Mục lục
Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hardys

Ban đêm A Ngư không thể ép Từ Tiềm nói thật, khiến hắn thừa nhận bản thân mình lúc ban ngày đã ăn dấm chua, ngược lại còn bị Từ Tiềm đ è xuống, hung hăng mà giáo huấn một trận.

"Chàng khi dễ người ta." Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ngư đỏ hồng mà lên án: "Ỷ mình khỏe mà bắt nạt người khác."

Từ trong sâu thẳm con ngươi đen của hắn có một tầng hơi nước, đó là dáng vẻ của nam nhân sau khi được thỏa mãn.

Nhìn đôi mắt hạnh ai oán của tiểu thê tử, Từ Tiềm nhớ tới một canh giờ trước.

Sau khi tắm, nàng cố ý mặc một cái áo ngoài màu đỏ bằng lụa mỏng, cố ý để cho hắn nhìn thấy, sau đó lại cố ý chui vào chăn giả vờ ngủ. Từ Tiềm muốn vén chăn của nàng lên, tiểu hồ ly lại khó tính mà không chịu cho hắn vào, trừ khi hắn chịu nói ra lời trong lòng.

Từ Tiềm chắc chắn bản thân mình không có ghen, sao có thể nói lời trái lương tâm lừa gạt nàng?

Sau đó, hắn liền ỷ vào sức mạnh của bản thân mà cứ chen vào ổ chăn của nàng, sau đó nàng yếu ớt đẩy hắn ra, chẳng những không phát huy tác dụng mà còn khiến cho Từ Tiềm dễ dàng làm nàng hai lần.

"Do nàng trêu chọc ta trước." Đắp kín chăn cho nàng, Từ Tiềm nhặt áo lụa mỏng màu đỏ ở dưới đất lên, đưa ra trước đôi mắt hạnh của thê tử cho nàng xem.

A Ngư ngụy biện: "Ai nói thiếp mặc đồ đỏ là trêu chọc chàng?"

Từ Tiềm sờ áo lụa trong tay, nhìn nàng nói: "Quá mỏng."

A Ngư: "Đã là tháng tư rồi, thiếp nóng."

Từ Tiềm: "Bây giờ còn nóng sao?"

A Ngư giận dỗi gật gật đầu.



Từ Tiềm đi đến cái bàn bên cạnh rót chung trà lạnh, đưa cho nàng uống.

A Ngư:...

Đúng là nàng khát thật, mới vừa rồi nói lầm bầm rất lâu, môi cũng bắt đầu khô rồi.

Nàng cố mà uống hết chén trà trong tay hắn.

Đồng ý uống là không tức giận nữa, Từ Tiềm đến nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu cá nhân xong, quay về nằm lên giường một lần nữa, ôm nàng đi ngủ.

A Ngư nắm ngón tay thon dài của hắn, bỗng nhiên thở dài.



Từ Tiềm: "Sao lại thở dài?"

A Ngư gãi gãi ngón tay của hắn: "Cái gì chàng cũng tốt, chỉ là không biết nói lời ngon tiếng ngọt."

Ánh mắt Từ Tiềm hơi thay đổi, hỏi: "Thế nào được coi là lời ngon tiếng ngọt?"

A Ngư xấu hổ nói.

Từ Tiềm tiếp tục nói: "Nhất định là trước kia có người nói với nàng rồi nên nàng mới chê ta không giỏi nói chuyện."

A Ngư:...

Quả thật kiếp trước Từ Khác đã từng nói với nàng rất nhiều rất nhiều.

Nàng chột dạ mà xoay người đi.

Từ Tiềm lấy một tay kéo nàng vào lòng lại, giọng nói bình tĩnh: "Người nọ đã từng nói với nàng thế nào?"

A Ngư vừa gấp gáp vừa thẹn thùng, cố hết sức phủ nhận: "Thiếp ít tiếp xúc với người ngoài, chàng đừng vội đừng vấy bẩn trong sạch của thiếp, chàng không muốn nói thì không cần nói, thiếp còn không thèm nghe đây nè." Nói xong, A Ngư giả vờ ngáp một cái, nhắm mắt lại nói: "Buồn ngủ quá, thiếp ngủ đây."

Từ Tiềm ôm chặt tiểu thê tử, không hề hé môi câu nào, nghĩ tới Từ Khác, lại nghĩ tới cái tên ăn chơi trác táng Sở Thiên Khoát. Hai tiểu bối trẻ tuổi, dung mạo và thân phận đều nằm trong những công tử tốt nhất Kinh Thành, hai người đều có ý với A Ngư, chỉ tiếc lúc A Ngư tuổi còn nhỏ đã có tình cảm sâu đậm với hắn rồi.

"Tại sao thích ta?" Từ Tiềm bỗng nhiên nghĩ tới, hắn vẫn chưa hỏi nàng vấn đề này.

A Ngư giả vờ ngủ thiếp đi

Từ Tiềm cầm tay nàng: "Nói chuyện."

A ngư biết tránh không thoát, cố ý cáu gắt với hắn: "Bởi vì chàng tặng thiếp Phi Nhứ nha, Phi Nhứ là con ngực cực kỳ quý giá, lễ vật quý trọng như vậy, thiếp muốn báo đáp chàng nên đành phải lấy thân báo đáp, tránh cho cả đời đều giống như là đang mắc nợ chàng."

Từ Tiềm không tin, nhưng trước lúc tặng nàng Phi Nhứ, hai người quả thật không có tiếp xúc đặc biệt.

Báo đáp là giả, có lẽ nàng xem trọng dung mạo của hắn.



Phần lớn tiểu cô nương có sở thích rất nông cạn, nhìn thấy gương mặt hợp ý thì tương đương với nhìn trúng người này rồi.

Bỗng nhiên Từ Tiềm nghĩ tới Tào Đình An, nếu hắn thật sự không cẩn thận mà bị hủy dung mạo, ngày ngày tiểu thê tử phải đối diện với một gương mặt kh ủng bố, vậy nàng còn có thể tiếp tục thích hắn sao?

"Sau này thích cái nào, cứ việc nói cho ta biết." Từ Tiềm cầm tay nàng, "Ta có thể cho thì lập tức cho nàng."

A Ngư ngẩn người, rõ ràng là đang cãi nhau, sao hắn đột nhiên bày tỏ rồi hả?

Từ Tiềm nghĩ rằng sau này hắn sẽ dùng hết khả năng để đối xử tốt với nàng, khiến nàng vui vẻ một lần rồi lại một lần nữa, số lần vui vẻ nhiều hơn, tình cảm của tiểu cô nương đối với hắn sẽ sâu đậm hơn, sâu đậm đến mức lỡ như dung mạo hắn có bị hủy thì nàng cũng không ngại, hai người có thể thuận lợi mà sống cùng nhau cả đời.

- --

Trời tháng tư ấm áp, trong Kinh Thành cũng xuất hiện một sự kiện náo nhiệt cũng nóng không kém, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa năm nay đã đi dạo phố.

A Ngư ngồi bên cạnh Từ lão thái quân, nghe Nhị phu nhân miêu tả hình ảnh sinh động trên phố hôm qua, chợt nàng nghe một cái tên.

Thám Hoa Lang Tạ Hoài Dương.

Nhị phu nhân còn đang khen Thám Hoa Lang không ngừng: "Không hổ là công tử nhà Thái Phó trước đây, Tạ công tử năm nay mới 20 mà đã đậu Thám Hoa, ngay cả Hoàng Thượng cũng vô cùng thưởng thức tài năng và học vấn của Tạ công tử, tương lai tiền đồ của hắn sẽ không có giới hạn, nghe nói bà mối đến cầu hôn đã muốn đạp nát cánh của Tạ gia rồi."

Thật ra Nhị phu nhân không hề có chút quan hệ nào với Tạ gia, nàng khen ngợi Tạ Hoài Dương như vậy, hoàn toàn là vì dung mạo và học vấn xuất chúng của Tạ Hoài Dương.

A Ngư nhớ đến đời trước.

Công tử Tạ gia vang danh Kinh Thành, Kiến Nguyên Đế yêu thích nhân tài, đặc biệt tứ hôn Thám Hoa Lang cùng với Công chúa mà ông sủng ái nhất là Ôn Nghi công chúa.

Ngay lúc ấy, mối nhân duyên tốt đẹp của Công chúa và Thám Hoa Lang truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của Kinh Thành.



Nhưng khi phụ thân và huynh trưởng bị phán quyết tội thông đồng với địch, cô cô bị đày vào lãnh cung, biểu muội của A Ngư là Ôn Nghi công chúa vì cầu xin cho cô cô mà quỳ tới nỗi phải phế đôi chân, cuối cùng sau khi nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ được bộ mặt thật của người đời, nàng đã xuất gia. Ôn Nghi công chúa đã từng được Đế Vương sủng ái nhất đã xuất gia, Thám Hoa Lang Tạ gia đối với công chúa là một mảnh tình si, vì thế cũng quy y làm hòa thượng.

Từ Khác kể việc này cho A Ngư nghe, hắn vô cùng khâm phục sự si tình của Tạ Hoài Dương.

A Ngư cũng khâm phục, nhưng mà khâm phục thì có lợi ích gì, cô cô của nàng đã chết, rõ ràng biểu muội có thể sẽ được gả cho một nam nhân thành công dệt nên một đoạn nhân duyên tốt, lại bị Kiến Nguyên Đế làm hỏng.

Bây giờ A Ngư trọng sinh rồi.

Phụ thân hứa sẽ giải quyết những phiền toái này cho A Ngư, A Ngư nguyện ý tin tưởng phụ thân, nhưng mọi việc đều có rủi ro.

Nếu ngay cả phụ thân cũng không thể ngăn cản được rủi ro phát sinh, sợ là A Ngư không thể làm được gì.

Nhưng, nếu như để Ôn Nghi công chúa xuất giá trước thời hạn một năm, có lẽ tình cảm ân ái giữa phu thê sẽ giúp nàng không sa vào kết cục này.

Biểu muội chỉ là công chúa, không có bất cứ uy hiếp gì đối với Kiến Nguyên Đế, nhiều thế hệ ở Tạ gia đều thanh liêm. Kiến Nguyên Đế tuyệt đối sẽ không bởi vì biểu muội mà giận chó đánh mèo, trừng phạt Tạ gia. Có thể nói, bất luận là Hầu phủ hay cô cô có ngã hay không, Tạ gia đều là nơi tốt nhất dành cho biểu muội Ôn Nghi công chúa.

Không lâu sau khi Trạng Nguyên Lang đi dạo phố, trong cung cũng truyền ra tin tức Kiến Nguyên Đế muốn tuyển Phò mã cho Ôn Nghi công chúa.

A Ngư cố ý vào cung một chuyến.



Tào hoàng hậu dường như độc sủng hậu cung, không có bất cứ phi tử nào dám làm càn trước mặt bà, cho nên tinh thần và thể lực của bà đều hoàn toàn đặt trên người một đôi nhi tử và nữ nhi. Tứ hoàng tử mới tám tuổi, chỉ cần không nghịch ngợm gây sự, cũng không cần Tào hoàng hậu quá mức quan tâm, trước mắt nàng chỉ muốn thay nữ nhi mười lăm tuổi tuyển chọn một Phò mã tốt.

Nhìn thấy tiểu chất nữ A Ngư đến, vẻ mặt hào khí bức người của Tào hoàng hậu lập tức mang theo một loại dịu dàng như từ mẫu, đánh giá A Ngư trong khoảnh khắc, Tào hoàng hậu vui mừng nói: "Xem ra Ngũ gia rất yêu thương A Ngư nhà chúng ta nha."

Sau khi thành hôn, tiểu thê tử có sống tốt hay không, thật ra vô cùng dễ dàng nhìn ra, vẻ mặt và thần thái cùng với ánh sáng rực rỡ trong mắt, tất cả đều là chứng cứ.

Tào hoàng hậu còn nhớ rõ lúc mình vừa mới gả cho Kiến Nguyên Đế được vài năm, Đế Vương uy nghiêm tuấn tú chỉ dịu dàng và hài hước trước mặt bà, Tào hoàng hậu nằm mơ cũng thấy ông, mãi cho đến khi Kiến Nguyên Đế kêu tên tự của Nguyên hậu trong một lần say rượu, Tào hoàng hậu mới có chút rõ ràng, sủng ái mà Kiến Nguyên Đế dành cho bà chỉ là thuật che mắt của Đế Vương mà thôi.

Nhưng hiểu rõ rồi thì sao? Kiến Nguyên Đế muốn cùng bà diễn trò, Tào hoàng hậu chỉ có thể diễn cùng ông.

Hơn nữa, Tào hoàng hậu chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở huynh trưởng nên làm việc khiêm tốn lại, đừng bởi vì được Hoàng thượng sủng ái mà ngông cuồng, lại không thể nói Kiến Nguyên Đế dối trá với bà. Bởi vì Tào hoàng hậu hiểu rất rõ tính tình ngang ngược của huynh trưởng, nếu huynh trưởng biết Kiến Nguyên Đế thật ra chỉ là một lão nam nhân đùa giỡn tình cảm của bà, chắc chắn huynh trưởng sẽ hành động nông nổi.

"Người lại chê cười con rồi." A Ngư vô cùng thân thiết mà sẵng giọng.

Tào hoàng hậu cười, gọi chất nữ ngồi bên cạnh bà.

A Ngư tò mò hỏi: "Biểu muội đâu ạ?"

Hôm qua nàng đã nộp thẻ tên, chắc chắn biểu muội biết nàng sẽ đến, vậy mà lại không lộ diện.

Tào hoàng hậu bất đắc dĩ nói: "Da mặt nàng mỏng, biết ta sẽ kể hôn sự của nàng với con, cho nên không chịu qua đây, nói con lát nữa qua bên phía bên kia tìm nàng."

A Ngư hiểu rõ, biểu muội không ở đây cũng tốt, miễn cho nàng phải kiếm cớ để đuổi biểu muội.

"Cô cô, tối hôm qua con lại gặp ác mộng, muốn mời người thay con giải mộng." A Ngư cực kỳ lo lắng mà nhìn cô cô.

Trong lòng Tào hoàng hậu hơi run lên.

Tiểu chất nữ đã từng kể với nàng về lần ác mộng kia, ác mộng kia đủ để đảo loạn toàn bộ Kinh Thành.

"Vậy sao, đi, chúng ta vào phòng nói chuyện." Kêu cung nữ tâm phúc canh ở bên ngoài, Tào hoàng hậu dắt A Ngư vào trong phòng.

Ngồi lên trên giường, A Ngư dựa vào lòng Tào hoàng hậu, thấp giọng nói: "Người có nhớ rõ trước đó con có kể cho người một giấc mộng sao, thật ra đó đều là sự thật."

Phụ thân và huynh trưởng đã được báo động trước, phía bên cô cô, bởi vì nàng là nữ quyến nên phụ thân kêu nàng tìm cơ hội trao đổi với cô cô.

Sau khi Tào hoàng hậu biết được chuyện kiếp trước và kiếp này thì phản ứng bình tĩnh hơn A Ngư dự đoán rất nhiều.

Cho tới bây giờ Tào hoàng hậu không phải là nữ nhân đa sầu đa cảm.



Bà từng đi theo huynh trưởng tập võ, cũng từng nữ giả nam trang để đến chiến trường nên chứng kiến được chiến trường đẫm máu, nếu không phải Kiến Nguyên Đế muốn bà gả vào cung, có đôi khi Tào hoàng hậu đã nghĩ có thể bà sẽ trở thành một Từ lão thái quân thứ hai hay không.

Nghe chất nữ cầm tay kể về kiếp trước, Tào hoàng hậu không phải đang nghĩ tại sao Kiến Nguyên Đế lại tuyệt tình như vậy mà bà đang nghĩ cách nào để tránh cho Tào gia giẫm lên vết xe đỗ ở kiếp này.

"Phụ thân con nói sao?" Sau khi tỉnh táo lại, Tào hoàng hậu bình tĩnh hỏi. truyện teen hay

Dũng cảm của trưởng bối đã tăng thêm dũng cảm cho A Ngư, A Ngư nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng nói: "Phụ thân nói, chuyện đại sự bên ngoài cứ giao cho ông ấy, cô cô chăm sóc tốt cho biểu đệ và biểu muội là được. Phụ thân còn nói, Hoàng Thượng tin ông, ông cam tâm tình nguyện thay Hoàng Thượng đi canh giữ biên cương, Hoàng Thượng không tin ông, vậy những giọt máu mà ổng chảy những năm nay không thể phí công vô ích, trừ phi là chảy vì biểu đệ."

Tào hoàng hậu hiểu rõ rồi.

Tâm trạng bà nặng nề mà vỗ vỗ tay chất nữ, thương yêu nói: "Vất vả cho A Ngư rồi."

Nghe kể kiếp trước rất nguy hiểm đáng sợ, nhưng bà và huynh trưởng đều không đích thân trải qua, chỉ có chất nữ trọng sinh quay về chịu đựng những đau khổ này.

A Ngư lắc đầu, nàng quá lắm cũng chỉ là người truyền lời, gánh nặng thật sự đều rơi trên vai phụ thân và cô cô.

Hai cô cô và chất nữ ôm nhau một chút, ngay tại lúc A Ngư chuẩn bị nhắc tới Tạ Hoài Dương, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến âm thanh dịu dàng của cô cô: "Biểu muội con tuy ở trong cung từ bé, nhưng từ nhỏ chưa từng chịu qua bất cứ khó khăn gì, còn đơn thuần hơn con, chờ đến lúc nàng ấy gả vào Tạ gia, A Ngư nên thường xuyên cùng nàng qua lại, chỉ dạy cho nàng nhiều hơn."

A Ngư gật đầu nói: "Người yên tâm, con sẽ xem biểu muội như là muội muội ruột."

Tào hoàng hậu tin tưởng chất nữ.



Hai đêm sau, Tào hoàng hậu tiến cử Phò mã mà bà vừa ý với Kiến Nguyên Đế.

Dù cho không có chất nữ kể lại chuyện kiếp trước, Tào hoàng hậu cũng vừa ý Tạ Hoài Dương.

Ngay lúc Tào hoàng hậu nói ra miệng, trong nháy mắt Kiến Nguyên Đế đã phân tích bối cảnh của Tạ gia một lần trong đầu, sau đó cười nói: "Trẫm đề cử hắn làm Thám Hoa, nàng đề cử hắn làm Phò mã, này có tính là anh hùng có ý kiến giống nhau không?"

Tào hoàng hậu mỉm cười, ánh mắt sáng như nước mà nhìn nhìn Đế Vương: "Hoàng Thượng là anh hùng, thiếp không phải, tâm hữu linh tê* thì đúng hơn nhiều."

(*Tâm hữu linh tê: người có lòng thì có suy nghĩ giống nhau, thường dùng để chỉ các cặp đôi yêu nhau.)

Tâm hữu linh tê sao?

Hẳn là đúng như vậy, lúc ông đề cử Tạ Hoài Dương làm thám hoa chính là nghĩ đến Ôn Nghi công chúa nhà mình.

Chỉ chỉ vào chóp mũi của tiểu Hoàng hậu, trong mắt Kiến Nguyên Đế tràn đầy ôn nhu.

Ngôi vị hoàng đế là của Thái Tử, nhưng ông sẽ như bà mong muốn, chọn Phò mã tốt nhất cho nữ nhi của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK