Ầm ầm, A Ngư cũng không có thời gian nhìn trộm Từ Tiềm lần nào thì Từ Tiềm đã bị người gọi đến chính viện để tiếp khách rồi.
Nhóm nữ khách cũng lần lượt tản ra.
Phòng tân hôn lập tức yên tĩnh trở lại, A Ngư cũng thở phào một hơi thật dài.
Bảo Thiền, Bảo Điệp tiến lên tháo mũ phượng giúp nàng, trên mũ phượng toàn là châu báu quý giá, vô cùng trĩu nặng, hai nha hoàn cùng nhau tháo ra còn phải tốn chút sức nữa, làm tân nương yểu điệu phải vất vả đeo một đường dài.
"Chắc cổ của cô nương mỏi lắm rồi hả, nô tỳ sẽ giúp người xoa bóp." Bảo Thiền đau lòng mà nói.
A Ngư không có khách sáo, lập tức xoay người nằm úp sấp trên tấm chăn đỏ thẫm trên giường.
Để tránh tân nương tử muốn đi vệ sinh khi ngồi trên kiệu hoa, gần như tất cả bữa sáng của tân nương đều giảm đi một nửa thậm chí là chỉ húp hai bát cháo, sau một khoảng thời gian bận rộn, lúc này A Ngư không còn một chút sức nào, bụng đói đến nỗi sắp dán vào lưng.
Bảo Điệp đi gọi phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn, Bảo Thiền vừa đấm lưng cho chủ tử, vừa nhỏ giọng nói: "Cô nương, Lão thái quân tặng một nha hoàn cho người, tên cũng đã đổi luôn rồi, gọi là Bảo Thanh, hôm qua lúc chúng ta đến, Ngũ gia đã sắp xếp nàng đến làm quen với nhóm nô tỳ, người muốn gặp nàng bây giờ hay là chờ mấy ngày nữa rảnh rỗi rồi gặp sau?"
Lão thái quân tặng nha hoàn?
Kiếp trước A Ngư không có loại đãi ngộ này, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta phải lắp đầy bao tử trước, ăn xong thì ngươi dẫn nàng qua đây đi."
Bảo Thiền gật đầu.
Lúc Bảo Thiền xoa bóp toàn bộ cơ thể cho A Ngư xong thì Bảo Điệp cũng bưng mâm thức ăn vào, trên mâm là một chén cơm hai dĩa đồ ăn và một bát canh, toàn là những món A Ngư thích ăn.
A Ngư đã sớm không còn theo đuổi phong cách gầy mới đẹp, bây giờ nàng lại thật sự rất đói, dù sao bên cạnh cũng không có người ngoài, nàng lập tức tập trung ăn cơm, rồi ăn sạch tất cả đồ ăn trên mâm.
"Thành thân thật sự vất vả quá." Lúc Bảo Thiền dọn dẹp chén dĩa thì cười nói.
A Ngư được ăn no lập tức cảm thấy thỏa mãn, dường như tinh thần cũng trở lại, dùng trà súc miệng, thay đổi xiêm y một lần nữa, chải đầu búi một búi tóc đơn giản, rồi kêu Bảo Thiền đi gọi Bảo Thanh.
Bảo Thanh đến rất nhanh, A Ngư tò mò đánh giá đối phương, cảm thấy Bảo Thanh lớn tuổi hơn cả Bảo Thiền và Bảo Điệp, khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ cực kỳ thanh tú và thân thiện, dễ khiến người khác có hảo cảm.
Nghe Bảo Thanh báo cáo lai lịch và tuổi tác xong, A Ngư hiếu kỳ hỏi: "Lúc Lão thái quân đưa ngươi qua đây, có dặn dò chuyện gì không?"
Bảo Thanh khó hiểu nói: "Nô tỳ tửu lượng tốt, Lão thái quân sắp đặt cho nô tỳ chuyên chắn rượu thay người ạ!"
A Ngư hiểu rõ, cười nói: "Lão thái quân đối xử với ta thật tốt, vậy ta phải làm phiền ngươi rồi."
Chủ tớ trò chuyện và trao đổi tình cảm, đối với nha hoàn mà Từ lão thái quân đưa đến, A Ngư vô cùng yên tâm mà sử dụng.
Buổi chiều A Ngư không có chuyện gì làm, nàng an tâm mà ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì trời đã tối sầm.
Chính viện vô cùng náo nhiệt, chưa tới giờ giới nghiêm ban đêm có lẽ sẽ không giải tán, A Ngư thoải mái thư thả tắm một cái, sau khi tắm xong thì uống một bát cháo đậu đỏ nấu với củ từ và hạt dẻ.
Việc cần làm đều đã làm xong, đột nhiên A Ngư bắt đầu hốt hoảng.
Nàng nhìn về phía ba nha hoàn trong phòng.
Bảo Thiền, Bảo Điệp, Bảo Thanh đều nhìn lại rồi cười.
Mặc dù ai cũng biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
A Ngư đỏ mặt nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, để ta ngồi một mình một chút."
Ba "Bảo" lui ra ngoài, A Ngư đến bàn trang điểm, ngồi trước gương mà vỗ vỗ mặt, nhìn vào trong gương, thấy mặt nàng càng lúc càng đỏ, mà đỏ thì không đẹp chút nào. A Ngư nóng nảy, lại không muốn thấy bản thân cứ như vậy, chờ tới lúc Từ Tiềm trở về thì nàng sẽ biến thành hình dạng gì rồi?
A Ngư đứng ngồi không yên.
Từ Tiềm đang bị ba huynh đệ Tào Luyện, Tào Quýnh, Tào Hoán dẫn theo người đến chuốc rượu.
Tân lang đều phải trải qua chuyện này một lần trong đời, Từ Tiềm không vui cũng phải uống, tuy tửu lượng của hắn không tầm thường, nhưng uống hơi nhiều nên khuôn mặt tuấn tú vẫn hiện lên một chút hồng hồng.
Các huynh đệ của hắn cũng không ở đây, nhưng nhóm chất tử của hắn đều ở đây, nếu Ngũ thúc uống rượu không nổi nữa, chỉ cần Thế tử Từ Thận ra dấu một ánh mắt cho Từ Nhị, Từ Tam, Từ Tứ, Từ Ngũ lập tức chạy tới giải vây giúp Ngũ thúc.
Lúc này Từ Tiềm mới phát hiện không thấy Lục chất tử Từ Khác.
Là do hắn vẫn còn nhớ đến A Ngư nên chịu không nổi mà rời tiệc trước sao?
Ánh mắt Từ Tiềm tối lại, đặt bát rượu xuống rồi lập tức tạm biệt mọi người.
Tào Quýnh muốn cản hắn lại, nhưng bị người của doanh trại Thần Sách ngăn cản.
Từ Tiềm thoát thân thuận lời.
Người hầu Ngô Tùy ân cần mà đi tới, đưa tay nói: "Ngài đi vững không? Hay thuộc hạ đỡ ngài nhé?" Thuận tiện đi đến hậu viện nhìn dung mạo xinh đẹp của nữ chủ nhân.
Từ Tiềm vẫn chưa say đến nỗi như vậy, gạt tay hắn ra nói: "Không cần."
Nói xong, Từ Tiềm đi một mình tới hậu viện.
Mái nhà ở hậu viện treo một vòng lồ ng đèn lớn màu đỏ, đèn đuốc sáng trưng, soi rất rõ gương mặt tân lang.
Bảo Thiền phản ứng kịp thời đầu tiên, cao giọng nói: "Ngũ gia đến đây, nhóm nô tỳ thỉnh an Ngũ gia."
Từ Tiềm liếc nhìn căn phòng sáng đèn, bước chân bước hơi chậm một tí, cho nàng thời gian chuẩn bị.
A Ngư đã sớm chuẩn bị tốt, thứ duy nhất không chuẩn bị tốt đó là lòng của nàng.
Gương mặt trong gương có thể so với quả mơ, A Ngư thật sự không dám đi ra.
Lúc này Từ Tiềm đã đi tới trước cửa.
Chủ tử không ra, Bảo Thanh quen thuộc với Từ Tiềm hơn nên cười giải thích, nói: "Nhất định là do phu nhân thẹn thùng, không dám gặp người ạ!"
Từ Tiềm nghĩ cũng thấy đúng, nếu tân nương tử đã trốn tránh, vậy hắn đành phải đi vào để gặp nàng.
"Lui ra ngoài hết đi." Giọng nói lạnh lùng của Từ Tiềm vang lên, không có bọn nha hoàn thì không còn ngại nữa rồi.
Bảo Thiền, Bảo Điệp cúi đầu ra ngoài, Bảo Thanh nhìn chăm chú vào hỉ bào của Từ Tiềm, do dự một chút, vẫn mở miệng nhắc nhở: "Trên bàn có trà giải rượu, Ngũ gia có muốn uống một chút không?"
Từ Tiềm vừa tính nói không cần, bỗng nhiên chữ "Rượu" đã đánh thức hắn, toàn thân hắn đều là mùi rượu, nếu như A Ngư say đến hôn mê, vậy đêm nay phải động phòng như thế nào?
Dừng một chút, Từ Tiềm không đi vào vội mà phân phó bọn nha hoàn: "Chuẩn bị nước."
Bảo Thanh vội vàng đi sắp xếp.
Từ Tiềm nói với Bảo Thiền, Bảo Điệp: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Hai người ngoan ngoãn lui ra ngoài cửa.
Lúc này Từ Tiềm mới đến trước cửa phòng ngủ, cách một cách cửa mà nói với tân nương bên trong: "Mùi rượu trên người ta rất nồng, chờ chút nữa ta vào."
A Ngư đã đứng lên chuẩn bị đối mặt với hắn, nghe vậy lập tức vui vẻ nói: "Được, được nha."
Từ Tiềm lui ra phòng ngoài ngồi vào bàn trà ở giữa, lập tức uống ba bát trà giải rượu.
Uống trà vào rồi lại tắm rửa sạch sẽ, mặc y phục mới do Bảo Thanh chuẩn bị, Từ Tiềm âm thầm hít vào, phát hiện mùi rượu trên người mình vẫn còn một chút xíu, chắc là không thể tẩy rửa hoàn toàn được rồi.
Mùi rượu nhạt như vậy, chắc sẽ không ảnh hưởng đến nàng nhỉ?
Từ Tiềm kéo rèm ra, bước vào trong, ngẩng đầu, nhìn một vòng mới thấy được bóng dáng của tân nương tử ở trên giường. Nàng mặc xiêm y đỏ, chăn và màn đều là màu đỏ, sơ ý một chút thì quả thật không phát hiện ra.
Chẳng lẽ đã ngủ trước rồi à? Hắn đi tắm lâu quá sao?
Suy nghĩ một chút, Từ Tiềm đến trước giường.
A Ngư dùng một tay che mặt, hận không thể trốn vào trong gối nằm.
Nàng như vậy lại giống như đang khóc vì uất ức, Từ Tiềm nhíu mày, hỏi nàng: "Nàng sao vậy?"
A Ngư lấy tay che mặt, từ từ nghiêng người, lộ ra một đôi mắt hạnh ướt sũng phản chiếu hình ảnh ánh nến.
Từ Tiềm nhìn nàng chằm chằm, chắc chắn trong mắt của nàng không có nước mắt, lại càng thêm khó hiểu: "Sao lại che mặt?"
A Ngư khó khăn mà mở miệng nói: "Ta, mặt ta nóng quá, rất khó coi."
Nóng?
Từ Tiềm không nhịn được mà ngồi bên giường, nói với nàng: "Có phải nàng bị bệnh hay không? Buông tay xuống để ta nhìn xem."
Hắn vẫn chăm sóc A Ngư như tiểu bối, tuy hiện tại hai người là phu thê, A Ngư trưởng thành cũng trở nên xinh đẹp, nhưng lúc quan tâm nàng, Từ Tiềm tự giác trưng ra điệu bộ của trưởng bối.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân, A Ngư cắn cắn môi, nhắm mắt lại, sau đó buông lỏng tay ra.
Tiểu cô nương nằm thẳng ở trên giường, hai má đỏ như hoa Hải Đường.
Từ Tiềm vô cùng kinh ngạc.
Không có khách nam nào trên bàn rượu lúc nãy uống tới mức mặt đỏ tới vậy, đều là mặt đỏ như nhau, nhưng đặt ở trên người võ tướng thô lỗ khiến người khác cảm thấy say rượu rất khó nhìn, nhưng đặt trên mặt tiểu cô nương xinh đẹp mềm mại, không hiểu sao hắn lại cảm thấy miệng lưỡi khô nóng.
"Nàng có chỗ nào không thoải mái sao?" Từ Tiềm thấp giọng hỏi, âm thanh có hơi khàn khàn rồi.
A Ngư lắc đầu.
Từ Tiềm nhíu mày: "Vậy sao lại đỏ như vậy chứ?"
A Ngư nào biết hắn ngốc như vậy, nàng cầm cái gối bên canh mà che mặt lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Chàng vừa đi tới, ta lập tức căng thẳng."
Từ Tiềm:....
Thì ra là thẹn thùng rồi.
Lại nhìn tân nương tử đang che mặt, đột nhiên Từ Tiềm không biết phải làm sao, tiếp theo nên làm thế nào?
"Nàng đã sớm gặp mặt ta, sao còn căng thẳng như thế?" Từ Tiềm có ý làm giảm cảm xúc của nàng xuống trước.
A Ngư ở phía sau gối nháy nháy mắt, bất đắc dĩ mà nói: "Ta cũng không muốn vậy, nhưng mà ta không kiềm chế bản thân được."
Từ Tiềm đành phải nói: "Vậy thì tùy nàng, cũng không cần phải che giấu gì cả, ngồi dậy nói chuyện."
A Ngư nghe vậy, ngoan ngoãn ngồi dậy, nhưng trong tay vẫn cầm lấy cái gối che mặt như cũ, đôi mắt to xấu hổ ngại ngùng mà nhìn Từ Tiềm, thấy Từ Tiềm nhìn mặt nàng, nàng lập tức cúi đầu thấp xuống.
Từ Tiềm nhìn nàng chằm chằm một chút, thật sự cảm thấy khó chịu, nói: "Buông gối xuống."
A Ngư nhỏ giọng kháng nghị: "Xấu lắm."
Giọng nói Từ Tiềm khàn khàn: "Không xấu."
Không xấu, vậy chính là cảm thấy nàng xinh đẹp rồi.
Trong lòng A Ngư rung động, từ từ buông cái gối trong tay xuống.
Khuôn mặt quyến rũ của tiểu cô nương hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn, cổ họng Từ Tiềm trượt lên trượt xuống, hỏi nàng: "Ăn cơm chiều rồi hả?"
Giọng nói A Ngư nhỏ nhẹ: "Vâng."
Từ Tiềm vô cùng nóng, không biết là do cuốn sách tối hôm qua làm hại, hay là rượu vẫn còn đọng lại trong cơ thể phát huy tác dụng.
Quét mắt thấy cửa phòng ngủ đã được đóng, Từ Tiềm thấp giọng nói: "Nếu như vậy, chúng ta tạm nghỉ ngơi thôi."
A Ngư:...
Nhanh vậy sao?
Đầu A Ngư cúi xuống thấp hơn, chầm chậm gật đầu đồng ý.
Từ Tiềm ngồi xoay lưng về phía nàng, động tác không nhanh không chậm mà cởi bỏ áo ngoài, lộ ra một trung y màu đỏ bên trong. Bình thường hắn hay mặc đồ màu trắng nhưng đêm nay là đặc biệt.
Cởi xong, Từ Tiềm treo áo ngoài lên giá treo áo, lúc xoay người lại vẫn thấy A Ngư đang xấu hổ mà ngồi ở đầu giường, có lẽ là đang chờ hắn giúp đỡ rồi.
Thật sự là tiểu cô nương da mặt mỏng.
Từ Tiềm quay lại giường, kéo bức màn lụa đỏ thẫm xuống.
A Ngư ngại ngùng mà nhắm mắt lại, yên lặng mà chấp nhận sự tiếp xúc thân mật của hắn, bỗng nhiên nàng nếm được mùi rượu trong miệng của Từ Tiềm.
"Chàng..."
Nàng muốn hỏi hắn đã uống trà giải rượu hay chưa, nhưng lời chưa nói xong đã bị Từ Tiềm lấp kín lại, thậm chí hơi thở của hắn cũng càng lúc càng nặng mùi rượu.
A Ngư dần dần rơi vào tình trạng mơ màng giống như đang mơ.
Dường như nàng đã trở về một đêm kia với Từ Tiềm ở kiếp trước, đêm đó Từ Tiềm giống như là một ngọn lửa.
Đêm đó, thật ra lúc đầu A Ngư cũng xấu hổ, nhưng sao đó cũng rất thả lỏng rồi.
Cảnh tượng hiện thực và trong mơ bị trộn lẫn với nhau, A Ngư dứt khoát không phân biệt nữa, chỉ biết bản thân mình đang muốn Từ Tiềm là được.
"Ngũ gia." Nàng ỷ lại mà kêu.
Từ Tiềm ngừng một lát, nàng luôn luôn gọi hắn là Ngũ biểu thúc, bây giờ tự nhiên lại sửa lại là Ngũ gia...
Trong phút chốc, Từ Tiềm cũng hoàn toàn chấp nhận thân phận mới của hai người.
Hắn là phu quân của nàng, nàng là tiểu thê tử của hắn.
Không còn là Ngũ biểu thúc nữa, cũng không còn thân phận trưởng bối tiểu bối gì nữa.
Ôm chặt tiểu thê tử mà lăn lại, vẻ mặt hắn nóng bỏng, Từ Tiềm nói vào lỗ tai của nàng: "A Ngư, gọi lại một tiếng nữa đi."
A Ngư cứ tiếp tục gọi hắn là Ngũ gia, một tiếng rồi lại một tiếng, quấn quanh tim Từ Tiêm từng tầng từng lớp một, sợ là cả đời này cũng không thể gỡ ra được.
Từ Tiềm cũng không muốn gỡ ra.
Sớm biết cảm giác làm phu thê với nàng tốt đẹp như vậy, dù cho Từ Tiềm có liều mạng đắc tội với Tào Đình An, hắn cũng phải cưới nàng về nhà trước mấy tháng.
Ý nghĩ của hắn vừa nảy ra, thì tại Bình Dương Hầu phủ xa xa, Tào Đình An đột nhiên hắt xì một cái cực kỳ lớn.
Giang thị quan tâm hỏi: "Cảm lạnh rồi hả?"
Tào Đình An sờ sờ cái mũi, bực dọc mà nói: "Không có gì."
Đã tới giờ này rồi, chắc chắn nữ nhi bảo bối của ông đã bị tên Từ Tiểu Ngũ ăn sạch sành sanh rồi!