Mục lục
Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hardys

Chiến báo nói, phụ tử Tào Đình An dũng mãnh thiện chiến, binh mã người Hồ tổn thất hơn một nửa, nguyện cúi đầu xưng thần, xin đầu hàng.

Đây là đại thắng, nhưng chiến báo còn đặc biệt đề cập đến, khi Tào Đình An đuổi giết địch đã vô ý té xuống ngựa, may mà được Thế tử Tào Luyện bên cạnh kịp thời cứu giúp, nếu không thì đã bỏ mạng trong tay quân địch. Nhưng, Tào Đình An ngã ngựa vô cùng nghiêm trọng, vài vị quân y vây quanh ông cũng không thể chữa trị cho chân của Tào Đình An.

Bệnh tình này chỉ được ghi vài dòng ít ỏi trên chiến báo: Tào Hầu ngã ngựa trọng thương, tàn phế hai chân.

Dựa theo chiến báo đưa vào Kinh Thành, còn có một bức thư mật báo.

Mật báo là do một con cờ mà Kiến Nguyên Đế hao tâm tổn trí thu mua đã viết cho ông, người nọ tên Bành Trung, chính là thân tín của phụ tử Tào Đình An và Tào Luyện. Đến nay Kiến Nguyên Đế vẫn không có chứng cứ chứng minh Tào Đình An giết Thái tử, nhưng Kiến Nguyên Đế vẫn luôn coi Tào Đình An là chướng ngại vật trên đường đăng cơ của Thái tử, hiện tại Thái tử đã chết, trong lòng Kiến Nguyên Đế vẫn hoài nghi Tào Đình An nhất!

Cho nên, Kiến Nguyên Đế phái người bắt ái thê đang có thai của Bành Trung, uy hiếp Bành Trung phải tìm cơ hội, một cơ hội mà không ảnh hưởng đến chiến cuộc của Đại Chu, tốt nhất là ngay tại lúc Tào Đình An sắp chiến thắng trở về, hạ dược Tào Đình An trên chiến trường, để hắn thần không biết quỷ không hay mà chết dưới đao kẻ địch.

Kiến Nguyên Đế đã quyết định lập Tứ hoàng tử của Tào hoàng hậu làm Thái tử, cho nên ông lưu lại mẫu tộc cho Thái tử tương lai, Tào Luyện có dũng có mưu vô cùng thích hợp làm gia chủ kế nhiệm của Tào gia, còn về phần Tào Đình An, Kiến Nguyên Đế vẫn hy vọng ông chết đi.

Nhưng Tào Đình An không chết, chỉ là bị phế chân.

Bành Trung giải thích trong thư rằng hắn vẫn còn chưa kịp hạ độc, Tào Đình An đã xảy ra chuyện, Bành Trung còn có hỏi, có muốn tiếp tục chấp hành kế hoạch hay không.

Ngay lúc ánh mắt Kiến Nguyên Đế âm u chuẩn bị sắp đặt cho Bành Trung tiếp tục hạ độc, trong phòng sinh đột nhiên truyền đến tiếng bà đỡ hô to: "Thái y! Thái y!"

Kiến Nguyên Đế đột nhiên kinh hồn bạt vía!

Năm đó lúc Tào hoàng hậu sinh Tứ hoàng tử đã từng xuất huyết rất nhiều, lúc nữa đêm nhóm thái y gấp gáp đoạt Tào hoàng hậu từ Quỷ Môn Quan trở về, chẳng lẽ lần này?

Thu hồi chiến báo, Kiến Nguyên Đế từ trong viện đi tới phòng ngoài cách vách phòng sinh.

Bên này nhũ mẫu vừa ôm Ngũ hài tử mới được sinh ra ngoài, bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng thái y gấp gáp hỏi bà đỡ vấn đề hiện tại, những vấn đề quen thuộc này đã kéo trí nhớ của Kiến Nguyên Đế tới lúc Tứ hoàng tử vừa hạ sinh.

Lúc đó, Thái tử vẫn còn rất khỏe, Kiến Nguyên Đế từng ác độc mà nghĩ nếu Tào hoàng hậu chết đi từ đấy, sẽ giảm rất nhiều việc cho ông rồi.

Lần đó Tào hoàng hậu mạng lớn, vẫn còn sống.

Lần này...

Bỗng nhiên toàn thân Kiến Nguyên Đế rét run.



Bất kể là thật tình hay giả ý, ông đã sủng Tào hoàng hậu mười mấy năm, sau khi Thái tử và Tào hoàng hậu giúp ông cởi bỏ khúc mắc, tiểu Ngũ trong bụng bà mang đến hy vọng cho ông một lần nữa, Nếu hiện tại Tào hoàng hậu cũng bỏ ông mà đi...

Kiến Nguyên Đế không cách nào chấp nhận được.



Ông là Hoàng Thượng, ông có thể có rất nhiều nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ cần ông muốn, mỗi đêm Kiến Nguyên Đế đều có thể đổi một xử nữ để thị tẩm. Nhưng Kiến Nguyên Đế không còn là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi dễ kích động, ông đã hơn năm mươi, mỹ nhân mềm mại tươi non đều không k1ch thích hứng thú của ông được, có lẽ ông sẽ thích thân thể các nàng, nhưng Kiến Nguyên Đế càng muốn thứ quen thuộc với ông, ông biết yêu thích thật sự của mình là một thê tử có thể nhìn ra ông đang vui vẻ hay không vui, một thê tử khiến ông có thể tháo bỏ gương mặt Đế Vương trước mặt bà, một thê tử có thể làm bạn tri kỷ cùng ông nói chuyện phiếm về phụ mẫu và hài tử.

Tào hoàng hậu chính là người bạn tri kỷ này của ông, lỡ như Tào hoàng hậu xảy ra chuyện gì, Kiến Nguyên Đế thật sự sẽ thành người cô đơn. Giản vương, lão Tam bị ông lạnh nhạt nhiều năm, tình phụ tử mỏng manh, tuy lão Tứ được rất nhiều sủng ái từ ông, nhưng lão Tứ còn nhỏ, không hiểu tâm sự của ông. Lão Ngũ càng nhỏ hơn nữa, không có Tào hoàng hậu, Kiến Nguyên Đế cũng không biết bản thân mình có tâm lực bồi dưỡng thêm một Hoàng tử nữa hay không.

Kiến Nguyên Đế nghiêm mặt đứng trước cửa phòng sinh, mưa gió nổi lên cuồn cuộn trong đầu, đây chính là Tào hoàng hậu đã ở bên cạnh ông mười mấy năm nay, là một loại cảm giác khủng hoảng xa lạ.

Nhưng ở trong mắt cung nữ và thái giám xung quanh, vẻ mặt Kiến Nguyên Đế chỉ là không chút thay đổi đứng ở đằng kia, lại không hỏi rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì.

"Ngừng ngừng rồi!"

Cùng với tiếng bà đỡ vui vẻ la lên, bên tai Kiến Nguyên Đế "ong" một tiếng, toàn bộ âm thanh vừa mất đã trở lại toàn bộ.

Ông thấy bọn thái giám cung nữ lộ vẻ mặt tươi cười, ông nghe thấy tiếng thái y dặn dò bà đỡ quan sát xem Tào hoàng hậu có tiếp tục xuất huyết hay không.

Kiến Nguyên Đế thở dài một hơi thật sâu.

Sau khi sinh Tào hoàng hậu suy yếu, Kiến Nguyên Đế sợ Tào hoàng hậu vì chuyện Tào Đình An tàn phế đôi chân mà đau buồn, nghiêm lệnh cung nhân không được thảo luận chuyện ngoài cung.

Nhưng Tào hoàng hậu vẫn phái người nghe được tin tức của huynh trưởng.

Biết được huynh trưởng bị phế hai chân, mà chiến sự đã kết thúc, Tào hoàng hậu nhắm mắt lại, cả người hoàn toàn thả lỏng.

Chân bị phế thì phế thôi, người còn sống là được.

Huống chi Tào hoàng hậu hiểu rõ, đây là lựa chọn của huynh trưởng, phế hai chân, huynh trưởng muốn giao ra binh quyền, giao binh quyền rồi, Kiến Nguyên Đế sẽ không kiêng kỵ huynh trưởng nữa.

Phủ Trấn Quốc Công.

A Ngư nhận được hai phong thư nhà, một phong thư là do Từ Tiềm viết, nói cho nàng biết hắn đang trên đường hồi kinh, phong thư này rốt cuộc Từ Tiềm cũng nói nhiều hơn một chút, bởi vì hắn cũng biết phụ thân đã bị phế hai chân, cố ý an ủi A Ngư rất nhiều.

Phong thư nhà thứ hai là do ca ca Tào Luyện viết cho nàng, ca ca nói tuy phụ thân bị phế đôi chân nhưng phụ thân vẫn rất rộng rãi cởi mở, vẫn có thể há to miệng ăn thịt và uống rượu như cũ, nói nàng không cần lo lắng.

A Ngư không lo lắng, nàng chỉ chôn mình ở trong chăn khóc một hồi lâu.

Có phải phụ thân vì không muốn hoàn toàn tránh đi họa sinh tử mới cố ý làm đôi chân bị tàn phế không?

Phụ thân bị tàn phế chắc chắn tốt hơn chết, tốt hơn việc cả đời bị Kiến Nguyên Đế nhớ tới, nhưng cứ tưởng tượng phụ thân lúc bình thường uy nghiêm mà đứng, đi lại oai hùng như gió, A Ngư vẫn đau lòng.

A Ngư khóc tới nỗi sưng cả hai mắt.



Bảo Điệp nhẹ giọng khuyên: "Hay là phu nhân nghĩ như vậy đi, nếu Hầu gia không bị thương, sau này nếu lại có chiến sự, Hầu gia vẫn phải mang binh đi đánh giặc, bình thường người và phu nhân mỗi tháng luôn nóng ruột nóng gan, bây giờ Hầu gia bị thương chân, ngài ấy không cần phải đến chiến trường nữa, bình an mà ở lại Kinh Thành, ít nhất người và phu nhân đều an tâm, có đúng không?"

A Ngư gật đầu, cười khổ nói: "Ta biết chứ, chỉ là nhịn không được."

Bảo Điệp chuyển một ánh mắt cho Bảo Thiền.

Bảo Thiền lập tức ôm Nguyễn Nguyễn đi tới.



Nguyễn Nguyễn vui mừng mà ôm mẫu thân, Bảo Thiền đặt nàng ta lên giường, Nguyễn Nguyễn cười ha ha leo lên người mẫu thân, muốn mẫu thân ôm ấp.

A Ngư ôm lấy nữ nhi, xoa xoa đầu nhỏ của nữ nhi.

Nguyễn Nguyễn vô cùng thích nắm tóc người lớn, đôi tay nhỏ chia ra sờ lên mặt mẫu thân, muốn tiếp tục đi lên phía trên.

Bảo Thiền cố gắng làm sôi động không khí, cười nói: "Ngày mùng tám tháng 12 có thể Hầu gia và Ngũ gia đã hồi kinh, đến lúc đó chắc chắn Tam cô nương sẽ dày vò ngoại công và phụ thân rồi, Tam cô nương chính là tôn bối đầu tiên của Hầu gia chúng ta, Hầu gia chắc chắn sẽ sủng ái vô cùng."

A Ngư nhìn nữ nhi, lại nghĩ đến vết sẹo hung dữ trên gương mặt của phụ thân, có chút lo lắng nữ nhi sẽ không thích gần gũi ngoại công.

- ---

Chiến sự kết thúc, đại quân hai đường Tây Bắc và Đông Bắc lần lượt hồi Kinh, mùng sáu tháng mười hai, Từ Tiềm dẫn đại quân Tây Bắc về đến Kinh Thành trước thời hạn mấy ngày.

Hai mươi vạn cấm quân trực tiếp trở về đại doanh cấm quân, Từ Tiềm dẫn đầu dắt mấy ngàn vệ binh tinh nhuệ vào Thành, chủ yếu là để phô bày phong thái uy vũ của tướng lãnh Đại Chu cho dân chúng Kinh Thành xem.

Phủ Trấn Quốc Công vừa mới làm một lần tang sự vì Từ Diễn, ngoại trừ Từ lão thái quân không cần giữ đạo hiếu vì nhi tử, nhóm người A Ngư phải thủ tang một năm hoặc ba năm, cho nên dù nôn nóng A Ngư cũng không thể ra đường xem lễ, chỉ có thể ôm nữ nhi ở nhà chờ.

Một lần chờ này, là chờ tới buổi chiều.

Từ lão thái quân kêu mấy người ở phòng khác về trước, chỉ kêu hai người A Ngư và nữ nhi ở lại Tùng Hạc Đường cùng với bà.

Lúc Từ Tiềm trở về, đương nhiên là muốn Tùng Hạc Đường bái kiến mẫu thân trước.

Hắn bôn ba tại Bắc Việt mấy tháng đã đen rám mặt, năm nay lại đến Tây Bắc, gió thổi nắng chiếu hơn nửa năm, khuôn mặt càng đen thêm, nhưng khí chất kiên nghị và hào khí anh hùng của võ tướng cũng càng đậm hơn, như một thanh kiếm sắc bén lạnh thấu xương.

Tầm mắt đảo qua A Ngư và nữ nhi, Từ Tiềm cúi đầu, thẳng tắp quỳ gối xuống trước mặt Lão thái quân: "Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, trở về chậm không thể tiễn đại ca đi đoạn đường sau cuối."

A Ngư thấy, giao nữ nhi cho nhũ mẫu, nàng cũng quỳ bên cạnh Từ Tiềm, rũ mắt xuống.

Nhìn đôi tiểu phu thê, Từ lão thái quân cảm thấy xấu hổ thay đứa trưởng tử, vậy mà lại cố gắng tổn hại tình cảm mơ ước đệ muội của mình lại phản bội đệ đệ ruột, trưởng tử này còn mặt mũi nào mà kêu đứa con út quỳ xuống vì hắn?

"Hắn gieo gió gặt bão, không có gì đáng tiếc, Thủ đứng lên đi!"

Không muốn để con út thương tâm khổ sở vì huynh trưởng cầm thú, Từ lão thái quân không chút lưu tình mà nói.

Ánh mắt Từ Tiềm khẽ thay đổi.



Tin tức của hắn tại chiến trường hữu hạn, rốt cuộc đại ca đã làm gì, sao lại để cho mẫu thân nói ra những lời loại này?

"Đối với người ngoài ta còn nể mặt hắn, nhưng con là người trong nhà, ta cũng nói thật cho con biết, ta sống cả đời người, hối hận nhất là đã sinh ra tên nghiệp chướng đại ca con, sau này ở trước mặt ta không được nhắc tới hắn." Từ lão thái quân cầm quải trượng, lạnh lùng nói.

Kể từ đó, Từ Tiềm không hỏi lại nữa rồi.

"Không còn sớm nữa, một nhà ba người các con về ôn chuyện đi!" Từ lão thái quân ho khụ khụ, kêu Phương ma ma đỡ bà vào nội thất.

Vẻ mặt Từ Tiềm phức tạp mà nhìn theo mẫu thân.

"Đứng lên đi, quay về thiếp giải thích với chàng." A Ngư thấp giọng khuyên nhủ.

Lúc này Từ Tiềm mới nhìn về phía tiểu thê tử của hắn.

A Ngư cười cười với hắn, nụ cười có vẻ chua xót, dù sao hắn cũng đã mất một vị ca ca ruột.



Từ Tiềm nhìn tiểu thê tử khéo léo hiểu lòng người, nhưng hắn chỉ cảm thấy hổ thẹn.

Huynh trưởng đột nhiên chết, tiểu thê tử nhất định cho rằng hắn sẽ thương tâm khổ sở nhỉ?

Nhưng khiến cho Từ Tiềm ngoài ý muốn chính là lúc vừa biết được tin huynh trưởng chết, Từ Tiềm khiếp sợ nhiều hơn khổ sở.

Từ khi Từ Tiềm biết chuyện, hắn và mấy vị huynh trưởng chưa từng nói chuyện quá nhiều, nếu bàn về tình cảm, có thể tình cảm của hắn đối với sáu đứa chất tử gần tuổi sâu hơn một chút.

Từ Tiềm chỉ đau lòng mẫu thân.

Nhưng mà mẫu thân lại nói bà hối hận vì sinh huynh trưởng.

Ngay lúc Từ Tiềm nghi ngờ rốt cuộc huynh trưởng đã làm gì, trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng đi về phía hắn.

Từ Tiềm liếc mắt nhìn lại.



Người đến là nhũ mẫu, nhũ mẫu ôm trong lòng một nữ hài tử, dáng vẻ nữ hài tử trắng nõn nà, đôi mắt hạnh ngập nước tò mò lại sợ sệt nhìn hắn. Đối diện với ánh mắt của hắn, nữ hài tử đột nhiên rụt rụt đầu về sau, sau đó lại duỗi cánh tay tròn trịa về phía A Ngư, làm như muốn tìm kiếm sự bảo vệ trong lòng mẫu thân.

Trong lòng Từ Tiềm đau xót, đây là Nguyễn Nguyễn của hắn, lúc A Ngư mang thai hắn đã không có bên cạnh hai người các nàng, nữ nhi từ đầy tháng cho tới mười tháng, hắn vẫn không ở bên cạnh như cũ, không hề biết nàng đã học ngồi học bò như thế nào, không biết được tại sao nàng lại thích túm tóc người lớn.

"Nguyễn Nguyễn, đây là phụ thân con, con nhìn xem, con không nhớ phụ thân con sao?"

A Ngư đón nữ nhi vào lòng, cười rồi nói nữ nhi nhận biết phụ thân.

Nguyễn Nguyễn không biết phụ thân, nàng bất an mà tựa đầu vào vai mẫu thân, tránh né ánh mắt xa lạ của phụ thân.

Từ Tiềm rất muốn làm quen với nữ nhi, nhưng hắn không biết phải làm như thế nào.

Hắn nhìn về phía A Ngư.

A Ngư cười, bất đắc dĩ nói: "Đi về trước đi, trở về rồi nói."

Từ Tiềm quét mắt nhìn về phía nội thất của mẫu thân, gật gật đầu.

Không vội, hắn đã quay lại, hắn sẽ dỗ dành nữ nhi, những gì nên biết, Từ Tiềm cũng sẽ điều tra rõ từng cái một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK