(*thêm trang - 添妆: tiệc tặng quà cho tân nương, số quà được khách tặng sẽ được gộp vào của hồi môn của tân nương.)
Hai nhà Tào, Từ là quan hệ thông gia, Bình Dương Hầu phủ đương nhiên là nhận được thiếp mời của phủ Trấn Quốc Công.
Giang thị vừa nghe Tào Đình An phân tích chứng cớ vô cùng xác thực xong, dĩ nhiên nghĩ Từ Tiềm là một người lớn không đứng đắn, là một tên đa tình trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận nữ nhi của mình, bà lập tức không muốn nữ nhi đến phủ Trấn Quốc Công, lại thêm thái độ vô cùng rõ ràng của Tào Đình An, trước yến tiệc một ngày, Giang thị gọi nữ nhi tới, dịu dàng dò hỏi: "A Ngư, lần trước chúng ta đi mừng thọ Từ lão thái quân, Sí Nhi ở nhà khóc suốt, lần này nương tự qua đó một mình, con ở nhà thay nương chăm sóc Sí Nhi được không?"
A Ngư kinh ngạc, gương mặt không kiềm được mà lộ vẻ thất vọng.
Nàng chờ ngày hôm đó đến, chờ thật lâu, lần gặp mặt trước Từ Tiềm hứa sẽ đưa mặt dây chuyền Hồng Bảo Thạch cho nàng, A Ngư cảm thấy hôm đó là cơ hội tốt để hắn đưa lễ vật cho nàng.
Nhưng mà nhìn đệ đệ đang dựa vào trong ngực, A Ngư khó mà nói ra lời từ chối.
Đệ đệ dần dần trưởng thành, cái đầu nhỏ cũng ngày càng thông minh, bình thường mỗi tối đều bám theo nàng và mẫu thân, nếu ngày mai nàng đi cùng mẫu thân đến Từ phủ vậy chắc chắn đệ đệ sẽ giống như lời mẫu thân nói, sẽ khóc um sùm.
A Ngư không nỡ để đệ đệ khóc.
Nàng cúi đầu, nắm tay nhỏ của Sí Nhi nói: "Vâng, con hiểu rồi."
Tuy nói như vậy, nhưng mà nàng không che đậy được phần mất mát sâu đậm ở tận đáy lòng.
Giang Thị đã nhìn ra.
Nàng thử dò hỏi nữ nhi: "A Ngư muốn đến phủ Trấn Quốc Công chơi sao?"
A Ngư cười lớn: "Cảnh tượng náo nhiệt lớn như vậy, dĩ nhiên con muốn đi, nhưng mà chăm sóc Sí Nhi quan trọng hơn, nương phải đi một mình rồi."
Giang thị nhẹ thở phào, thì ra nữ nhi chỉ là tuổi nhỏ nên thích náo nhiệt, không phải là bị Từ Tiềm lừa gạt tình cảm.
Nữ nhi hiểu chuyện, Giang Thị cũng cần bồi thường nữ nhi, nghĩ nghĩ nói: "Hai ngày trước phụ thân con từng nói muốn dẫn cả nhà chúng ta đi tránh nóng, đến lúc đó A Ngư sẽ được đến thôn trang chơi đùa thỏa thích, khi nào chơi đã thì chúng ta mới về."
A Ngư cười gật gật đầu.
Đêm nay A Ngư mất ngủ, lén lút lấy hộp son phấn Từ Tiềm đưa cho nàng ra, nhìn xong rồi lại vuốt ve, cuối cùng là ôm chặt hộp vào lòng mới có thể đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, phu thê Giang thị, Tào Đình An đi dự tiệc, A Ngư ở nhà chơi với đệ đệ.
Do tổ chức tiệc thêm trang cho Thái tử phi nên hôm nay phủ Trấn Quốc Công rất náo nhiệt nhưng không đông vui bằng tiệc chúc thọ của Từ lão thái quân.
Từ Tiềm ngược lại không cần ở bên ngoài đón khách, chỉ phái Trần Vũ đứng trông coi ở trước cửa.
Trần Vũ ít nói, ngoại trừ giao tiếp với người hầu thì một chữ dư thừa cũng không nói, đổi lại là Ngô Tùy, chỉ cần nhận được nhiệm vụ này thì hai mắt sẽ tỏa sáng.
Trần Vũ đứng ở trước cửa phủ thật lâu, mãi cho đến khi tất cả khách khứa đều đến đông đủ, hắn mới quay về Xuân Hoa Đường báo cáo với chủ tử: "Ngũ gia, Tứ cô nương vẫn chưa đến tham dự."
Từ Tiềm hơi giật mình, sao nàng có thể không tới, chẳng lẽ đã quên lời hứa về mặt dây chuyền?
Nghĩ có khả năng như vậy, Từ Tiềm nhíu nhíu mày.
Hắn có thói quen tốc chiến tốc thắng, nếu như một sự việc kéo dài dây dưa mãi mà không thể giải quyết, thì Từ Tiềm sẽ mãi bận lòng chuyện này cho tới khi hoàn thành mới thôi.
Cho nên hắn muốn nhanh chóng đưa mặt dây chuyền cho xong.
Nếu A Ngư không đến Từ phủ, vậy hắn tới Tào gia cũng được, dù sao yến tiệc hôm nay hắn không lộ mặt cũng không sao.
- -
Bình Dương Hầu phủ, người nào phải làm việc thì làm việc, nên đi dự tiệc thì đi dự tiệc, nhóm người chủ tử chỉ có Nhị công tử Tào Quýnh, A Ngư, Sí Nhi ở lại trong nhà.
Tào Quýnh tới giờ lên lớp, A Ngư, nhũ mẫu cùng với Sí Nhi chơi đùa ở trong sân.
Trời tháng năm, thời tiết đã bắt đầu nóng lên, cả người Sí Nhi mặc một bộ y phục mỏng, buộc hai búi tóc nhỏ nhỏ trên đỉnh đầu, được nhũ mẫu dìu đi tới đi lui dọc theo bồn hoa mãi không biết chán.
A Ngư thoải mái hơn, ngồi trên ghế dựa ở dưới gốc cây ngắm đệ đệ vui chơi.
Đột nhiên, Lưu tổng quản đích thân đi tới, cười với nàng rồi nói: "Tứ cô nương, Từ Ngũ gia đến đây, nói là ngựa Ô Sương của ngài ấy không quen khí hậu Kinh Thành nên nhiễm bệnh, ngài ấy lo lắng cho Phi Nhứ, muốn đến thăm Phi Nhứ, không biết ý cô nương thế nào?"
Lúc A Ngư nghe Từ Tiềm sẽ đến đây đã ngây người, hoàn toàn không nghe rõ những câu phía sau.
Trái lại Sí Nhi đã cực kỳ quen thuộc hai chữ "Phi Nhứ", nghe vậy lập tức chỉ vào sảnh trước, miệng nhỏ bắt đầu nói "Phi" không ngừng.
A Ngư bình tĩnh lại, hỏi ngược lại: "Biểu thúc muốn tới thăm Phi Nhứ?"
Lưu tổng quản gật gật đầu.
A Ngư không đoán được mục đích thật sự của Từ Tiềm, nhưng hắn đã đến đây, A Ngư chắc chắn muốn gặp mặt.
"Chuyện liên quan đến Phi Nhứ, ta cũng phải qua nhìn một cái." A Ngư giả bộ lo lắng nói.
Lưu tổng quản nhìn nàng một cái, sau đó đi trước dẫn đường.
A Ngư dẫn theo nhũ mẫu cùng với đệ đệ.
Từ Tiềm đến quá bất ngờ, A Ngư không kịp thay y phục khác cho đẹp, trên đường đi nàng đánh giá lại y phục trên người nhiều lần, càng nghĩ càng ảo não, sớm biết Từ Tiềm sẽ đến, nàng nên ăn mặc tỉ mỉ hơn mới đúng.
Trong phòng tiếp khách, Từ Tiềm đang dùng trà, nghe tiếng bước chân từ bên ngoài, Từ Tiềm đặt bát trà xuống, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Một chốc sau, ngoài cửa xuất hiện mấy bóng dáng, dẫn đầu đúng là tiểu cô nương mà hắn muốn gặp.
Tình hình gặp mặt không giống ở phủ Trấn Quốc Công, hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu đỏ hồng, ngoại trừ một đóa hoa hồng nhạt bằng lụa trên đầu thì không có trang sức gì khác. Nhưng da dẻ nàng sáng bóng, đôi mắt lại long lanh, nhút nhát nhìn hắn một cái, toàn lực chú ý của Từ Tiềm lập tức đều tập trung lên người nàng, dường như không còn thấy vật trang trí khác trong phòng nữa.
Mãi cho đến khi phía sau tiểu cô nương xuất hiện một ánh mắt soi mói, Từ Tiềm mới đột ngột nhìn về phía khác.
Ánh mắt Lưu tổng quản kịp thời thu lại, trong lòng đã có vài phần suy đoán, chỉ chờ Hầu gia trở về rồi bẩm báo.
Tứ cô nương chỉ mới bao lớn, vị Từ Ngũ gia này nhớ nhung Tứ cô nương thì thôi đi, lại dám thừa dịp Hầu gia không có nhà mà ngang nhiên đến nhà, quả thực không coi ai ra gì!