Sau khi A Ngư rời khỏi hòn non bộ không lâu thì gặp được Từ Khác.
Tuy váy sẽ không rơi xuống nhưng A Ngư vẫn không tự nhiên như cũ, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Từ Khác.
Nàng lại không biết dáng vẻ hiện tại của nàng là gì, vẻ mặt kinh hoảng, tóc tai hỗn độn, trên mép váy vẫn còn dính chút bụi đất.
Chú ý tới đôi mắt hơi sưng đỏ của nàng, tim Từ Khắc lập tức xoắn chặt lại.
Lúc tất niên Tứ ca có tặng cho hắn một bộ tiểu thuyết, bên trong có chuyện về mỹ nhân và thư sinh ở vườn hoa dưới ánh trăng, cũng có vài chuyện chơi bời trăng hoa không nên xem nhưng khiến thiếu niên không nhịn được mà đọc kỹ từng trang, ví dụ như công tử ăn chơi trác táng vừa ý tiểu cô nương nên dùng chút thủ đoạn cưỡng ép tiểu cô nương rơi vào tay hắn, mà A Ngư trước mắt rõ ràng là dáng vẻ mỹ nhân bị làm nhục mà Từ Khác tưởng tượng.
"A Ngư, ai bắt nạt muội hả?" Thân thể run run, Từ Khác ôm một tia hy vọng trong lòng mà hỏi.
A Ngư đã bình tĩnh hơn so với lúc bị đứt thắt lưng, nàng cúi đầu, lời nàng nói có bảy phần thật ba phần giả: "Vừa rồi Đại cô nương cố ý đẩy muội ngã một cái, còn kêu muội biến đi, muội không dám đắc tội nàng ta nên mới lén trốn, vốn định trực tiếp quay về Tây viện, nhưng đi tới đi lui đã bị lạc đường, nãy giờ mới tìm được đường ra."
Từ Khác nghe vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, thì ra tóc nàng lộn xộn là do bị té ngã, chảy nước mắt là vì bị uất ức.
Sau khi cảm thấy may mắn, Từ Khác bắt đầu phẫn nộ, nhìn về phía rừng Hải Đường mà nói: "Muội ấy khinh người quá đáng, A Ngư đi theo ta, ta bắt muội ấy xin lỗi muội."
A Ngư cười khổ, rũ mắt xuống nói: "Muội xin nhận lòng tốt của Lục biểu ca, nhưng thân phận nàng tôn quý, muội không muốn có thêm chuyện."
Nói xong, A Ngư gật đầu với Từ Tiềm, bước chân nhanh hơn dự định muốn rời khỏi.
Từ Khác theo bản năng mà đứng ngăn trước mặt nàng.
Cuối cùng A Ngư cũng nhìn hắn một cái, trong ánh mắt chỉ có nghi ngờ và né tránh.
Từ Khác khó chịu, nhỏ giọng hỏi nàng: "A Ngư, sao muội không nói chuyện với ta?"
Từ Khác còn nhớ rõ, trước kia lúc A Ngư mười một tuổi rất thích hắn, mỗi lần tới phủ Trấn Quốc Công đều đi theo hắn dạo chơi xung quanh, lúc bị Từ Quỳnh ức hiếp thì lập tức trốn sau lưng hắn, sợ hãi mà cầm lấy tay hắn. Nhưng từ khi biểu thúc tặng Phi Nhứ cho nàng, A Ngư lập tức đối xử với hắn rất lạnh nhạt, thậm chí nàng còn bày vẻ mặt tươi cười với Tứ ca, Ngũ ca còn nhiều hơn với hắn.
Về vấn đề này, A Ngư không có cách nào giải thích được.
Nàng không thể nói những việc từng trải của hai người ở kiếp trước, cũng không thể nói Dung Hoa trưởng công chúa vô cùng căm hận nàng, nói vậy có thể khiến hắn nghi ngờ nàng châm ngòi quan hệ giữa mẫu tử hắn, nhưng một khi để Dung Hoa trưởng công chúa biết được, Dung Hoa trưởng công chúa sẽ khiến mọi việc càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Không có cái cớ thích hợp, A Ngư đành phải quay đầu lại nói: "Chúng ta đều đã trưởng thành, vẫn nên tránh hiềm nghi thì tốt hơn."
Từ Khác sửng sốt.
A Ngư nhân cơ hội mà vượt qua hắn, vội vàng rời khỏi.
Từ Khác nhanh chóng xoay người, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của A Ngư, dường như không muốn ở lại cùng hắn dù chỉ một giây.
Tránh hiềm nghi sao?
Tâm trạng Từ Khác bỗng chốc trở nên phức tạp.
Nếu như lời nàng nói, bọn họ đều đã lớn, thật sự nên tránh hiềm nghi, nhưng Từ Khác thích nàng mà, không tìm cơ hội gặp nàng thì làm sao hắn có được lòng nàng đây?
- -
Liên quan đến danh dự của bản thân, A Ngư quyết định giấu giếm các trưởng bối việc này, nhưng Bảo Thiền là người bên cạnh nàng, A Ngư muốn giấu cũng không thể giấu được.
"Nàng ta khinh người quá đáng!"
Nắm chặt nửa đoạn thắt lưng bị đứt của chủ tử, Bảo Thiền tức giận tới mức méo miệng: "Người như nàng ta cũng xứng làm Thái tử phi sao? Không được, nô tỳ thật sự nuốt không trôi cục tức này, cô nương nghe nô tỳ đi, lập tức tiến cung thỉnh Hoàng Hậu nương nương trực tiếp giải quyết chuyện này, tốt nhất là khiến cho Hoàng Thượng cũng biết chuyện này, nô tỳ không tin Hoàng Thượng sẽ nhận loại con dâu như nàng!"
Sao A Ngư lại không tức giận chứ?
Nhưng A Ngư càng hận Kiến Nguyên Đế giết cả nhà nàng, càng hận Thái tử làm bộ làm tịch giúp Kiến Nguyên Đế diễn tiết mục phụ tử bất hòa, cho nên, so với việc đổi Từ Quỳnh để Thái tử cưới được một vị Thái tử phi dịu dàng nhã nhặn, thì A Ngư thà để cho Từ Quỳnh gả tới rồi làm loạn Đông cung của Thái tử còn hơn. Hơn nữa, theo A Ngư được biết, trước lúc phụ thân và huynh trưởng chết trận, ngoài mặt Thái Tử rất sủng ái Tào Doanh, khiến cho Từ Quỳnh bực tức mỗi ngày, phải đi tranh giành tình cảm nhiều năm.
Còn nữa, Từ Quỳnh là Từ gia cô nương, nếu bởi vì A Ngư mà dẫn tới việc Từ Quỳnh mất đi vị trí Thái tử phi, vậy trên dưới Từ gia có khả năng sẽ ghi thù với nàng.
"Nếu thật sự như vậy, Hầu phủ chúng ta phải kết thù với phủ Trấn Quốc Công rồi." A Ngư thấp giọng nhắc nhở Bảo Thiền.
Bảo Thiền kinh hãi, cẩn thận ngẫm nghĩ, thật đúng là không thể cáo trạng Từ Quỳnh!
"Vậy thì phí công để nàng ta khi dễ rồi hả?" Bảo Thiền không cam lòng mà cắn răng.
A Ngư bỗng nhiên nghĩ tới Từ Tiềm.
Tính tình hắn chính trực, cho dù hiện giờ chưa thích nàng, chắc cũng sẽ nghĩ biện pháp trừng phạt chất nữ thiếu đức hạnh nhỉ?
Quả thật Từ Tiềm muốn trừng phạt chất nữ.
Nhưng hắn vì danh dự của A Ngư mà suy nghĩ.
Vào lúc xế chiều, Từ Tiềm đến Tùng Hạc Đường.
Từ lão thái quân đang chơi đùa với chim Họa Mi mà bà nuôi, thấy nhi tử đến, bà nhìn con chim đang nhảy tưng tưng trong lòng và hỏi: "Thân thể ra sao rồi?"
Từ Tiềm nói: "Đã không có gì đáng ngại, mẫu thân, con có chuyện muốn nói với người."
Giọng điệu nghiêm túc như vậy, Từ lão thái quân kinh ngạc buông lồng chim ra.
Phương ma ma đã dẫn bọn nha hoàn lui ra ngoài.
Từ Tiềm đỡ mẫu thân ngồi xuống, nói thẳng vào vấn đề: "Mẫu thân, lúc sáng con đến hoa viên giải sầu, vô tình gặp Tứ cô nương Tào gia đang khóc trộm ở phía sau hòn non bộ, đi tới hỏi mới biết là chuyện tốt do Quỳnh Nhi làm ra."
Từ lão thái quân im lặng lắng nghe, càng nghe mày càng nhíu chặt lại.
Nói xong, Từ Tiềm nghiêm túc nói: "Mẫu thân, Quỳnh Nhi lòng dạ nhỏ nhen như vậy, nếu chúng ta cứ mặc kệ không dạy dỗ nàng, sau khi tiến cung sợ nàng chỉ biết xông xáo càng gây thêm nhiều tai họa."
Từ lão thái quân gật đầu, lăn lăn phật châu trên cổ tay rồi nói: "Con nói rất đúng."
Lão thái quân sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên là đang suy nghĩ nên trừng phạt chất nữ như thế nào.
Từ Tiềm nghĩ nghĩ, nhấn mạnh nói: "Mẫu thân nên phạt Quỳnh Nhi trễ một chút, nếu bây giờ phạt liền, con sợ nàng ta cho rằng Tứ cô nương tố cáo, càng ghi hận Tứ cô nương nhiều hơn."
Từ lão thái quân đã sống hơn nửa đời người, sao lại không hiểu đạo lý này?
"Yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán." Từ lão thái quân giận dữ nói.
Thật ra dựa theo ý của nàng, tính tình Đại chất nữ kiêu căng, lỗ mãng, dễ xúc động, vốn không thích hợp gả vào Đông cung, chắc chắn Kiến Nguyên Đế cũng biết tính tình của chất nữ, nhưng Kiến Nguyên Đế muốn thông qua chuyện phong nữ tử Từ gia làm Thái tử phi để thể hiện sự kính trọng và cảm tạ đối với vị cô cô là bà, Đế Vương người ta vì danh tiếng tốt mà ngay cả nhi tử cũng phải chịu uất ức, sao Từ lão thái quân có thể chủ động từ chối hôn sự này?
Bà chỉ có thể bày tỏ sự cảm kích.
Từ Tiềm tin mẫu thân có thể xử lý cẩn thận việc này, giải thích xong rồi, hắn đứng dậy cáo lui.
Từ lão thái quân chớp mắt, gọi hắn lại nói: "Hôm nay A Ngư phải chịu oan ức lớn, nhưng ta phải cứ làm bộ không biết chuyện, dựa vào tính tình của nàng chắc chắn sẽ không kể với Tam tẩu và Tứ tẩu của con, vậy đi, sáng mai sau khi con ăn sáng xong thì qua bên chỗ ta thỉnh an, nói rằng con muốn đi dạo chơi, ta sẽ theo tình thế mà kêu con dắt theo mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi, ra bên ngoài con tìm cơ hội đưa cho A Ngư một lễ vật gì đó, xem như chúng ta nhận lỗi với nàng."
Từ Tiềm:...
Muốn hắn làm bộ tới thỉnh an, còn muốn hắn dắt nhóm người chất nữ ra ngoài chơi, lại còn muốn hắn đưa lễ vậy cho A Ngư?
Rõ ràng chỉ có ba việc, nhưng liên quan đến tiểu mỹ nhân thích khóc A Ngư kia, Từ Tiềm lại cảm thấy chuyện này cực kỳ phiền phức.
Nhưng mẫu thân nói cũng có lý, chỉ có mỗi hắn biết nàng chịu uất ức, thì chỉ có thể do hắn đưa tới.
Không từ chối được, Từ Tiềm nhíu mày nói: "Con không biết phải tặng nàng cái gì, đêm nay người tự chuẩn bị lễ vật nhận lỗi đi, sáng mai đưa cho con."
Từ lão thái quân: "Ừm, con cũng không có khả năng đưa ra thứ gì tốt đâu."
Từ Tiềm vừa nghe xong, ma xui quỷ khiến mà nhớ tới Phi Nhứ.
Nàng cũng rất thích Phi Nhứ, lại đặc biệt vì Phi Nhứ mà học cưỡi ngựa.
Trở lại Xuân Hoa Đường của mình, nghĩ tới chuyện ngày mai, Từ Tiềm lại đi tới nhà kho nhỏ của hắn.
Chi phí ăn mặc của Từ Tiềm tại phủ Trấn Quốc Công đều được chi ra từ tài sản chung của phủ, nhưng lúc hắn ra ngoài du lịch thấy được đồ vật yêu thích sẽ tiện tay mua một món, lúc lập chiến công được Kiến Nguyên Đế ban thưởng cũng tự cất vào nhà kho của mình, bởi vậy nhà kho nhỏ sắp xếp rất đầy đồ, mỗi quầy trên tủ đều được đặt đầy những hộp to, hộp nhỏ.
Nhưng đồ vật thích hợp đưa cho tiểu cô nương cũng không nhiều lắm.
Từ Tiềm đánh giá từng dãy từng dãy một, đột nhiên, hắn đứng ở bên cạnh một cái hộp nhỏ.
Trên hộp nhỏ còn có chữ, viết rằng: "Hộp son phấn sứ Nhữ Diêu."
Từ Tiềm lộ vẻ mặt nghi ngờ, đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu mới nhớ lai lịch của vật này. Năm đó trong cung có một lượng lớn đồ sứ mới, Kiến Nguyên Đế ban thưởng mấy bộ cho phủ Trấn Quốc Công, bởi vì giao cho Từ Tiềm mang về nên Kiến Nguyên Đế cố ý kêu Thái giám tạm thời nâng một cái tráp qua, nói gì mà hắn đã một đống tuổi nên có thêm chút đồ vật để dụ dỗ nữ tử vui vẻ mà chịu ở bên cạnh hắn, chuẩn bị sẵn cho bất cứ tình huống nào.
Hiện giờ, hắn không cần làm vui lòng nữ tử nào, nhưng đụng phải tình huống hiện tại thì khác.
Từ Tiềm mở hộp sứ ra, trước mắt lập tức hiện lên một màu hồng nhạt, bột phấn nhẵn nhụi kia rất cân xứng với men sứ, rõ ràng là cùng màu với áo khoác hôm nay của nàng.
Từ Tiềm không nhịn được mà suy đoán, có phải nàng thích màu hồng nhạt hay không?
Đậy hộp sứ lại, Từ Tiềm tiện tay bỏ hộp sứ vào trong lòng.
- --
Sáng hôm sau, Từ Tiềm đúng hẹn đi tới thỉnh an mẫu thân, còn đang đứng trong sân đã thấy Từ Anh, Tào Bái, A Ngư chia nhau ra ngồi bên cạnh hai bên của mẫu thân, trong đó A Ngư đã thay đổi áo khoác ngoài màu xanh nhạt, khuôn mặt kia càng thêm nhỏ nhắn căng mọng.
Nhìn thấy hắn, nàng lập tức cúi đầu, khuôn mặt trắng như tuyết bắt đầu đỏ bừng lên.
Từ Tiềm kịp thời thu hồi tầm mắt.
Vào phòng, Từ Tiềm còn chưa nói, ba tiểu cô nương đã nhao nhao đứng lên hành lễ với hắn.
Vẻ mặt Từ Tiềm thản nhiên.
Từ lão thái quân diễn cực kỳ nhập tâm, cười tít mắt hỏi: "Sao hôm nay con lại đến đây sớm vậy?"
Từ Tiềm rủ mắt xuống, phối hợp trả lời: "Hôm nay nhi tử rảnh rỗi, muốn đến vùng ngoại ô dạo chơi, đặc biệt tới đây thông báo cho người một tiếng."
Lông mi Từ lão thái quân khẽ chớp, vừa quan sát ba tiểu cô nương vừa nói: "Thật khéo, ta vừa mới nói thời tiết này rất thích hợp để ra ngoài dạo, vậy đi, con dẫn theo tỷ muội các nàng cùng đi đi, lại gọi thêm cả tiểu Tứ, tiểu Ngũ, tiểu Lục, nhiều người thì dạo chơi mới náo nhiệt."
Từ Tiềm đương nhiên mở miệng đồng ý.
Từ Anh, Từ Bái đều hết sức vui mừng mà nhảy nhót, A Ngư lén ngắm gương mặt Từ Tiềm, cảm thấy ngượng ngùng vì hôm qua ở chung trong hang động, lại vì có thể cùng hắn đi dạo mà vui mừng.
Ba tiểu cô nương trở về phòng sắp xếp, Từ Tiềm tạm thời ở lại trò chuyện với mẫu thân.
Từ lão thái quân lấy lễ vật đã chuẩn bị tốt từ tối qua, cười đưa cho nhi tử.
Là một cái túi nhỏ, Từ Tiềm nhìn cũng không nhìn mà thu vào tay áo.
Từ lão thái quân ngạc nhiên nói: "Con không tò mò bên trong là gì sao?"
Từ Tiềm dựa theo cảm giác mà suy đoán: " Ngọc Thạch chưa gia công?"
Dường như là hình dạng bất thường giống tảng đá, có khả năng thành lễ vật, chỉ có thể là Ngọc Thạch chưa gia công.
Từ lão thái quân vuốt cằm nói: "Do con tặng nàng, đưa trang sức bằng ngọc thì không ổn lắm, đúng lúc chỗ của ta có Hồng Bảo Thạch chưa gia công, chút nữa nàng mở ra thì cũng có thể tùy ý làm vòng tai, cổ áo hoặc là làm trâm đều được."
Những thứ có thể làm từ Hồng Bảo Thạch là vô giá.
Nhưng nếu danh dự của nữ tử mà bị tổn hại, nhẹ thì hủy đi nhân duyên cả đời, nặng thì muốn tự tử.
Bởi vậy, Từ Tiềm cho rằng lễ vật của mẫu thân cực kỳ hợp lý, nhưng cũng không cách nào bù lại những uất ức mà A Ngư phải chịu đựng, dù có thêm hộp son phấn sứ của hắn cũng không thể.
Nhưng bọn họ chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Nửa khắc sau, ba huynh đệ Từ Khác và nhóm tỷ muội A Ngư đều đến đông đủ rồi.
Từ Tiềm âm thầm nhìn về phía A Ngư.
A Ngư đang nói chuyện cùng với Tào Bái, trong mắt hạnh chứa đầy hưng phấn vì sắp được đi chơi.
Thật sự là một tiểu cô nương dễ thỏa mãn.