Bởi vì trên cánh tay Tào Luyện có thương tích nên Quý Minh Phượng sợ mình vùng vẫy sẽ làm rách miệng vết thương của hắn nên chẳng những không ngăn cản Tào Luyện, ngược lại còn đẩy Tào Luyện đến bên cạnh đổi thành nàng ở trên.
Tào Luyện choáng váng cả đầu, không ngờ nàng lại dám tự nguyện làm tới như vậy.
Nàng đau lòng vì hắn phải nhận một đao kia sao?
Đúng vậy, Quý Minh Phượng đau lòng.
Chỉ có điều, Tào Luyện được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, khi hắn yêu cầu nàng cởi y phục tiểu binh ra, Quý Minh Phượng trợn mắt nhìn hắn, đây là chiến trường, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện quân địch, nàng cho hắn đỡ thèm đã là may rồi mà hắn còn muốn thế nào nữa?
Tào Luyện muốn làm rất nhiều chuyện, chỉ cần nghĩ thôi đã muốn chảy máu mũi. Trong suy nghĩ của hắn rất hoàn hảo nhưng bởi vì hơn hai năm không ra trận nên không nhịn được, vừa vào đã đầu hàng rồi.
Quý Minh Phượng vốn đang nghiêng đầu, lúc này quay đầu lại nhìn Tào Luyện với vẻ khó tin.
Ánh nhìn này đã khiến gương mặt tuấn tú của Tào Luyện đỏ bừng!
Không! Đây không phải là toàn bộ năng lực của hắn!
Không thể nào giải thích được nên Tào Luyện muốn kéo Quý Minh Phượng quay lại. Quý Minh Phượng đẩy tay hắn ra, thừa dịp Tào Luyện chưa kéo quần lên, nàng nhanh chóng buộc xiêm y lại rồi nghênh ngang rời khỏi. Trong khoảnh khắc màn vải được vén lên, gió lạnh của thảo nguyên Đông Bắc thổi mạnh vào trong, thổi trúng ngọn lửa đang hừng hực cần phải dập tắt trong lòng Tào Luyện.
Ngày kế tiếp, Quý Minh Phượng không đến tìm Tào Luyện.
Tào Luyện vẫn còn cùng phụ thân diễn vở kịch này, mãi cho đến khi chiến sự kết thúc, đại quân chiến thắng về Kinh thì Tào Luyện mới phái Trần Lưu điều tra xem Quý Minh Phượng đang ở doanh trại nào, tìm được cũng không cần mang tới bên cạnh hắn mà cứ trực tiếp quay về biệt viện ở Kinh Thành, chờ tới khi thế cục ổn định rồi hắn sẽ đến biệt viện gặp Quý Minh Phượng.
Đầu năm, đại quân trở về Kinh Thành.
Tào Đình An giả què một chân nhưng vì để lừa gạt Kiến Nguyên Đế và những vị đại thần khác, Tào Đình An phải giả vờ như thật sự bị què, nếu thật sự bị què, từ lúc bị thương tới lúc khôi phục thì cần một khoảng thời gian. Tinh thần phụ thân ruột sa sút nên Tào Luyện cũng phải giả bộ thành tâm trạng bị sa sút, lại thêm chuyện hắn vừa mới tiếp nhận chức vụ Phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân nên cực kỳ bận, tận ba tháng sau Tào Luyện mới tìm được cơ hội đến biệt viện gặp Quý Minh Phượng.
Quý Minh Phượng ở biệt viện rất tốt.
Lần này nàng vô cùng thông cảm cho Tào Luyện, phụ thân bị gãy chân nên hắn tạm thời không quan tâm nàng cũng là điều vô cùng bình thường.
Không ngờ Tào Luyện vừa tới đã muốn ôm nàng lên giường.
Quý Minh Phượng đẩy hắn ra, nhíu mày hỏi: "Hầu gia sao rồi hả? Rốt cuộc chàng có phải nhi tử ruột của Hầu gia không?"
Hôm đó, mọi việc trên chiến trường xảy ra quá nhanh, Quý Minh Phượng không nghĩ đến chân của Tào hầu gia nhưng bây giờ Tào Luyện gấp gáp như vậy, Quý Minh Phượng không nhịn được mà nghi ngờ nhân phẩm của Tào Luyện. Thân là một nam nhân, nếu như hắn không hiếu thuận với phụ thân đã dày công nuôi nấng mình trưởng thành, vậy thì e rằng những mặt khác của nam nhân đó cũng không tốt đẹp gì.
Tào Luyện không muốn Quý Minh Phượng hiểu lầm, suy nghĩ một chút rồi hắn nói một câu không rõ ràng: "Thật ra, chân phụ thân vẫn có phương pháp có thể chữa khỏi nhưng ông ấy không muốn chữa trị, binh quyền là củ khoai nóng, cứ cầm mãi trong tay quả thật không phải chuyện tốt."
Chuyện phụ thân giả què, càng ít người biết càng tốt. Tào Luyện tin Quý Minh Phượng nhưng chuyện liên quan đến tánh mạng của cả nhà, hắn không thể nói ra toàn bộ tình hình thực tế.
Quý Minh Phượng hiểu rõ nhưng nàng vẫn ngăn cản Tào Luyện như cũ, không phải nàng cố tình làm khó mà trên người nàng không có túi thơm tránh thai của Tào Luyện đưa lúc trước. Nếu mang thai vào lúc này thì thật sự rất phiền phức.
Tào Luyện nhìn bụng nàng, vì không muốn để hài tử đầu tiên của bọn họ phải chịu cảnh không danh không phận, hắn đành phải nhịn.
Song, hắn vẫn đẩy Quý Minh Phượng ngã lên giường, tùy tiện hôn khắp nơi.
Trút hết nỗi niềm xong rồi, Tào Luyện mới ôm Quý Minh Phượng, hỏi nàng mấy năm nay đã sống thế nào.
Quý Minh Phượng lưu lạc khắp nơi, không có gì để nói.
Tào Luyện nắm tay nàng, hắn không nói hai năm nay mình chịu giày vò như thế nào mà chỉ dặn dò: "Quý Trì đã được luận công ban thưởng, được vào Kinh làm quan, triều đình ban thưởng cho hắn một tòa nhà. Tháng sau, hắn và người nhà sẽ vào kinh, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho nàng và người nhà của hắn gặp nhau, ta đã chuẩn bị xong rồi, bên đó sẽ không làm khó nàng nhưng nhà Quý gia không lớn, nàng đành phải chịu thiệt một khoảng thời gian rồi."
Tào Luyện giới thiệu tỉ mỉ tình huống của Quý Gia cho nàng nghe.
Dân số của Quý gia rất đơn giản, tuy là gia đình ba đời nhưng cả nhà chỉ có sáu người, bao gồm Quý lão thái thái, phu thê Quý Trì và hai đệ đệ, đều là những người vô cùng thật thà chất phác. Quý Trì năm nay hai mươi mốt tuổi, hai người đệ đệ lần lượt là mười ba và mười bốn. Tào Luyện có hơi lo lắng, sợ rằng ba huynh đệ Quý gia sẽ có ý đồ với Quý Minh Phượng.
"Tuy tuổi nàng lớn hơn bọn họ nhưng dáng vẻ vẫn còn rất được, qua đó nhớ cẩn thận một chút, lúc tắm rửa phải đóng chặt cửa lại." Tào Luyện nửa đùa nửa thật nói.
Quý Minh Phượng cười nhàn nhạt, đáp trả lại: "Chàng nên lo lắng cho bọn họ, nếu ba huynh đệ họ tuấn tú thì..."
Nàng chưa nói xong đã bị Tào Luyện hôn rồi.
- ---------
Tháng tư, Quý Minh Phượng gặp được người nhà Quý Trì.
Cả nhà bọn họ mướn hai chiếc xe ngựa, Quý lão thái thái và tôn tử ngồi ở xe ngựa chuyên dùng để kéo người ở phía trước, Quý phụ và Quý mẫu ngồi ở chiếc xe kéo hành lý đằng sau. Còn về phần Quý Trì, hắn là người đầu tiên Quý Minh Phượng gặp ở Quý gia, dáng người Quý Trì cao lớn, thân thể cực kỳ rắn chắc, tuy nhỏ hơn Quý Minh Phượng hai tuổi nhưng nhìn thật sự rất giống ca ca.
Quý Trì mang theo Quý Minh Phượng đến đón người nhà, hắn cho người nhà làm quen nàng trước, người Quý gia biết Quý Minh Phượng là quý nữ sắp gả vào Hầu phủ nên vô cùng cung kính với nàng.
Quý Minh Phượng cười nói: "Chúng ta đều họ Quý, có lẽ tổ tiên có cùng một chi, nếu như hai vị không ngại, ta muốn bái hai vị làm nghĩa phụ và nghĩa mẫu."
Nếu thật sự kết hôn thì lợi ích sẽ bị ràng buộc với nhau, chỉ có như vậy, Quý Minh Phượng mới yên tâm rằng bọn họ sẽ không cố ý tiết lộ tin tức nhằm liên lụy tới Tào gia.
Đương nhiên Quý phụ và Quý mẫu vui vẻ đồng ý.
Quý Minh Phượng lại kêu hai tiếng "Phụ thân, mẫu thân", rồi lại gọi "Quý Trì ca ca", sau đó xưng tỷ tỷ với hai đệ đệ khác.
Quý lão thái thái đã mất sạch răng, phát âm đã không rõ nhưng lúc lão thái thái nói chuyện thì Quý Minh Phượng cũng thật sự nghe hiểu.
Nàng hòa nhập với Quý gia rất tốt.
Phụ thân ruột không thương, hiện tại gặp được người một nhà bằng lòng chăm sóc nàng như nữ nhi ruột, Quý Minh Phượng ở Quý gia một khoảng thời gian, thậm chí nàng còn không gấp gáp gả cho Tào Luyện.
Nàng không vội còn Tào Luyện gấp. Tiếc là ông trời có ý trêu người, Tào Luyện dự định đến Quý gia làm khách vào tháng tám rồi nhân cơ hội gặp mặt và yêu cô nương đã lỡ tuổi lấy chồng ở Quý gia từ ánh mắt đầu tiên, sau đó báo cho người nhà đến cầu hôn một cách hợp tình hợp lý, người tính không bằng trời tính, Quý lão thái thái đang ngồi trên ghế mây phơi nắng đột nhiên run người một cái và bất động.
Quý lão thái thái buông xuôi hai tay tại nhà.
Quý gia khóc hết nước mắt rồi làm tang sự.
Quý Trì là quan võ, quan võ có thể dùng ngày thay tháng chịu tang, còn tôn tử phải túc trực bên linh cữu một năm, Quý Trì chỉ cần túc trực 12 ngày là phải tiếp tục nhậm chức, không hề ảnh hưởng đến đường làm quan.
Song lẽ bởi vì Quý Minh Phượng đã là cô nương của Quý gia nên nàng muốn túc trực bên linh cữu cùng hai vị đệ đệ suốt một năm.
Quyết định này làm Tào Luyện đau cả tim, suýt nữa thì phun ra máu.
Quý Minh Phượng an ủi hắn: "Một năm thôi mà, Thế tử đã nhịn ba năm, nhịn một năm nữa thì có sao đâu."
Tào Luyện trực tiếp đè nàng xuống.
Hắn đành phải kéo dài chuyện hôn sự của mình, ngược lại Nhị đệ Tào Quýnh rất vui vẻ, vừa nhìn thấy cô nương Tạ gia thì bắt đầu mặt dày theo đuổi, lại còn phiền đến mức khiến kế mẫu Giang thị bôn ba tới lui Tạ gia nhiều chuyến để giúp hắn. Cuối cùng vào một ngày đẹp trời của tháng tám, hôn sự của hắn đã được định.
Tào Luyện vẫn luôn thờ ơ xem náo nhiệt, ai ngờ phụ thân Hầu gia kêu hắn qua nói chuyện, tra hỏi hắn vì sao mãi không chịu thành thân.
Tào Luyện thừa nhận hắn có nuôi người ở bên ngoài, chỉ do mấy năm trước không thể thu phục được tim của nàng.
Phụ thân tức giận hỏi: "Chướng mắt con? Nàng ta là tiên nữ à?"
Tào Luyện cười cười rồi nói: "Ở trong lòng con, nàng cũng xem như là tiên nữ."
Trên đời có mấy nữ tử như nàng, dám cưỡi ngựa cầm thương, ra trận giết địch?
Hiện tại, hắn đành phải che giấu tất cả, chờ tới lúc Quý Minh Phượng gả tới, Tào Luyện sẽ mang nàng cùng đến chiến trường khiến cho tất cả mọi người đều biết nàng rất tốt, vô cùng tốt đẹp.