Mục lục
Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Đình An nói được thì làm được, ngày đầy tháng của Sí Nhi, ông đưa tấu chương đã viết xong từ sớm cho Giang thị xem qua

Lần đầu tiên Giang thị nhìn thấy tấu chương, bìa tấu chương màu xanh đậm làm lộ ra một vẻ uy nghiêm trang trọng của triều đình.

Chờ bà mở tấu chương ra, sau khi xem xong từng câu từng chữ trong đó, Giang thị bỗng nhiên cảm thấy tấu chương này nặng như ngàn quân.

Nếu nói ngôn ngữ không thể chứng minh tình ý Tào Đình An đối với bà, vậy tấu chương này đủ chứng minh rồi.

Giang thị chỉ cảm thấy mơ hồ, sợ hãi.

"Hầu gia, thiếp, thiếp không xứng." Thả lại tấu chương vào tay ông, Giang thị cúi đầu, cười khổ nói.

Bà không có chơi trò lạt mềm buộc chặt*, cũng không phải khiêm tốn ngoài mặt, nội tâm thì mừng thầm, Giang thị thật sự cảm thấy chính mình không xứng.

(*Lạt mềm buộc chặt có nghĩa: muốn tóm ai đó nên cố tình thả họ đi để họ lơ là phòng bị rồi tấn công.)

Bà xuất thân từ gia đình nông dân nghèo khổ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, sau này đi theo Tào Đình An, học đọc sách từ nha hoàn mới nhận biết được mặt chữ. Thân phận không xứng, bà cũng không hiền thục đoan trang như lời Tào Đình An viết trong tấu chương, bà nhát gan sợ phiền phức, bà chưa từng trải việc đời, chưa từng học cách quản gia, lại càng không biết cách ở cùng với nhóm người phu nhân quyền quý như thế nào.

Thứ mà Giang thị có thể lấy ra sử dụng, chỉ có nhan sắc của bà.

Nhan sắc có thể thu hút sự cưng chiều của nam nhân, nhưng không cách nào để bà xứng đáng với vị trí Hầu phu nhân, nếu Tào Đình An muốn nâng bà lên, Giang thị sợ chính mình bị bẽ mặt, cũng sợ làm mất thể hiện của Hầu phủ, làm nữ nhi bị mất mặt.

"Hầu gia, thiếp hiểu rõ tâm ý của chàng, nhưng thiếp thật sự không làm được." Giang thị thành thật nói.

Tào Đình An hiểu rất rõ tính tình hèn yếu nhút nhát của bà cho nên ông chỉ nói ba câu: "Làm Hầu phu nhân, A Ngư, Sí Nhi đều thành đích nữ, đích tử. Có thân phận hài tử của chính thê, A Ngư có thể gả được vào nhà tốt, Sí Nhi cũng có khả năng có chỗ đứng cao hơn. Không nói tới những chuyện tương lai, nhưng trước mắt nha đầu A Thấm không thể khinh thường A Ngư nữa rồi."

Hai mắt Giang thị sáng lên!

Trong lòng Tào Đình An vô cùng đắc ý.

Ông không ăn nói khéo léo như nhóm quan văn, nhưng ông có thể hiểu được nên khích lệ sĩ khí như thế nào.

Hiện tại, Giang thị giống như một tiểu binh lính tạm thời bị đẩy lên chiến trường, không có bản lĩnh, lại còn trời sinh nhát gan. Nhưng mọi người đều có điểm yếu, ví dụ như ông nói cho tiểu binh lính lên chiến trường thì quân lương sẽ dày hơn, đánh thắng trận còn có thể uống rượu ăn thịt, tiểu binh lính lập tức bị rung động. Còn nữa, ông cũng biết tiểu binh lính không có võ công, cho nên mỗi tân binh đều có thời gian huấn luyện, ngắn thì một hai tháng, dài thì một hai năm.

Tân binh huấn luyện lâu như vậy là vì gia tăng khả năng sống sót, ông cho Giang thị làm Hầu phu nhân, đương nhiên có sai sót cũng không tới mức bỏ mạng, cho nên cứ trực tiếp nâng lên là được.



"Quản gia Quách ma ma trợ giúp bên cạnh Nhị đệ muội là người của ta, dùng xong tiệc rượu, ta sẽ kêu Quách ma ma qua giúp nàng, nàng từ từ học hỏi Quách ma ma là được." Ý chí chiến đấu của tân binh đã bừng lên, Tào Đình An bắt đầu cho nàng ăn "định tâm hoàn": "Ma ma sẽ dạy nàng đối nhân xử thế, khi phủ chúng ta có tiệc, người khác sẽ kính trọng nàng, còn nếu nàng đi phủ khác ăn tiệc, chỉ cần nàng là phu nhân của ta, những người đó đều phải nể mặt nàng, chỉ cần ngôn ngữ và hành vi của nàng không mắc sai lầm lớn, ai cũng không dám khi dễ nàng."

(*Định tâm hoàn: là thuốc an thần, nghĩa bóng là đưa ra một dẫn chứng hoặc lời khuyên nào đó giúp người khác yên tâm.)

Nam nhân kiến thức rộng rãi, giọng điệu cuồng vọng, còn có loại năng lực khiến người ta tin phục.

Nghe xong những lời này của Tào Đình An, Giang thị lại cảm thấy dường như làm Hầu phủ nhân cũng không khó lắm.

Cho dù khó, vì nữ nhi và nhi tử mới sinh, Giang thị cũng tình nguyện làm thử.

- --

Hôm sau, Tào Đình An mang tấu chương đi nộp.

Chỉ cần phù hợp với pháp luật của vương triều, thiếp thất có khả năng trở thành chính thê.

Giang thị sinh nhi tử, thỏa mãn yêu cầu thứ nhất "Thiếp thất phải có nhi tử", tới yêu cầu thứ hai "Thiếp thất phải có đức", Giang thị quanh quẩn trong hậu viện, di nương thì không có cơ hội qua lại với người ngoài, đức hạnh của bà chỉ có người Tào gia biết. Vì để chứng minh Giang thị ôn nhu hiền thục, Tào Đình An tự mình viết một bản khen ngợi, còn gọi Nhị phu nhân Triệu thị, Tam phu nhân Từ thị mỗi người biết một bản.

Triệu thị không muốn viết, nhưng Tào Đình An tự đến cửa thỉnh bà viết, Triệu thị nào không dám nghe?

Cứ như vậy, Tào Đình An nộp tất văn thư mà pháp luật yêu cầu.

Kiến Nguyên Đế nhìn tấu chương, trầm lặng thật lâu.

Nếu Tào Đình An có dã tâm, ông sẽ không cưới một di nương không có một chút bối cảnh làm chính thê mà bỏ qua cơ hội kết thân với nhà quyền quý khác.

Nhưng bây giờ không có dã tâm, không có nghĩa là sau này không có.

Ngòi bút vung lên, Kiến Nguyên Đế phê chuẩn rồi.

Bởi vì sau khi Giang thị phù chính thành Hầu phu nhân, cho nên tiệc phù chính chắc chắn phải làm lớn. Tào Đình An xem hoàng lịch*, xác định sau hai tháng nữa có một ngày tốt. Hai tháng này Hầu phủ cần chuẩn bị sắp xếp tiệc rượu, Giang thị cũng cần phải đi theo ma ma học hỏi dáng vẻ và cách ăn nói mà Hầu phu nhân nên có.

(*hoàng lịch: là sách nói về thời tiết và ngày tháng.)

Chọn ngày tốt, Tào Đình An cho người phát thiệp mời.

Triệu thị Nhị phòng thấy Tào Đình An định ngày vào tháng chín, tức giận đến mức trực tiếp ném vỡ một bình hoa nổi tiếng. A Thấm của bà mấy năm trước đã định hôn sự, tháng 10 năm nay xuất giá, chẳng lẽ Tào Đình An không biết sao? Sao lại phải giành làm tiệc phù chính cho Giang thị trước một tháng, lần này tốt rồi, trên dưới Hầu phủ đều bận rộn chuyện đó, sau đó chỉ còn một tháng để tập trung chuẩn bị cho nữ nhi bà xuất giá, chỉ có một tháng, không có sơ xuất mới là lạ đó!

Triệu thị tức giận, phàn nàn với trượng phu.

Tào Nhị gia nghe xong cũng thấy phiền.

Ông không có nhi tử, năm ngoái, khó khăn lắm tiểu thiếp của ông mới mang thai, kết quả Giang thị vừa mới sinh cho Đại ca thêm một Sí Nhi, tiểu thiếp của ông lại cho ông thêm một nữ nhi.

Tào Nhị gia trách bụng của tiểu thiếp không tốt, càng trách thủ đoạn Triệu thị độc ác, âm thầm hãm hại không ít tiểu thiếp mang thai.

Bây giờ Triệu thị phàn nàn về huynh trưởng với ông, Tào Nhị gia lập tức trừng mắt mắng: "Hồ đồ! Hầu phủ chúng ta tuyên bố chính thê quan trọng hay là một cô nương xuất giá quan trọng hơn?"

Cho tới bây giờ Triệu thị chưa từng sợ ông, giọng nói đầy chất vấn: "Ngươi chê ta không sinh nhi tử cho ngươi, nhưng ngươi đừng quên, A Thấm cũng là nữ nhi của ngươi, hiện tại nàng bị uất ức..."

Tào Nhị gia vỗ bàn: "Chịu uất ức? A Thấm chịu uất ức gì hả? Đã đính hôn cách đây hơn nửa năm, nửa năm qua ngươi làm quản gia, chẳng lẽ còn chưa lo liệu tốt việc nữ nhi xuất giá nên mời người nào nên đề phòng người nào sao? Ta nói cho ngươi biết, cho dù nữ nhi thật sự bị uất ức, cũng là do người làm mẫu thân như ngươi tạo ra, mỗi ngày đều nghĩ cách kiếm lợi để bỏ túi riêng, ta thấy bạc của Tào gia ta đã bị ngươi chuyển về nương gia của ngươi rồi!"

Triệu thị tức giận tới mức đỏ từ mặt xuống cổ: "Ngươi đừng bịa chuyện! Con mắt nào của ngươi thấy ta trộm bạc nhà các ngươi hả? Đại ca của ngươi đề phòng ta như đề phòng cướp, cho ta quyền quản gia còn phái một ma ma tới nhìn ta chằm chằm, ngươi nghĩ rằng ta thích làm việc vô tích sự này lắm sao?"



"Không thích thì tốt rồi, nhanh đưa lệnh bài quản gia cho Đại ca đi!"

"Ta không đưa, nàng ta vẫn chưa thành Hầu phu nhân mà!"

Phu thê hai người, ta một câu ngươi một câu, những câu mắng được đều đã mắng hết rồi.

Phủ Trấn Quốc Công.

Từ lão thái quân nhận được thiệp mời, cười tít mắt mà nói với Phương ma ma: "Không thể ngờ được nha, tiểu tử Tào gia kia đúng là một kẻ si tình."

Phương ma ma nói: "Tào Hầu gia đã sắp làm tổ phụ, ngài còn gọi hắn là tiểu tử, Tào Hầu gia nghe được chắc chắn sẽ ghét bỏ ngài."

Từ lão thái quân cười, buông thiệp mời, cực kỳ tò mò mà nói: "Mắt hắn cao như vậy, ta muốn đến nhìn tân phu nhân của hắn một cái xem sao."

Phương ma ma: "Nếu ngài mà đi, Tào Hầu gia còn không cười vui tới méo miệng sao."

Bình thường những phủ khác không mời nổi Từ lão thái quân làm khách.

Từ lão thái quân híp mắt, hừ nói: "Hắn có vui vẻ hay không ta không biết, ta chỉ biết là có người tức tới méo miệng rồi."

Phương ma ma lập tức nghĩ tới Dung Hoa trưởng công chúa, năm đó Dung Hoa trưởng công chúa đứng chặn Tào Đình An lại để bày tỏ, người ngoài không biết, nhưng Từ lão thái quân biết rất rõ.

Nhưng biết thì sao chứ, Kiến Nguyên Đế cố ý tứ hôn, dù là Từ lão thái quân cũng không tiện từ chối.

Đã từng là người giúp đỡ Đế Vương, thì khi phải càng cẩn thận khi đối mặt với Đế Vương.

Chính viện phủ Trấn Quốc Công, Quốc công phu nhân Dung Hoa trưởng công chúa còn chưa xem xong thiệp mời, ngón tay xinh đẹp thon dài nắm chặt thiệp mời thành một cục.

Tào Đình An lại thật sự muốn phù chính một thiếp thất ti tiện!

Nhớ năm đó bà cũng được toàn Kinh Thành công nhận là đệ nhất mỹ nhân, không ít nam nhân nghĩ biện pháp muốn tiếp cận nàng, chỉ có Tào Đình An khinh thường việc liếc nhìn bà một cái, không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua rồi, Tào Đình An lại có thể bị một di nương dụ đi!

Trong đầu hiện ra gương mặt nhỏ nhắn vừa thấy đã muốn yêu của A Ngư, đột nhiên Dung Hoa trưởng công chúa phát ra một tiếng cười lạnh.

Trước kia Tào Đình An nhục nhã nàng như thế nào, bây giờ bà sẽ trả lại tất cả trên người phu nhân mới của ông.

Từ Tiềm là một nam nhân độc thân, không có thu được thiệp mời của Bình Dương Hầu phủ, nhưng buổi tối về phủ, Từ lão thái quân đã phái người tới mời hắn qua.

"Mẫu thân tìm con?" Y phục Từ Tiềm còn chưa đổi, mặc quan phục tới bái kiến lão thái quân.

Từ lão thái quân đưa thiệp mời của Hầu phủ cho hắn.

Từ Tiềm nhìn lướt qua, khó hiểu mà nhìn về phía mẫu thân.

Tào Đình An mở tiệc phù chính Giang di nương, việc này đâu có liên quan gì đến Từ gia đâu?

Từ lão thái quân tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhắc nhở hắn: "Các ngươi có vai vế ngang nhau mà hắn đã tái giá, sao con còn chưa có thê tử? Cả ngày con chỉ biết không vừa lòng người khác xem con là tiểu bối nhưng thật ra con nên thành gia lập thất trước đó!"

Nhóm người tôn tử tôn nữ đã có tức phụ quản lý, Từ lão quân sống đến từng tuổi này, không muốn quan tâm quá nhiều, điều duy nhất không buông xuống được chính là tiểu nhi tử trước mắt này. Đều tại lão già kia chết sớm, đi trước bỏ lại bà thì thôi đi, trước khi đi còn nhét cho bà một hạt giống, khiến cho bà phải nuôi con một mình, tốn nhiều công sức.

Từ Tiềm rũ mắt xuống.

Không phải hắn không muốn giải quyết tâm nguyện của mẫu thân, mà là những cô nương lúc trước mẫu thân muốn hắn xem mắt, phụ mẫu bọn họ đều cùng thế hệ với hắn, bắt hắn gọi một người cùng thế hệ là nhạc phụ nhạc mẫu, Từ Tiềm không gọi ra miệng được.



Trừ lần đó ra, thật sự Từ Tiềm không vội lắm.

Thê tử là người cùng chung chăn gối với hắn, là người cùng hắn bách niên giai lão, một người quan trọng như vậy, Từ Tiềm muốn từ từ chọn.

Ăn, mặc, ở, đi lại còn có thể tùy tiện, nhưng chọn thê tử, Từ Tiềm tuyệt đối không muốn quyết định qua loa.

Từ lão thái quân còn đang lải nhải, Từ Tiềm chỉ cung kính mà nghe.

Đợi Từ lão thái quân lải nhải đủ rồi, thấy tiểu nhi tử giống như lão tăng nhân đang ngồi thiền, rõ ràng là nghe không lọt tai, Từ lão thái quân thở dài một hơi, khoát tay nói: "Đi đi, đi đi, nhìn con là thấy phiền."

"Nhi tử cáo lui." Vẻ mặt Từ Tiềm vẫn như cũ.

Từ lão thái quân nhìn bóng lưng nhi tử rồi tự vuốt ngực: "Lỳ như trâu, để ta chờ xem khi nào thì hắn mới biết sốt ruột!"

Phương ma ma bưng một chén trà nhỏ lại, cười nói: "Ngài gấp làm gì, không phải năm đó Lão quốc công cũng tuyển chọn trong ngàn vạn người mới nhìn trúng ngài sao, theo lão nô thấy, mắt Ngũ gia cũng cao như Lão quốc công, không tìm thì thôi, nếu tương lai thật sự nhìn trúng vị cô nương nào, thì bất kể là tính tình hay dung mạo, đảm bảo mọi thứ đều khiến ngài hài lòng."

Chiêu vuốt mông ngựa này, Từ lão thái quân cực kỳ hưởng thụ, nhưng vẫn hừ hừ nói: "Ta sợ cô nương nhà người ta chán ghét hắn."

Tuổi còn trẻ mà đã dưỡng thành tính tình âm trầm của lão nam nhân, tiểu cô nương nhà người ta muốn tìm tướng công, chưa không phải tìm lão ngoan cố!



Từ lão thái quân thật sự buồn phiền thay tiểu nhi tử.

Mấy ngày sau, nghe nói Kiến Nguyên Đế tuyển tú cho Thái tử, Từ lão thái quân hiếm khi cầu xin, lại xin Kiến Nguyên Đế một chuyện: "Nhiều tú nữ như vậy, ngài lưu ý thay tiểu Ngũ, nếu có người thích hợp thì nói cho ta biết một tiếng."

Kiến Nguyên Đế cười nói: "Trẫm cũng đang có ý định này, chỉ là không biết kiểu cô nương hắn thích là gì."

Từ lão thái quân nghĩ thầm rằng ta biết nhi tử thích kiểu gì, ta còn chạy tới cầu xin ngươi làm gì?

Phải mò kim đáy bể thôi, tú nữ xuất thân từ nhiều nơi như vậy, chắc sẽ có một người vừa mắt nhi tử.

Bình Dương Hầu phủ bởi vì tuổi còn nhỏ mà bỏ qua lần tuyển tú này, A Ngư đột nhiên hắt xì một cái.

Gần đây trời bắt đầu trở lạnh, nàng nên mặc đồ dày thêm một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK