý loại tình huống này.
Âm thanh náo loạn của Sí Nhi trong viện truyền tới, Tào Đình An nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày hỏi: "Từ Ngũ thúc cũng biết con thích hắn sao?"
A Ngư nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói: "Chắc là không biết đâu."
Tào Đình An không tin: "Vậy hôm nay hắn tới đây làm gì? Đừng nói với ta hắn thật sự đến đây thăm Phi Nhứ, nếu con nói dối, ta lập tức đi tìm hắn tính sổ."
A Ngư luống cuống, tính tình phụ thân nóng nảy, vừa thấy Từ Tiềm thì không phải là nhào vào đánh nhau sao?
Muốn nói dối cũng không tìm được lý do hợp lý, nhưng nếu nói ra tình hình thực tế, phụ thân mà biết Từ Quỳnh hãm hại nàng như vậy, chắc chắn phụ thân sẽ đến phủ Trấn Quốc Công náo loạn một hồi.
Trong chớp mắt, A Ngư đột nhiên nghĩ tới kiếp trước, vì thế nàng hổ thẹn mà cúi đầu, đem chuyện đời trước nàng say rượu may mắn gặp được Từ Tiềm mới có thể bảo toàn được thanh danh thành chuyện xảy ra trong kiếp này mà kể ra, lập tức nói: "Lúc ấy con ngại ngùng nên không nói với biểu thúc do con thèm nên mới uống trộm, chỉ nói là do Đại cô nương Từ gia ép buộc con uống, biểu thúc cho rằng con bị uất ức, sự việc liên quan đến danh dự của con, nên đề xuất tặng con đá quý để bồi thường… Hôm nay con không đến phủ Trấn Quốc Công, thúc ấy tiện thể đến đưa cho con."
Tào Đình An hoàn toàn tin nữ nhi.
Bởi vì ông biết Từ Quỷnh quả thật không có thiện cảm với nữ nhi, cũng biết nữ nhi uống rượu sẽ lập tức bị say.
Như vậy, xem ra Từ Tiềm cũng được coi là quân tử, không có động tay động chân lúc nữ nhi yếu đuối không có sức lực, lại còn hiểu chuyện mà thay người Từ gia bồi thường nữ nhi.
Đá quý tuy hiếm có, nhưng liên quan đến danh dự của nữ nhi, đưa đá quý cỡ nào cũng không sánh bằng.
"Sau này hắn lại tìm cơ hội mà đưa cho con, vì sao phải muốn đưa vào hôm nay?" Tào Đình An nghi ngờ hỏi.
Cái này A Ngư bất thình lình không trả lời được rồi.
Tào Đình An nhíu mày suy nghĩ.
A Ngư âm thầm ngước nhìn, thấy phụ thân không phải là dáng vẻ vô cùng nóng giận, nàng cắn cắn môi, nhị không được mà thăm dò hỏi: "Phụ thân, con, con thích thúc ấy, phụ thân, phụ thân đồng ý không ạ?"
Ánh mắt Tào Đình An trở nên lạnh lùng: "Con mới bao nhiêu tuổi, vốn không hiểu cái gì gọi là thích, đi về đi, bớt suy nghĩ lung tung đi."
A Ngư:...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch mà chạy ra ngoài.
Nữ nhi vừa đi, Tào Đình An lập tức có chút hối hận, ông chỉ không muốn tùy tiện cho Từ Tiềm chiếm lợi như vậy, không phải thật sự muốn giáo huấn nữ nhi.
Nhưng lời nói như nước đổ ra ngoài, không thu lại được rồi.
Vì chuyện này mà đêm nay Tào Đình An mất ngủ, lo lắng nữ nhi không dễ gì mà dần dần thoải mái lại sợ ông như cũ.
Đều là nữ nhi, nhưng vị trí của Tào Doanh và A Ngư trong lòng hắn chắc chắn khác nhau, một người có mẫu thân là một di nương bình thường, người còn lại có mẫu thân là thê tử mà đời này ông hài lòng nhất.
"Hầu gia có chuyện gì phiền lòng sao?" Ông lăn qua lộn lại, Giang thị cũng không ngủ được, nghe Tào Đình An thở dài, Giang thị dứt khoát ngồi dậy, hoang mang hỏi.
Tào Đình An thở dài lần thứ hai: "Sợ là A Ngư sẽ oán giận ta rồi."
Giang thị chấn động: "Vì sao nữ nhi phải oán giận chàng?"
Tào Đình An lập tức giải thích ngắn gọn, chỉ nói nữ nhi thích Từ Tiềm, ông không đồng ý, mà quên kể chuyện Từ Tiềm đã giúp đỡ nữ nhi.
Lúc này Giang thị mới biết nữ nhi còn nhỏ tuổi mà lại có ý trung nhân, mà còn là người mà phu quân từng nói vô cùng trơ trẽn - vị Từ Ngũ gia đa tình kia.
Nàng không nhịn được mà đứng về phía phu quân, an ủi Tào Đình An nói: "Hầu gia yên tâm, việc này chàng làm rất đúng, vị Từ Ngũ gia kia không xứng làm phu quân của A Ngư, chốc nữa thiếp đi khuyên nhủ A Ngư, nữ nhi sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của chàng mà."
Tào Đình An:...
Từ Tiềm không xứng làm phu quân của nữ nhi sao?
Lần trước hắn mang binh ra trận cùng với Từ Tiềm, tuy hắn là chủ soái, nhưng Từ Tiềm lập chiến công không hề ít hơn ông, lúc phân chia chiến công sau khi kết thúc chiến tranh, Từ Tiềm vẫn lạnh nhạt ngồi tại chỗ, không hề có bất kỳ tâm tư toan tính thiệt hơn.
Mới nhiêu đó tuổi đã có năng lực và chí khí như vậy, Tào Đình An bội phục từ đáy lòng, gọi Từ Tiềm là "Tiểu Ngũ" là vì trêu chọc, nhưng cũng có vài phần ghen tị phong thủy Từ gia tốt như vậy, xuất hiện một thiếu niên đầu đội trời chân đạp đất.
Người có thể khiến Tào Đình An bội phục không nhiều, tuy lời này có bất kính, nhưng Kiến Nguyên Đế không điểm nào khiến ông thật tình khâm phục.
"Thật ra, Từ Tiểu Ngũ kết đôi với A Ngư nhà chúng ta thì vẫn được." Đêm khuya thanh tĩnh, cuối cùng Tào Đình An cũng nói lời thật lòng với Giang thị.
Giang thị:...
Sau khi thật sự hiểu rõ tính tình của Từ Tiềm, tâm trạng Giang thị có sự thay đổi lớn, bà vừa cảm thấy vui vẻ vì thế gian có một nhân tuyển tốt để thành nữ tế* xong, lại bỗng nhiên bắt đầu lo được lo mất: "Trước mắt chỉ có mỗi A Ngư thích Từ Ngũ gia, thân phận của Từ Ngũ gia như vậy, có thể nhìn tới A Ngư nhà chúng ta sao?"
(*nữ tế: con rể)
Tào Đình An không thích nghe lời này, đen mặt hỏi: "Thân phận của hắn thì sao chứ? Hắn là biểu đệ của Hoàng thượng, còn A Ngư là chất nữ của Hoàng hậu, bọn họ ở cùng nhau, đương nhiên là môn đăng hộ đối, không thể so sánh người nào tôn quý hơn người nào. Hơn nữa, hắn đã chạy tới nhà chúng ta tìm A Ngư, chẳng lẽ không có suy nghĩ khác với A Ngư hả? Nói không chừng lúc chuẩn bị Hồng Bảo Thạch đã có lòng muốn thân thiết hơn, nếu không thì sao hắn không tặng món đồ quý giá khác chứ?"
Giang thị càng nghĩ càng thấy có lý, vội vàng nói: "Vậy cuối cùng là người kia có ý gì?"
Tào Đình An bực bội nói: "Hôn sự chờ hắn tới cầu hôn thì nói tiếp, hiện tại ta chỉ sợ A Ngư oán ta."
Giang thị là người rất dễ bị dao động, Tào Đình An nói Từ Tiềm không tốt, bà tin, đêm này hiếm khi Tào Đình An khen ngợi Từ Tiềm một phen, Giang thị lập tức nhận định Từ Tiềm là hiền tế thích hợp với nữ nhi nhất.
Thấy Tào Đình An rầu rĩ, bà giật nhẹ tay ông, nhẹ giọng đề nghị: "Chuyện này rất đơn giản, nếu A Ngư thích Từ Ngũ gia, nếu chàng có thể giúp nữ nhi đạt được tâm nguyện này, nàng cảm kích chàng còn không kịp sao có thể hận chàng..."
Tào Đình An ngẩng mạnh đầu.
Giang thị chột dạ, vội vàng buông tay ra.
Tào Đình An phản ứng kịp thời, trầm giọng hỏi: "Nàng muốn gả A Ngư cho hắn sao?"
Giang thị cúi đầu, ấp úng mà nói: "Thiếp, cũng do thiếp nghe chàng nói."
Tào Đình An vẫn không cam lòng gả nữ nhi ra ngoài dễ dàng như vậy, nhưng ông đã rút ra được kinh nghiệm, không được hung dữ với Giang thị như trước.
"Ngủ đi, sau này rồi nói."
Nằm vào trong chăn lại, Tào Đình An xoay người đi.
Cánh tay nữ nhi, thê tử đều đã đưa ra ngoài, đêm nay ông muốn lạnh nhạt với Giang thị!
Ông không biết rằng Giang thị đang trốn sau lưng mình có tâm trạng vô cùng vui sướng, đã suy nghĩ tới chuyện tìm cơ hội gặp mặt người nữ nhi thầm thích là Từ Ngũ gia, lúc trước khi đến chúc thọ Từ lão thái quân, tuy Từ Ngũ gia cũng ở cửa đón khách, nhưng nàng là nữ quyến, chỉ vội vàng nhìn lướt vài vị gia đứng ngoài cửa, không dám nhìn kỹ người nào.
- -
Trấn Quốc Công phủ, Xuân Hoa Đường, Từ Tiềm cũng đang mất ngủ.
Hắn giơ tay trái lên, dường như trên đó vẫn còn lưu lại cảm xúc ấm áp trên đầu ngón tay của tiểu của nương.
Lúc ấy tại chuồng ngựa, tại sao nàng lại kéo tay hắn? Lúc rời khỏi chuồng ngựa, mặt nàng đỏ hồng giống như là vừa uống say.
"Tiểu cô nương chỉ đỏ mặt khi nhìn nam tử mình thích..."
Không hiểu sao tiếng nói ồn ào của Ngô Tùy lại vang lên bên tai, Từ Tiềm lắc đầu, vẫn cảm thấy nàng không có khả năng sẽ thích người trưởng bối như hắn.
Không nghĩ tới A Ngư nữa, Từ Tiềm lại nghĩ tới lời nói của mẫu thân.
Mẫu thân nói, hôm nay trong những khách nữ đến nhà có vị Hà cô nương là thân thích của nhà ai, còn cụ thể là thân thích như thế nào thì Từ Tiềm vốn không có kiên nhẫn nghe, chỉ biết nói tới nói tới nói lui một hồi thế mà vị Hà cô nương đó lại cùng vai vế với hắn, mẫu thân còn thổi phồng Hà cô nương ấy có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần đoan trang dịu dàng ra sao, nếu như hắn đồng ý, mẫu thân sẽ chọn ngày mời Hà cô nương đến nhà làm khách, rồi sắp xếp để hắn ngẫu nhiên gặp mặt Hà cô nương một lần.
Từ Tiềm không có hứng thú với Trương cô nương, Hà cô nương gì đó.
Hắn càng muốn biết tiểu cô nương Tào gia có thích mặt dây chuyền Hồng Bảo Thạch hay không, càng muốn biết tại sao mỗi lần nàng nhìn thấy hắn đều đỏ mặt.
Chiều hôm sau, Từ Tiềm lập tức tới trước mặt Lão thái quân thỉnh tội.
Sắc mặt Từ lão thái quân cực kỳ khó coi, trừng mắt hỏi nhi tử: "Lúc trước con đồng ý nếu tìm được cô nương thích hợp thì sẽ gặp nhau, vì sao bây giờ lại đổi ý rồi hả? Muốn con đi gặp mặt một lần khó như vậy sao, trong mắt con nữ nhân là tai họa ghê gớm hay là yêu ma quỷ quái hả?"
Bà đã một bó tuổi, bất cứ ngày nào cũng có thể ra đi, điều duy nhất bà không yên lòng đó là tiểu nhi tử này, bà muốn nhìn thấy nhi tử lấy thê tử rồi sinh con trước khi nhắm mắt xuôi tay là quá đáng lắm sao?
Lo lắng đã nhiều năm rồi, không dễ dàng gì mà nhi tử đồng ý giải quyết nhưng mà lại đổi ý, sau khi vui mừng xong thì thất vọng càng lớn hơn, nhìn nhi tử đối điện cố chấp ngang ngược như trâu, ánh mắt Từ lão thái quân đau xót, quay đầu lại mắng lớn: "Trong ba huynh đệ các con, chỉ có con là hiểu chuyện nhất cũng chỉ có con khiến ta giận nhất, khổ tâm của nương đã uổng phí rồi!"
Từ Tiềm nghe ra trong lời nói của mẫu thân có chút nức nở, lúc này hắn quỳ xuống, dập đầu nói: "Nhi tử sai rồi, thỉnh mẫu thân trách phạt."
Từ lão thái quân tựa vào ghế dựa, mệt mỏi nói: "Ta phạt con làm gì, đánh con một trận có thể khiến một tức phụ xuất hiện hay sao?"
Từ Tiềm không phản bác được.
Từ lão thái quân quan sát nhi tử, chân mày nhíu lại thành một ngọn núi, trách mắng: "Ngẩng đầu, nhìn ta!"
Từ Tiềm nghe lệnh.
Từ lão thái quân nhìn nhi tử chằm chằm, không tin nói: "Con nói thật với nương, nhiều năm nay, con thật sự chưa từng động lòng với bất cứ vị cô nương nào sao?"
Câu hỏi này năm trước hoặc năm kia hoặc mấy năm trước Từ lão thái quân đã từng hỏi qua, lúc trước Từ Tiềm đều rũ mắt xuống im lặng, nhưng năm nay, sau khi ánh mắt hắn chớp một cái mới trở về trạng thái cũ.
Từ lão thái quân ngẩn người, có phần nghi ngờ do bản thân mình hoa mắt, nên bà xoay người lại nhìn về phía Phương ma ma bên cạnh.
Phương ma ma lập tức trả về một ánh mắt "Có hi vọng."
Từ lão thái quân mừng rỡ, không còn tức giận, chân cũng không còn yếu nữa, bỏ quải trượng mà đi tới tự tay đỡ nhi tử đứng dậy, kích động mà nói: "Nhanh nói nương nghe là cô nương nhà nào khiến con nhung nhớ?"
Lão nhân 60 tuổi, Đại Trường công chúa vô cùng tôn quý, trong lòng nghĩ tới tức phụ tới mức đã quên cả hình tượng.
Mẫu thân như vậy khiến Từ Tiềm khổ sở.
Hắn không nên khiến mẫu thân hao tâm tốn sức như vậy.
Cho nên, cho dù khó xử, nhưng Từ Tiềm vẫn nói ra cái tên khiến lòng hắn nổi lên một chút gợn sóng: "Nữ nhi của Bình Dương Hầu, A Ngư."
Từ lão thái quân bất ngờ mà trợn to mắt.
Từ Tiềm lập tức bổ sung thêm: "Mẫu thân đừng hiểu lầm, không phải nhi tử thích nàng, chỉ là do thời gian gần đây tiếp xúc với nàng nhiều hơn một chút, nên thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới nàng."
Từ lão thái quân tạm thời áp chế đủ loại cảm xúc cá nhân xuống, tươi cười, trìu mến hỏi: "Đó là loại suy nghĩ gì vậy? Là loại hiện lên trong đầu xong rồi thôi, hay là loại suy nghĩ suốt đêm không thể ngon giấc, trằn trọc không yên?"
Từ Tiềm:...
Không phải là một chút thoáng qua trong đầu, cũng không tới mức đêm không thể ngủ ngon...
Từ từ, tối hôm qua, hắn quả thật vì nàng mà trì trệ khó đi vào giấc ngủ.
Hắn không trả lời, nhưng Từ lão thái quân đã nhìn ra.
Từ lão thái quân cười tít mắt mà ngồi lại trên ghế, trong lúc đó nhi tử bỗng nhiên không còn quan trọng nữa, bưng trà nói: "Được rồi, được rồi, con bận việc thì nên về đi, chuyện còn lại nương an bài thay con." Nhi tử đi nhanh thì bà mới có thể âm thầm bàn bạc với Phương ma ma.
Từ Tiềm không còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân an bài chuyện gì? Con không hề có quan hệ gì với nàng ấy, mẫu thân đừng làm ẩu."
Từ lão thái quân nháy mắt: "Ôm cũng đã ôm rồi, con còn không biết xấu hổ mà nói không có quan hệ?"
Từ Tiềm hoảng hốt, vừa muốn hỏi hắn ôm A Ngư khi nào thì chuyện ở sơn động ngày đó đột nhiên hiện lên.
Đâu chỉ ôm thôi, nàng còn thân thiết mà dựa vào lưng hắn.
Một chút ngập ngừng này của hắn, Từ lão thái quân và Phương ma ma nhìn là biết có lẽ thiếu niên đang nhớ tới hồi ức tốt đẹp gì đó.
Chờ Từ Tiềm tỉnh táo lại, chỉ thấy hai lão thái thái cộng lại đã hơn trăm tuổi đang dùng ánh mắt sâu xa nhìn hắn chăm chú.
Từ Tiềm xoay người rời khỏi.
Không thể giải thích rõ ràng rồi!