Mục lục
Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn Từ lão thái quân xong, cuối cùng Giang thị không cần kiềm chế, lúc đi theo Tào Đình An vào nhà, trong mắt đã tràn đầy ý cười.

"Coi nàng chẳng có tiền đồ gì kìa." Tào Đình An hừ nói, "Ngay cả người còn chưa thấy qua, nàng không sợ hắn miệng méo mắt lé à!"

Người có việc vui, tinh thần rất sảng khoải, nữ nhi bà quan tâm nhất đã định được chung thân đại sự, đột nhiên Giang thị không còn kính sợ nam nhân bên người như vậy nữa, thuận miệng trả lời: "Nếu Ngũ gia thật sự miệng méo mắt lé, vậy chàng sẽ không đồng ý đâu."

Tào Đình An nghiêng đầu, thấy dáng vẻ, phong thái tỏa sáng của tiểu thê tử, hắn lắc đầu, chỉ trầm giọng dặn dò nói: "Trước khi Từ gia chính thức tới cầu hôn, việc này chỉ được nói cho một mình A Ngư biết, đừng vội nói cho người khác."

Chưa định thân, A Ngư chỉ là nữ nhi Tào gia, cô nương lúc mới lớn, hành động có chút sai lầm cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nếu như một khi chuyện hôn ước bị truyền ra, vậy nữ nhi đồng thời cũng là tức phụ chưa qua cửa của Từ gia, lập tựa như biến thành đại cô nương, trên người rõ ràng sẽ có thêm một gông xiềng.

Tào Đình An khăng khăng tới lúc nữ nhi cập kê mới công khai, chính là hi vọng hai năm sau nữ nhi có thể sống tùy tiện một chút.

Giang thị hiểu rõ nỗi khổ tâm của hắn.

Ánh mặt trời chói lọi chiếu nghiêng xuống, chiếu lên mặt Tào Đình An khiến vết sẹo càng thêm rõ ràng, nhưng lần đầu tiên, Giang thị nhìn thấy ông đã cảm thấy trong lòng ấm áp. Nữ nhi gả cho Từ Tiềm, đây là mối hôn sự tốt, so với việc ông đối xử tốt với bà thì Tào Đình An đối xử tốt với nữ nhi càng khiến bà rung động, ghi nhớ tình cảm của ông hơn.

Tình cảm đột nhiên dâng trào, Giang thị quét mắt thấy Linh Chi ở phía sau, nhưng vẫn giơ bàn tay nhỏ lên, khẽ nắm bàn tay của nam nhân.

Tào Đình An bước một bước mới kịp phản ứng phía dưới có chuyện gì xảy ra.

Ông ngạc nhiên nhìn về phía Giang thị.

Gương mặt Giang thị đỏ hồng, khóe miệng lại ngọt ngào mà vểnh lên cao.

Lúc đó Tào Đình An bỗng dưng bốc hỏa, vừa về phòng liền ôm Giang thị đi vào phòng trong.

Một lần kéo dài thì đã kéo dài hết buổi trưa, rửa mặt chải đầu xong xuôi cùng với Giang thị lần nữa, lúc sai người mời nữ nhi đến đây thì là lúc xế chiều rồi.

"Chắc hôm nay nương mệt lắm hả?" A Ngư cười rồi ngồi bên cạnh mẫu thân, nghiêng đầu đánh giá mẫu thân.

Giang thị sợ nữ nhi nhìn ra thứ không nên nhìn, bỏ qua việc chuyện phiếm, sai bọn nha hoàn lui ra ngoài, bà vô cùng thần bí mà lấy tín vật là miếng ngọc bội phỉ thúy mà Từ lão thái quân để lại, hỏi nữ nhi: "Đoán thử đây là gì?"

Miếng ngọc bội màu xanh, A Ngư thấy cực kỳ quen mắt, dường như vừa thấy qua ở đâu đó, không nhớ là do ai đeo trên người?

Giang thị cười nhìn nữ nhi đoán.

A Ngư thấy mẫu thân cười chế nhạo, trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Từ lão thái quân, lại nhìn ngọc bội kia, có khả năng là của Từ lão thái quân không nhỉ?

"Nương, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Không hiểu vì sao tim A Ngư đập nhanh hơn, khẩn trương mà nhìn mẫu thân.

Giang thị cười, nhét ngọc bội vào lòng bàn tay nữ nhi rồi nói: "Hôm nay Lão thái quân đến nhà, là đến thay Ngũ gia cầu hôn, bây giờ hai nhà đã trao đổi tín vật, chờ con đến tuổi cập kê thì chính thức công bố."

Ngọc bội này thật sự là tín vật?

Từ lão thái quân và phụ thân đã định ra hôn sự rồi sao?

A Ngư hoàn toàn ngây dại, nếu không thấy mẫu thân cười vô cùng tươi, lòng bàn tay nàng đang cầm ngọc bội phỉ thúy, nàng sẽ thật sự hoài nghi đây là giấc mộng.

Cho nên, mối quan hệ hiện tại của nàng và Từ Tiềm là hôn phu hôn thê hả?



A Ngư chậm chậm cúi đầu, nhìn ngọc bội phỉ thúy trong lòng bàn tay, vẫn cảm thấy có chút mơ mơ màng màng.

Sao lại đạt được tâm nguyện nhanh như vậy nhỉ, khả năng gặp mặt giữa nàng với Từ Tiềm ở kiếp này có hạn, chỉ có hai ba lần tiếp xúc, Từ Tiềm đã đi cầu xin Lão thái quân quyết định giúp rồi?

Nghĩ đến kiếp trước Từ Tiềm luôn kiên nhẫn, A Ngư chợt có chút bất an: "Nương, việc này, việc cầu hôn là ý của Lão thái quân, hay là ý của Ngũ biểu thúc?"

Giang thị cười nói: "Do Lão thái quân nhìn ra Ngũ gia có ý với con, cho nên mới đến cầu hôn. Lão thái quân còn nói, Ngũ gia quá điềm tĩnh, nếu như bà ấy không đến, chỉ sợ tới lúc con gả ra ngoài rồi Ngũ gia vẫn còn thầm thương trộm nhớ con nha."

A Ngư ngẩn ra, chẳng phải Từ Tiềm kiếp trước là vậy sao?

Lúc ấy nàng ít tiếp xúc với Từ Tiềm, sau khi gả vào Từ phủ số lần gặp mặt nhiều hơn một chút, đời này hai người tiếp xúc nhiều hơn trước, đã bị Từ lão thái quân nhìn ra manh mối rồi.

Nghĩ như vậy, A Ngư sờ sờ ngọc bội trong tay, cuối cùng cũng an tâm rồi.

Giang thị cầm tay nữ nhi, tiếp tục dặn dò chuyện khác, như là hai nhà chỉ tạm thời định hôn bằng miệng trước,....

Phủ Trấn Quốc Công.

Từ Tiềm vừa hồi phủ đã bị Từ lão thái quân kêu qua viện, tiếp sau đó là một tin vui từ trên trời rớt xuống, hắn với A Ngư vậy mà đã định hôn ước rồi!

Sau khi công khai tin mừng, Lão thái quân mong chờ mà quan sát phản ứng của nhi tử.

Từ Tiềm chỉ cảm thấy vớ vẩn, vớ vẩn đến nỗi hắn không biết nên nói gì.

Nhìn vẻ mặt không thay đổi của nhi tử, Từ lão thái quân nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm: "Sao vậy, con không vui à?"

Từ Tiềm nhìn mẫu thân, phiền chán nói: "Con nói rồi, con chỉ thấy nàng vài lần, mới nhớ kỹ cô nương khác họ này, nhưng giữa con và nàng không có chút tình cảm riêng tư nào, mẫu thân liều lĩnh cầu hôn như vậy, Bình Dương Hầu lại đáp ứng, nhưng ở lập trường của nàng chính là lời phụ mẫu không thể không nghe, lỡ như nàng không có ý với con, chẳng phải con đã hại cả đời nàng sao?"

Nói đến phần sau, giọng điệu Từ Tiềm bắt đầu trở nên nghiêm khắc chưa từng thấy.

Nàng cung kính mà gọi hắn là Ngũ biểu thúc, nghĩ kiểu gì cũng thấy chỉ có sự tin cậy của tiểu bối đối với trưởng bối, mẫu thân lại bởi vì cảm xúc nhất thời của hắn mà đến cầu hôn, quyết định hôn sự qua loa như thế....

Từ Tiềm càng nghĩ càng tức giận, lại nghĩ tới mẫu thân đã lớn tuổi mới không phát giận với lão nhân gia.

Vẻ mặt nhi tử thối tha như thế, Từ lão thái quân lại nghe thành ý khác, ung dung hỏi: "Vậy nên con chỉ lo lắng A Ngư không thích con, chứ không hề cảm thấy mâu thuẫn việc đính hôn cùng nàng?"

Từ Tiềm ngừng một chút, nghiêm mặt nói: "Con lấy ai cũng vậy, vấn đề là nương không nên tự tiện quyết định, chuyện hôn sự là chuyện lớn vậy mà nương không thương lượng với con một câu nào."

Từ lão thái quân cười lạnh: "Cưới ai cũng vậy? Con nghĩ ta là lão hồ đồ sao? Nếu thật sự cưới ai cũng vậy, sao con không cưới Lưu cô nương, Lý cô nương đi? A Ngư xinh đẹp lại ngoan ngoãn, có thể lấy được nàng là may mắn của con, con không cảm kích ta thì thôi đi, chiếm được món hời lớn mà còn ra vẻ."

Cái đồ đã mặt lạnh còn ăn nói ngang ngược, rõ ràng là có một chút ý nghĩ khác với tiểu cô nương vậy mà còn không chịu thừa nhận.

Bị Lão thái quân nói trúng tim đen, Từ Tiềm im lặng trong một khoảnh khắc, sau đó không thể không thừa nhận tuy hắn không vui mừng vì mối hôn sự này nhưng hắn cũng không thấy mâu thuẫn về việc cưới A Ngư.

Vấn đề ở chỗ...

"Nàng rất tốt, nhưng nương không nên chỉ nghĩ chuyện giúp con cầu hôn hiền thê mà không quan tâm đ ến ý nghĩ của A Ngư." Giọng điệu Từ Tiềm lạnh lùng nói.

Từ lão thái quân nở nụ cười, nhi tử một chốc thì lo lắng A Ngư không vui, một chốc lại khen A Ngư tốt A Ngư hiền, nói tới nói lui, bà biết chuyện này không sai, nhi tử chỉ muốn xác định cách nghĩ của A Ngư thôi.

"Trước đó con chăm sóc nàng nhiều lần như vậy, sao A Ngư lại không cảm kích cho được?" Từ lão thái quân tự tin nói, tạm thời không đề cập đến việc chăm sóc, dựa vào khuôn mặt của nhi tử bà, sao tiểu cô nương lại không thích được chứ?

Năm đó bà đồng ý gả cho lão già kia, nguyên nhân có một nửa là vì thích bộ dạng tuấn tú của ông ấy, sau này bà sinh ba đứa nhi tử, lão Đại, lão Đại thì hơi khác một chút, nhưng mà ông cụ non trước mắt này hoàn toàn thừa kế ưu điểm và vẻ ngoài của bà cùng lão Quốc Công, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng anh tuấn như thần tiên. Đọc‎ t𝗿uyệ𝑛‎ hay,‎ t𝗿uy‎ cập‎ 𝑛gay‎ _‎ t𝗿ù𝑚t‎ 𝗿uyệ𝑛.V𝙉‎ _

"Yên tâm đi, chắc chắn A Ngư sẽ thích con." Từ lão thái quân vô cùng chắc chắn mà nói.

Từ Tiềm nghiêng đầu, cả gương mặt đã đen lại.

Từ lão thái quân còn nói thêm: "Nếu con không tin, bữa nào con tìm cơ hội đích thân hỏi A Ngư đi, nếu A Ngư thật sự không muốn, dù sao hai nhà chúng ta chỉ đính ước bằng miệng, chẳng qua ta phải đặt cược gương mặt già nua này để lấy tín vật về, sau này hai nhà Từ - Tào sẽ không bao giờ qua lại nữa là được."

Từ Tiềm siết chặt nắm đấm, mẫu thân dùng quan hệ hai nhà để uy hiếp hắn sao?

Không nói lời nào, Từ Tiềm đứng dậy đi ra cửa, lần đầu tiên hắn rời khỏi mà không hành lễ với mẫu thân mình.

Từ lão thái quân không hề tức giận một chút nào, bởi vì bà tin rằng không bao lâu thì nhi tử sẽ thấy cảm kích bà thôi.

- -

Từ Tiềm cả đêm không ngủ, trong đầu đều là A Ngư.

Hắn hiểu rất rõ, mẫu thân đã trao đổi tín vật với Tào Đình An, Từ Tiềm hiểu mối hôn sự này chắc chắn không thể thay đổi, nếu hắn thật sự hủy bỏ hôn ước, chắc chắn sẽ khiến mẫu thân vào Tào Đình An không thể chịu nổi.

Nhưng Từ Tiềm lo cho A Ngư, nàng chỉ mới mười ba tuổi, hiểu cái gì gọi là thích không? Hoặc là, nàng có đồng ý gả cho Ngũ biểu thúc như hắn không?

Thậm chí Từ Tiềm còn lo lắng khi gặp lại, vừa thấy hắn thì nàng sẽ lập tức uất ức mà rơi lệ.



Lăn qua lộn lại, chẳng biết từ lúc nào đã tới giờ dần rồi.

Nghe âm thanh di chuyển của Ngô Tùy ở phòng ngoài, Từ Tiềm mang theo phiền muộn mà rời giường.

Hai khắc sau, Từ Tiềm gặp huynh trưởng Từ Diễn, đi một đường vào triều.

"Tối hôm qua ngủ không ngon?" Từ Diễn đánh giá Ngũ đệ vài lần, thản nhiên hỏi.

Hai người là huynh đệ nhưng so vẻ ngoài và tuổi tác thì có thể thành phụ tử, lúc Từ Tiềm tập tễnh học bước đi thì Từ Diễn đã làm quan, cưới thê tử sinh con cái rồi, giữa hai huynh đệ ít có thời gian ở chung đương nhiên là không có gì để tán gẫu, hơn nữa cách nam nhân ở chung với nhau, cho dù là huynh đệ ruột thịt cũng không vô cùng thân mật, thân thiện giống như cách tỉ muội ở chung.

Từ Tiềm phủ nhân: "Không tệ lắm."

Từ Diễn lại hỏi: "Hôm qua mẫu thân đến Tào gia ăn tiệc, đệ nghĩ thế nào?"

Việc này là do Dung Hoa trưởng công chúa nhắc với hắn, nữ nhân kia lo lắng Từ lão thái quân có ý định để nữ nhi Tào Đình An là A Ngư gả cho Khác Nhi, Từ Diễn lại không nghĩ như vậy. Khác Nhi mới mười sáu tuổi, việc hôn sự không cần gấp gáp, việc mẫu thân sốt ruột nên là việc hôn sự của trưởng tôn tử*, nhưng A Ngư tuyệt đối không phải là trưởng tôn tức* trong lòng của mẫu thân.

(*Trưởng tôn tử - trưởng tôn tức: cháu đích tôn trưởng - cháu dâu trưởng.)

Ngược lại, Ngũ Đệ từng tặng A Ngư một con ngựa hiếm, hơn nữa, cũng chỉ có Ngũ Đệ mới có thể khiến mẫu thân đích thân đi lại.

Từ Tiềm hỏi ngược lại: "Tào gia có tiệc gì? Vì sao mẫu thân phải tham dự?"

Từ Diễn cười lạnh, mắt nhìn về phía trước, không có ý định nói chuyện với đệ đệ nữa.

Từ Tiềm có tâm sự nặng nề, cũng không rảnh rỗi mà chú ý tới ông nhiều.

Khi hai huynh đệ tiến cung cũng coi như còn sớm, những đại thần khác tới trước đều đến nghỉ ngơi tại Thiên điện, nếu tới đúng giờ thì tới Đại Điện đứng chờ.

Không khí sáng sớm mùa hè rất nóng, một đám đại nam nhân chen chúc cùng một chỗ, có vài người chân thối còn không thường xuyên thay vớ, có người buổi sáng ăn thức ăn gì đó nặng mùi, còn có người mặc quan bào mấy ngày còn chưa giặt, tóm lại tất cả các mùi vị hỗn tạp đều cùng một chỗ, chỉ khiến người ta thêm phiền lòng.

Từ Tiềm dứt khoát đến trước Đại Điện đứng chờ.

Lúc Tào Đình An oai phong bước đến, liếc mắt đã thấy bóng dáng cao ngất của nữ tế tương lai.

Lúc này, Tào Đình An có thể đi sau lưng Từ Tiềm để đến Thiên Điện nơi mà các đại thần đang nghĩ ngơi, có thể vòng qua trước mặt Từ Tiềm để đi qua đó, chỉ là đi nhiều thêm vài bước.

Tào Đình An có cả đống sức lực, không ngại đi nhiều.

Ông khụ khụ, cố ý đi tới phía trước Từ Tiềm.

Từ Tiềm vừa nghe tiếng ho khan kia lập tức biết là ai đến, khi dáng người vạm vỡ của Tào Đình An tiến vào tầm nhìn, Từ Tiềm hơi mím môi, đúng là vẫn còn bận tâm về tình cảm của A Ngư, hơi hơi gật đầu với Tào Đình An, thấp giọng nói: "Hôm qua..."

"Câm miệng!" Tào Đình An nhanh chóng cắt ngang, trợn trừng mắt liếc Từ Tiềm một cái: "Trước lúc A Ngư cập kê, ngươi đừng mong làm thân với ta."

Từ Tiềm:...

Vừa thể hiện uy quyền của nhạc phụ trước mặt nữ tế tương lai xong, Bình Dương Hầu xem như đã thỏa mãn, nhanh chóng đi khỏi.

Từ Tiềm đứng yên tại chỗ, trên mặt lộ vẻ cười khổ.

Không nói tới A Ngư, sao Tào Đình An lại đồng ý với hôn sự này chứ? Bởi vì mẫu thân đích thân đến đề hôn sao?

Nhìn khắp Kinh Thành, dường như không người nào có thể cự tuyệt đề nghị kết thông gia với mẫu thân.

Có lẽ, Tào Đình An đã hỏi A Ngư, biết nữ nhi không thích, cho nên mới yêu cầu hắn giữ khoảng cách sao?

Càng nghĩ, Từ Tiềm quyết định gặp mặt A Ngư một lần.

Nếu nàng thật sự không tình nguyện, thì nên hủy bỏ hôn ước là tốt nhất, sự hòa thuận của hai phủ cũng không sánh bằng cả đời của nàng.

Dựa theo tính tình của Từ Tiềm, một mặt dây chuyền Hồng Bảo Thạch không có cơ hội tặng đã khiến hắn nóng ruột nóng gan, hôn nhân đại sự càng không thể trì hoãn.

Buổi chiều ngày hôm đó, Từ Tiềm chủ động tìm Lão thái quân.

Từ lão thái quân kinh ngạc nói: "Con muốn gặp A Ngư sao?"

Vẻ mặt Từ Tiềm nghiêm trọng nói: "Chỉ cần hỏi nàng mấy câu thì được rồi."

Từ lão thái quân hiểu rõ nhi tử muốn hỏi cái gì, gật đầu nói: "Được, ta sẽ sắp xếp."

Năm ngày sau, Từ lão thái quân khuyến khích chất nữ Từ Anh: "Hoa Sen trong ao mới nở, thừa dịp con còn chưa gả đi, con kêu mấy tỷ muội có quan hệ thân thiết đến họp mặt đi, sau này rất khó có thể tụ họp gặp nhau."

Hai má Từ Anh đỏ ửng, không phục nói: "Có gì khó, chẳng lẽ gả cho người ta thì không thể ra cửa hay sao?"

Từ lão thái quân cười: "Có thể, có thể, có thể, là ta quá buồn chán, muốn tiểu cô nương các con tụ lại một chỗ líu ríu cho ta nghe."



Từ Anh cực kỳ hiếu thuận, ngay hôm đó đã phát thiệp mời ra ngoài.

A Ngư, Tào Bái có quan hệ thân thiết với Từ Anh, đương nhiên A Ngư cũng nhận được thiệp mời.

Nàng khó xử nhìn về phía mẫu thân.

Nói lời thật lòng thì A Ngư chắc chắn muốn đi, dù cho cơ hội nhìn thấy Từ Tiềm rất nhỏ, A Ngư cũng rất vui vẻ mà đến, chỉ là hôn sự hai người đã định, nàng lại đến đó, có phải có vẻ không biết rụt rè hay không nhỉ?

Giang thị cũng có chút do dự, nhưng nghĩ lại, đầu xuân sang năm Từ Anh đã xuất giá, dựa vào quan hệ Từ Anh với nữ nhi, Từ Anh phát thiệp mời, về tình hay về lý nữ nhi đều nên đi, không đi lại khiến cho người khác nghi ngờ.

"Đi thôi, qua bên đó nhóm tiểu cô nương các con tụ tập ở một chỗ, không đi lung tung là tốt rồi." Giang thị quyết định rồi nói.

A Ngư mừng thầm.

Buổi tối Tào Đình An quay về, Giang thị theo thói quen báo cáo việc này cho ông nghe.

Tào Đình An trừng mắt: "Nàng làm vậy là cho Từ Tiểu Ngũ cơ hội lợi dụng!"

Giang thị đã sớm cân nhắc qua, phân tích nói: "Ngày ấy không phải ngày hưu mộc, Ngũ gia làm việc ở bên ngoài, không thể gặp A Ngư được."

Tào Đình An vẫn cảm thấy không ổn như cũ.

Giang thị thấy vậy, cúi đầu, tự trách nói: "Là do thiếp thiếu suy xét, sau này nếu có chuyện như vậy, vẫn nên chờ chàng về nhà rồi mới quyết định thôi."

Nói xong, Giang thị vội vàng lau khóe mắt.

Tào Đình An luống cuống, vội vàng dỗ dành bà: "Thôi, có chút chuyện không đáng để khóc, ta cũng chưa nói gì nàng."

Giang thị uất ức mà vùi vào lòng ông, thuận tiện che giấu khóe miệng đang giương lên.

Một mặt, Tào Đình An nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu thê tử, một mặt lại nghĩ xem thiếp mời này của Từ Gia có gì khó hiểu hay không, chờ ngay mai coi Từ Tiểu Ngũ có vào triều hay không là biết ngay!

Hôm sau lúc lâm triều, Tào Đình An gần như là người đến sớm nhất, đến chỗ cũng không đến Thiên Điện nghỉ ngơi, mà đứng ở bên ngoài chờ.

Nhóm triều thần lục tục đi đến, không bao lâu sau, Trấn Quốc Công Từ Diễn đến nơi chỗ đứng, chỉ một mình ông.

Tào Đình An vừa định bước tới, đã nghe bên cạnh có người ngạc nhiên hỏi: "Sao Quốc Công gia đến đây có một mình vậy, Ngũ gia đâu rồi?"

Trước kia hai huynh đệ này đều cùng nhau xuất hiện.

Từ Diễn nói: "Gia mẫu có việc nên sai đệ ấy đi làm việc rồi."

Người hỏi gật gật đầu, bắt đầu tán gẫu về chuyện khác.

Người nghe Tào Đình An:....

Từ lão thái quân, ta tin lầm người rồi!

Bực mình xong, Tào Đình An nghiến răng nghiến lợi mà suy nghĩ, sau này Từ gia có mở tiệc chiêu đãi gì đó, thà rằng ông đắc tội Giang thị cũng sẽ không thả nữ nhi đến đó, để cho tên Từ Tiềm thối tha, không biết xấu hổ kia có cơ hội tiếp cận nữ nhi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK