Mục lục
Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hardys

Mùa xuân tháng ba, cảnh xuân phủ Trấn Quốc Công rất tươi đẹp, Từ lão thái quân dào dạt hứng thú, tổ chức một bữa tiệc thưởng hoa Đào ở hoa viên.

Các nam nhân đều đã đi làm, đương nhiên là nhóm người đại, tiểu tức phụ rảnh rỗi trong phủ ngắm hoa với Lão thái quân.

Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân cùng với A Ngư ngồi vây quanh bàn đá ở giữa chòi nghỉ mát, Thế tử phu nhân cùng nhóm chất tức phụ chia ra ngồi ở ghế dựa xung quanh. Trong đó Tam thái thái Tôn thị đã mang thai hơn chín tháng, mấy ngày nay bất cứ khi nào cũng có thể lâm bồn nên ngồi một mình một bên, Tứ thái thái Lý thị cũng đã có thai được năm tháng, thích nhất là ngồi tán gẫu những chuyện vụn vặt trong khoảng thời gian mang thai cùng với Tôn thị, nên cố ý ngồi ở gần chỗ Tôn thị.

Nhị phu nhân quét mắt nhìn một vòng, cười nói với Lão thái quân: "Nhờ phúc của người mà nhân khẩu của nhà chúng ta càng lúc càng đông, cuối tháng thê tử của Tiểu Ngũ vào cửa, hằng năm người lại có thêm một tằng tôn."

Bà vừa nói xong, trong rừng đào liền truyền đến tiếng của trưởng tôn Từ gia Tuần Nhi, và tiếng cãi cọ của thứ tôn Thành Nhi, hai tiểu hài tử so nắm tay xem ai lớn hơn nha.

Từ lão thái quân vỗ trán, quay đầu nói với Tôn thị và Lý thị: "Ta đã chịu hai tiểu tử thối này đủ rồi, hai người các con phải tranh nhau, ai sinh cho ta một tằng tôn nữ, tiền thưởng riêng của ta dành cho các người sẽ nhiều hơn một chút."

Tôn thị, Lý thị đều cười, hai người liếc nhìn nhau một cái, lại cũng chưa vì tiền tưởng của Từ lão thái quân mà thay đổi, trông mong một nữ nhi. Buồn cười, có Lão thái thái nào không thích có nhiều tằng tôn tử hay sao? Bất kể như thế nào, sinh đứa con đầu là nhi tử mới tốt, sau này lại sinh, là nhi tử hay nữ nhi đều không có áp lực nữa rồi.

Từ lão thái quân chú ý tới ánh mắt của hai chất tức phụ, không nhịn được mà thở dài trong lòng.

Nhị tử tôn tử ở đâu ra, còn không phải là do nữ nhi sinh ra sao? Đều do thói đời này, nam nhân áp chế nữ nhân, con nối dòng cũng buộc nữ nhi sinh nhi tử, dường như nữ nhi sinh ra là đã kém hơn nhi tử một bậc. Từ lão thái quân xuất thân là công chúa, nhưng mà công chúa ở hoàng cung cũng thấp hơn nhóm người hoàng tử một cái đầu.

Ở sâu trong nội tâm, Từ lão thái quân vô cùng căm hận loại truyền thống nam tôn nữ ti nay, dù tôn quý như bà, cũng không thể thay đổi một chút nào.

Lúc bà thu hồi tầm mắt, Từ lão thái quân bỗng nhiên nhìn thấy tiểu nhi tức ở đối diện cười gượng.

Hâm mộ Tôn thị, Lý thị có thai rồi hả?

Ngắm hoa Đào xong, Từ lão thái quân chỉ đích danh A Ngư kêu nàng đưa bà về Tùng Hạc Đường.

A Ngư vô cùng thân thiết mà đỡ cánh tay Từ lão thái quân đi về.

Từ lão thái quân hiền hậu hỏi: "A Ngư à, có phải thấy mọi người đều đã có thai, con sốt ruột rồi hả?"

A Ngư yên lặng cúi đầu.

Nàng gả cho Từ Tiềm đã năm tháng, Tôn thị, Lý thị vào cửa trước nàng, có thai cũng là bình thường, nhưng Ngũ thái thái cũng sắp vào cửa, lỡ như Ngũ thái thái có tin tức tốt sớm hơn nàng, vậy thì dù Nhị phu nhân không cố ý đâm nàng, thì vẻ mặt A Ngư cũng không sáng nổi.

Từ lão thái quân nhẹ nhàng cầm tay nàng, giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, các con là tân phu thê, một người khỏe như trâu, một người kiều diễm như hoa, đều trong độ tuổi tốt nhất, cực kỳ dễ dàng mang thai, yên tâm đừng buồn, con càng sốt ruột ngược lại càng khó mang thai, tin ta đi, việc mang thai là việc không thể gấp."

A Ngư nghe xong, bỗng nhiên nghĩ tới năm đó trước khi mẫu thân mang thai đệ đệ, phụ mẫu đã ở mép giường nàng lặng lẽ nói chuyện.

Lúc ấy mẫu thân không có thai được là vì quá sợ phụ thân, sau khi cởi bỏ khúc mắt không lâu thì đã có tin tức tốt, có lẽ tâm trạng thoải mái cũng thật sự ảnh hưởng đến việc thụ thai nhỉ?



Hai người vừa đi được nửa đường, phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh vui sướng của tiểu nha hoàn: "Lão thái quân, Lão thái quân, Tam thái thái sắp sinh rồi!"

Từ lão thái thái nhìn về phía A ngư.

A Ngư vui vẻ ra mặt: "Con đỡ người qua đó xem nha?"

Từ lão thái quân cười cười: "Không con, quay về chờ tin tức tốt thôi."

Nữ nhân sinh hài tử, bà đã thấy quá nhiều lần ở nhà mình, chất tức phụ sinh con đã có nhi tức phụ khẩn trương chăm sóc, còn về phần bà, chỉ có tiểu nhi tức phụ bên cạnh sinh con thì mới xứng để bà đích thân đến canh giữ.

Tam thái thái sinh con vô cùng thuận lợi, từ lúc sắp sinh tới lúc sinh chỉ hơn ba canh giờ, buổi chiều lúc A Ngư và Từ Tiềm đang dùng cơm, Tây viện phái người đến đưa tin, nói Tam thái thái thuận lợi sinh một nhi tử béo mập, mẫu tử bình an.

A Ngư vô cùng vui vẻ thay Tôn thị, cho nha hoàn Tây viện chuyển lời đến Tôn thị rằng sáng mai nàng đến thăm, quay đầu trêu ghẹo Từ Tiềm: "Nương vẫn luôn trong mong tằng tôn nữ nha, lần này phải chờ mong thêm nửa năm nữa rồi." Hơn nửa năm sau, Tứ thái thái Lý thị cũng sinh rồi.

Từ Tiềm không có hứng thú với chất tử mới sinh, thuận miệng nói: "Cô nương hiểu chuyện hơn, khiến người ta yêu thích."

Cho tới bây giờ hắn đều rất ít biểu lộ cảm xúc trên mặt, A Ngư không nhìn ra là hắn nói thật hay gạt người.

Ban đêm, A Ngư quay mặt áp sát vào bả vai của hắn, ngập ngừng hỏi hắn: "Ngũ gia, chàng, chàng thích nhi tử hay là nữ nhi?"

Động tác Từ Tiềm bỗng nhiên dừng lại, ngón tay vuốt v e mái tóc dài của nàng, buồn cười hỏi: "Muốn hài tử rồi hả?"

A Ngư "Dạ", ngẩng đầu nhìn hắn: "Chàng không muốn sao?"

Thành thân làm phu thê, tiếp theo không phải là sinh con dưỡng cái sao?

Từ Tiềm không muốn, ít nhất hiện tại hắn không muốn.

Hắn thấp giọng, nói nhỏ bên tai nàng: "Ta thương nàng, yêu nàng vẫn còn chưa đủ, chuyện hài tử thì hai năm sau rồi nói."

Giọng nói khàn khàn hóa thành sóng biển len lỏi vào tận đáy lòng của A ngư.

Thể xác và tinh thần A Ngư đều mềm mại.

Sau đó A Ngư mới phát hiện ra dường như mình mắc mưu, nhỏ giọng hừ nói: "Chàng nói dễ nghe thật, cái gì mà yêu thiếp, thật ra là chàng tham làm cái kia chứ gì."

Thành thân mấy tháng nay, ngoại trừ lúc nghỉ tết, mỗi tháng Từ Tiềm chỉ có ba ngày nghỉ, đôi khi sẽ ra ngoài xã giao, đôi khi hắn làm việc riêng của mình, ra ngoài luyện binh hoặc chôn thân trong thư phòng suy nghĩ quốc sự, cái gọi là thương yêu, thật ra chỉ là muốn nhiệt tình vào buổi tối thôi.

A Ngư thích thì thích, nhưng nàng muốn nhắc nhở Từ Tiềm đừng chỉ nói ngoài miệng mà thôi.

Từ Tiềm không hề nói lời qua loa với thê tử, ở trong lòng hắn, tiểu thê tử yếu ớt đáng yêu như vậy, ngoại trừ buổi tối, quả thật Từ Tiềm luôn xem nàng như tiểu bối, không nỡ để nàng giúp hắn gắp rau thêm trà, không nỡ bắt nàng rời giường vào sáng sớm mùa đông để hầu hạ hắn thay xiêm y. Hắn hi vọng A Ngư được sống thoải mái, không cần vất vả vì đạo làm thê gì gì đó.

Nhưng mà, quả thật hắn cũng chưa từng làm gì để thể hiện yêu thương với nàng.

Làm sao để yêu thương một tiểu bối?

Từ Tiềm nghĩ tới chất nữ đã xuất giá Từ Anh, trước đây chất nữ vô cùng quấn người, luôn năn nỉ huynh trưởng dẫn nàng ra ngoài dạo các cửa hàng, rồi đi dạo lễ hội gì gì đó.

"Cuối tuần sau được nghỉ, ta dẫn nàng đi chọn hai món trang sức." Từ Tiềm đột nhiên thông suốt mà nói.

Trong lòng A Ngư ngọt ngào, nhưng lại cố ý tỏ vẻ đáng thương mà xuyên tạc lời nói: "Chỉ có thể chọn hai món thôi sao?"

Từ Tiềm:...

"Chỉ cần nàng thích, ít nhiều gì cũng được, tùy nàng chọn lựa." Hắn nghiêm mặt mà đồng ý nói.

A Ngư nở nụ cười, dùng lực mà ôm chặt hắn.

Thật sự rất giống trẻ con, Từ Tiềm bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu nàng.



Không khí vô cùng ấm áp, A Ngư nghĩ nghĩ, chọc chọc cằm hắn: "Vậy, chàng có nôn nóng muốn hài tử không, lỡ như hai năm sau thiếp cũng chưa mang thai, chàng không thể vì vậy mà ghét bỏ thiếp, đi nạp thiếp...."

"Sẽ không." Không đợi tiểu thê tử nói xong, Từ Tiềm nắm lấy tay nàng, vô cùng trịnh trọng nói: "Dù cho nàng không sinh, ta cũng sẽ không nạp thiếp."

A Ngư chu miệng: "Thông phòng cũng không được, ngoại thất lại càng không."

Từ Tiềm nắm chặt tay nàng: "Chỉ có một mình nàng, không có người khác."

Lời ngon tiếng ngọt, đại khái mỗi người nam nhân đều có thể nói, hơn nữa lại không cần thầy mà vẫn biết, đổi lại là người khác, A Ngư sẽ không dễ gì mà tin tưởng, nhưng nam nhân ở trước mặt là Từ Tiềm, Ngũ gia ngốc đã từng vì nàng mà mãi đến năm ba mươi tuổi vẫn không có thông phòng, A Ngư sẽ tin.

Mười ngón tay siết chặt lại, A Ngư mềm mại như bèo, chủ động quấn lên người hắn.

- -

Sáng hôm nay, Tam phòng ở Tây viện vô cùng náo nhiệt, nữ quyến Quốc Công Phủ đều đến thăm mẫu tử Tôn thị.

Lúc A Ngư tới cũng không sớm không muộn, trong phòng đã đầy tiếng cười nói, nhưng lúc nàng vào, các nữ quyến ngưng cười theo bản năng.

Không có Lão thái quân ở đây, Nhị phu nhân lập tức khôi phục bản tính, sau khi tiếng cười của nhóm tiểu tức phụ im bặt, bà là người đầu tiên lên tiếng: "Các con làm gì vậy, tính tình Ngũ thẩm của các con rất khoan dung, muốn cười thì cười, đừng nghĩ ngợi lung tung."

Nói xong, Nhị phu nhân giống như vô cùng thân thiết mà đến bên cạnh A Ngư, trấn an nàng: "A Ngư muội đừng có gấp, muội trẻ tuổi như vậy, nói không chừng tháng sau sẽ mang thai, đến lúc đó sinh một tiểu Thất gia, để các nàng ấy phải gọi thất đệ."

Nếu như không có lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu hôm qua của Lão thái quân, không có những lời tâm sự bên gối với Từ Tiềm vào tối hôm qua, có lẽ A ngư sẽ thật sự âm thầm tổn thương, nhưng lúc này mỗi ngày của nàng đều ngọt ngào suôn sẻ, theo như lời của Từ Tiềm, hài tử có trễ một hai năm thì có sao đâu?

Cười cười với Nhị phu nhân, A Ngư lập tức đến bên giường.

Tôn thị là người Tây viện, quan hệ của A Ngư và Tây viện vẫn rất tốt.

Người sáng suốt đều nghe được Nhị phu nhân cố ý châm chọc A Ngư sau thành thân mà chưa có con, Tôn thị tựa đầu vào giường, có chút lo lắng cho A Ngư.

A Ngư cười vô cùng tự nhiên, đứng bên giường hỏi nàng: "Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?"

Tôn thị có lòng làm nóng không khí, tự kể chuyện xấu của mình: "Ngũ thẩm đừng nói nữa, nửa đêm con tỉnh giấc lại vẫn cho rằng hài tử còn ở trong bụng, vừa sờ bụng đã thấy phẳng, con sợ tới mức la hét gọi người, kinh động đến mẫu thân, khiến mọi người trong viện ngủ không ngon."

Tam phu nhân cố ý sẵng giọng: "Thật quá ngốc, vậy mà con còn mặt mũi kể ra."

Lúc này nhũ mẫu đã ôm một nam hài tử vừa sinh đến, A Ngư thuần thục ôm lấy, đối diện với gương mặt phúng phính ngủ ngon của tiểu hài tử, A Ngư cười vô cùng dịu dàng, cũng không hề có một chút hâm mộ hay ghen tị.

Nhị phu nhân thấy, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc, giả vờ đi, trong đầu nhất định rất khổ sở nha, Giang thị ở Bình Dương Hầu phủ hầu hạ Tào Đình An mười mấy năm mới sinh một nhi tử, theo như bà thấy thì A Ngư cũng giống mẫu thân Giang thị của nàng, sắc đẹp có thừa, nhưng không có con nối dòng.

- --

A Ngư không nghĩ nhiều như vậy, mấy ngày nữa là tới ngày hưu mộc của Từ Tiềm, A Ngư sửa soạn tỉ mỉ một phen, vui vẻ mà đi dạo phố cùng Từ Tiềm.

Nhưng thật khéo, vừa đến cửa lớn của phủ Trấn Quốc Công, đúng lúc gặp được Nhị phu nhân và nhi tức phụ của bà là Tiền thị cũng đang chuẩn bị ra ngoài.

Nhị phu nhân quăng cho nhi tức phụ một ánh mắt.

Tiền thị lập tức hỏi giúp bà bà: "Ngũ thúc Ngũ thẩm, hai người định đi đâu vậy?"

Từ Tiềm chắc chắn sẽ không trả lời, A Ngư cười nói: "Đi ra ngoài dạo, còn hai người?"

Nhị phu nhân cười tít mắt nói: "Thành Nhi lớn rất nhanh, xiêm y mặc ba tháng phải đổi một lần, chúng ta đi đến tiệm vải xem thử, đâu có giống như đôi tân phu thê các người, không có hài tử ràng buộc, đi đâu dạo cũng được."

A Ngư cực kỳ bất đắc dĩ, Nhị phu nhân đâu cần nói cái gì cũng đều chuyển đề tài về con nối dòng chứ?

Nàng chỉ có thể cười tủm tỉm.

Nhị phu nhân dường như còn muốn nói gì đó, Từ Tiềm đột nhiên không kiên nhẫn mà nói với A Ngư: "Đi thôi."



Đôi phu thê dẫn đầu đi ra cửa.

Từ Tiềm cao lớn khôi ngô, Tiền thị nhịn không được mà hâm mộ nhìn theo bóng lưng của hắn, lúc nhìn thấy vẻ mặt tập trung đỡ A Ngư lên xe của Từ Tiềm, nàng không nhịn được mà hâm mộ nhìn một cái.

Lúc vừa mới thành thân, phu quân và nàng cũng từng ân ái như vậy, nhưng sau khi sinh hài tử, đề tài trọng tâm của nàng và phu quân dường như chỉ hoàn toàn biến thành vấn đề của hài tử.

"Không cần hâm mộ, nếu sang năm nàng ta vẫn chưa có thai thì sẽ không còn vui vẻ như hiện tại." Đứng ở cửa, nhìn đôi tân phu thê đi xa, Nhị phu nhân thập phần tin tưởng mà nói.

Trong xe ngựa, A Ngư cười nhạo mà nhìn Từ Tiềm: "Lần này chàng biết tại sao thiếp muốn hài tử rồi đó."

Từ Tiềm nhíu mày: "Là do miệng của các nàng ta sao?"

A Ngư vừa muốn gật đầu, nghĩ lại, cũng không hoàn toàn vì vậy, nàng muốn hài tử, vì đó là hài tử của nàng và Từ Tiềm.

Nàng không trả lời.

Từ Tiềm cầm tay nàng, nhắc nhở: "Không cần so đo với các nàng ta, nàng còn nhỏ, sinh muộn hai năm sẽ tốt với thân thể nàng hơn."

A Ngư không phục: "Thiếp đã 16 tuổi rồi."

Từ Tiềm: "16 cũng không tính là lớn."

A Ngư nhíu mày, không lớn là ý gì chứ?

Nàng theo bản năng mà ưỡn ưỡn ngực.

Từ Tiềm:...

Rõ ràng hắn không có ý này, nhưng lúc này tiểu thê tử quả thật giống như một con tiểu hồ ly.

Chút nữa còn phải đến tiệm trang sức, Từ Tiềm ngồi thẳng lưng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

A Ngư làm xong động tác kia, lập tức nóng mặt, cúi đầu vò khăn tay.

Vò tới vò lui, bên cạnh có một bóng dáng che phủ xuống, lúc bị Từ Tiềm nắm chặt cằm, A Ngư đỏ mặt trốn tránh.

"Nàng quyến rũ ta trước." Giọng nói Từ Tiềm khàn khàn.

Lông mi dài của A Ngư run rẩy, ngoan ngoãn thuận theo ý hắn.

Xe ngựa lộc cộc chạy vào con đường lớn ở Kinh Thành, tiếng người nói ồn ào ngoài cửa xe dần dần lớn lên, đôi phu thê trẻ trong xe tràn đầy ngọt ngào, vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK