Giang thị muốn phù chính phải học lễ nghi một lần nữa, trưởng nữ tuyển tú cũng phải học, Tào Đình An trực tiếp thỉnh hai vị ma ma trong cung đến dạy nghi lễ, một người phụ trách dạy Giang thị, một người phụ trách dạy hai nữ nhi của ông.
A Ngư không cần tuyển tú, nhưng Tào Đình An cảm thấy phong thái tiểu nữ nhi hơi kém, đúng lúc đi theo ma ma dạy bảo để thay đổi tốt hơn.
Lúc này Giang thị đã mang Sí Nhi tới chính viện ở cùng với Tào Đình An, Đào viện trở thành địa bàn của một mình A Ngư.
Nàng là đích nữ, ma ma dạy dỗ trực tiếp ở phía bên nàng, Tào Doanh muốn học nghi lễ, phải đi theo tới Mai viện.
Trải qua mấy ngày ngắn ngủi, đãi ngộ của đích nữ và thứ nữ đã hiện rõ sự khác biệt.
Nhưng trở thành tú nữ tuyển tú đủ để san bằng oán khí của Tào Doanh.
Lần tuyển tú này, là vì Thái tử mà tuyển, muốn một lần chọn ra được một vị Thái tử phi, hai vị Thái tử trắc phi và bốn vị Lương viện.
Chắc chắn Thái tử phi là vị đích nữ của danh môn, Tào Doanh lại không nghĩ vậy, nhưng dựa vào dung mạo và phụ thân nàng vừa là Hầu Gia cũng là quốc cữu, Tào Doanh tin rằng bốn vị Lương viện chắc chắn sẽ có một vị trí riêng dành cho nàng, thậm chí rất có khả năng là vị trí Trắc phi.
Thật ra Lương viện cũng tương đương với di nương ở nhà quyền quý, nhưng thân phận Thái tử tôn quý, tương lai Thái tử đăng cơ, nàng lại sinh được con trai, có thể sẽ trở thành phi làm chủ một cung, nếu nhi tử có triển vọng, tương lai nàng sẽ được mẫu bằng tử quý* mà có khả năng ngồi lên vị trí rất cao. Nói tóm lại, trở thành nữ nhân của thái tử có tương lai hơn so với làm Hầu phu nhân hay Quốc công phu nhân gì đó.
(*mẫu bằng tử quý: mẹ được vinh hiển nhờ con.)
Vì vậy, tuy hiện tại Giang thị, A Ngư vô cùng nở mày nở mặt, nhưng chỉ cần nghĩ tới tương lai sẽ có một ngày hai người này quỳ gối trước mặt nàng, Tào Doanh lập tức bình tĩnh, một chút ghen tị vì A Ngư thành đích nữ đều tan thành mây khói.
A Ngư có thể cảm giác được Tào Doanh đang đắc ý.
Nàng không kìm được mà nhớ lại lần tuyển tú ở kiếp trước.
Khi đó, đích nữ Nhị phòng của phủ Trấn Quốc Công - Tào Quỳnh được chọn là Thái tử phi, Tào Doanh là một trong hai Trắc phi.
Thái tử không phải là người háo sắc, đối với chuyện liên quan đến thê thiếp ở hậu viện, hắn đều chia đều sủng ái, vận khí Tào Doanh không tệ lắm, lần đầu mang thai đã sinh nhi tử, mỗi lần A Ngư tiến cung tham gia cung yến, nhìn thấy Tào Doanh luôn có sắc mặt hồng hào chứa ý cười nhẹ nhàng. Có một lần A Ngư nghe tin tức của Tào Doanh, đó là sau khi nàng ta chết thảm, Từ Khác nói nàng biết do Tào Doanh lúc sinh nữ nhi bị khó sinh, tuy đã cứu được nhưng chỉ có thể nằm trên giường, duy trì sự sống bằng những loại dược liệu.
Có thể nói, ngoại trừ A Ngư được Từ Tiềm mang đi, sống an phận một đời, toàn bộ Tào gia kiếp trước đều không được chết già.
Nhưng sau này Tào Doanh có khôi phục được hay không, có đoạt lại sủng ái của Thái tử một lần nữa hay không, những điều này A Ngư hoàn toàn không biết, bởi vậy cũng khó có thể kết luận kết cục của Tào Doanh.
Hiện tại Tào Doanh lại muốn tiến cung rồi.
Dựa trên tình tỷ muội trên danh nghĩa của hai người, A Ngư không muốn nhắc nhở Tào Doanh bất kể chuyện gì, mà cho dù nàng có nói ra, Tào Doanh cũng sẽ không tin, nàng ta chỉ biết nghi ngờ vô căn cứ, nghi ngờ A Ngư ghen tị nàng ta, muốn phá hoại cơ hội được dược dẫm vào người có quyền thế của nàng ta.
Vì thế, mỗi ngày hai người đều chuyên tâm học lễ nghi.
Thấm thoát đã tới tháng chín.
Tú nữ các nơi đều đang trên đường vào kinh, Bình Dương Hầu phủ tổ chức yến tiệc lớn, lần đầu tiên Giang thị lấy thân phận Hầu phu nhân tiếp đãi bằng hữu Tào gia.
Ngày lớn của mẫu thân, vậy mà A Ngư còn khẩn trương hơn so với bản thân Hầu phu nhân, cả đêm ngủ không ngon, trời vừa sáng đã nhanh chóng sửa soạn xong rồi chạy tới chính viện tìm mẫu thân, đi qua đi lại, A Ngư cũng không ngoài ý muốn khi phát hiện mẫu thân đã ngồi ở trong phòng, trước mặt là hai hàng quản sự, mọi người bước lên trả lời theo thứ tự, ngay ngắn trật tự.
"Cô nương tới rồi, mau vào ngồi đi."
Đại nha hoàn Đan Chi nhìn thấy A Ngư, cười đi tới, mời A Ngư đi vào.
Trước kia bên cạnh Giang thị chỉ có một đại nha hoàn đắc lực là Linh Chi, khi Giang thị mang thai, Tào Đình An đã đưa tới ba đại nha hoàn mới cho nàng, tất cả đều có thể giúp đỡ chủ tử quản lý tốt Hầu phủ, về sau lại có thêm Quách ma ma, hai tháng này Giang thị giảm được không ít việc.
A Ngư cười cười, ngoan ngoãn mà đi vào, ngồi bên cạnh mẫu thân, an tĩnh mà quan sát mẫu thân làm chủ sự.
Thật ra mọi việc đã nhanh chóng xong hết, sáng nay chỉ là kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn các bộ phận đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.
A Ngư nghe một hồi, tầm mắt đã rơi vào người mẫu thân.
Lúc là di nương mẫu thân thích mặc màu trắng, búi tóc đơn giản, phong thái mềm yếu, vừa thấy đã khiến cho người ta biết bà là di nương, mà còn là một di nương có lá gan bé. Từ khi Kiến Nguyên Đế phê chuẩn tấu chương của phụ thân, mẫu thân chính thức trở thành Hầu phu nhân, ngoại trừ đi theo ma ma học tập đối nhân xử thế, kiểu búi tóc của mẫu thân cũng thay đổi.
Mẫu thân bây giờ tóc rơi trên trán đã dùng lược cài gọn lại, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng, chỉ một điểm thay đổi nhỏ bé ấy đã khiến mẫu thân trở thành một người khác, đột nhiên trở nên xinh đẹp rực rỡ, giống như một đóa hoa mẫu đơn chỉ dám dám lén lút nở rộ, hiện tại bà đã ưỡn ngực ngẩng đầu, không hề sợ hãi mà thể hiện vẻ đẹp của bà trước mặt mọi người.
Lại thêm một đầu cài đầy trang sức quý báu, toàn thân khoát lên nhiều loại tơ lụa đẹp đẽ quý giá, bỗng nhiên A Ngư cảm thấy phụ thân thật sự quá lợi hại rồi! Không chỉ am hiểu mang binh đi đánh giặc, sao mà còn thông thạo việc bồi dưỡng quý phụ, nhìn mẫu thân trước mắt, ai mà tin tưởng bà xuất thân từ nghèo khổ, đã làm di nương mười ba năm?
"Mẫu thân, người càng ngày càng có phong thái của đương gia chủ mẫu rồi."
Sau khi người quản sự cuối cùng rời khỏi, A Ngư tự hào mà ôm lấy mẫu thân, nói lời thật lòng.
Giang thị dịu dàng, yếu ớt cười, không muốn lộ ra sợ hãi khiến nữ nhi lo lắng thay nàng.
Hai tháng này nàng trải qua sự dạy dỗ của Quách ma ma, mỗi ngày đều giao tiếp với các quản sự, tập luyện ròng rã sáu mươi ngày, tính ra bây giờ Giang thị có thể thoải mái so sánh với quản gia rồi. Đương nhiên là một đống sổ sách kia chủ yếu vẫn còn dựa vào Quách ma ma và đại nha hoàn xử lý thay nàng, nhưng về đối nhân xử thế thì tiếp đãi hơn mười vị phu nhân ở Kinh Thành trong một ngày mới chính là thử thách thật sự dành cho Giang thị.
"Được rồi, A Ngư tìm đệ đệ chơi đi, nương còn có việc." Trò chuyện một chút, Giang thị bất đắc dĩ nói.
Làm Hầu phu nhân còn bận hơn so với làm di nương, bà không có quá nhiều thời gian làm bạn với nữ nhi.
A Ngư cũng không thiếu một ngày này, nói lời tạm biệt với mẫu thân, nàng lập tức đi đến phòng đệ đệ ở kế bên.
Sí Nhi được ba tháng tuổi, bộ dạng trắng trẻo mập mạp, đôi mắt hạnh rất giống mẫu thân và tỷ tỷ, hễ mà ai từng gặp hắn đều nói hắn rất giống tiểu nữ nhi. Trong ngày vui, Sí Nhi mặc một bộ y phục màu xanh ngọc kết hợp với áo khoác ngắn, mặt mày xinh đẹp, trưởng thành chắc chắn sẽ là một tiểu công tử ngọc thụ lâm phong*.
(*Ngọc thụ lâm phong nghĩa là: Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ. Nguồn: ST)
Mỗi lần A Ngư nhìn thấy đệ đệ bước chân lập tức không thể di chuyển, ngay cả ăn điểm tâm cũng ngồi bên cạnh ăn, mãi đến khi tiểu tử kia nên ngủ một giấc ngắn vào buổi sáng, Bảo Thiền hưng phấn chạy tới tìm nàng, theo A Ngư biết được, khách quý nhất đã tới cửa, tiệc chiêu đãi nhà mình tổ chức hôm nay đã bắt đầu.
A Ngư căng thẳng đi tới chính viện.
- -
Tào gia Tam phu nhân Từ thị là muội muội duy nhất của hai viện Đông Tây ở phủ Trấn Quốc Công, coi như là vì mặt mũi của Từ thị, các vị phu nhân của phủ Trấn Quốc Công đều đến yến tiệc.
Quốc công phu nhân Dung Hoa trưởng công chúa tự xưng có thân phận tôn quý, cố ý kéo dài thời gian, yến hội gần bắt đầu, bà mới dẫn ba đệ tức* ung dung đến từ từ.
(*đệ tức: em dâu)
Giang thị cũng không biết Hầu gia trên mặt có vết sẹo hằng đêm đều ở trên giường nàng là tình nhân cũ mà Dung Hoa trưởng công chúa chôn sâu tận đáy lòng, còn lại là loại đơn phương lưu luyến si mê, cho nên bà đối đãi Dung Hoa trưởng công chúa như khách quý, tươi cười đón tiếp.
Hôm nay cười quá nhiều, cơ mặt Giang thị đã cứng ngắc, nhưng bởi vì đã chiêu đãi rất nhiều phu nhân, bây giờ nhìn thấy muội muội ruột của Kiến Nguyên Đế - Dung Hoa trưởng công chúa, tâm trạng của Giang thị xem như đã ổn định, mà còn có Tam phu nhân Từ thị quan tâm mà cùng bà tới chiêu đãi nhóm người Từ gia.
Vì nhiều loại nguyên nhân khác nhau mà lúc đầu Giang thị nghĩ việc tiếp đãi người Từ gia là việc có vẻ dễ dàng, nhẹ nhàng nhất.
Mà ở phủ Trấn Quốc Công, Dung Hoa trưởng công chúa thầm mến Tào Đình An đã sớm không còn là bí mật, chỉ có Dung Hoa trưởng công chúa tự cho là bản thân giấu diếm tốt.
Từ Nhị, Từ Tam, Từ Tứ phu nhân biết điều mà đứng sau lưng Dung Hoa trưởng công chúa, mang tâm trạng khác nhau mà xem náo nhiệt.
Dung Hoa trưởng công chúa toàn thân y phục rực rỡ nhìn Giang thị đang bước lại gần, vẻ mặt khinh thường mà đánh giá vị mỹ nhân di nương được phù chính này.
Mỹ nhân gặp mỹ nhân, ai cũng không kinh ngạc quá nhiều, sau khi phát hiện bất kể là dung mạo hay khí chất Giang thị đều không bằng mình, Dung Hoa trưởng công chúa càng oán hận hơn.
Tào Đình An muốn làm nhục bà cho đến chết hay sao! Dám hai tay dâng vị trí thê tử mà bà đã từng chủ động thỉnh cầu vào tay một dân nữ chỉ biết dùng nhan sắc để hầu hạ nam nhân.
"To gan, vì sao nhìn thấy bản trưởng công chúa mà không quỳ?"
Sau khi coi thường lời chào của Giang thị, Dung Hoa trưởng công chúa đột nhiên gây khó dễ, ánh mắt lạnh lùng, âm thanh nghiêm khắc, bộc lộ hoàn toàn khí thế của Trưởng công chúa.
Giang thị ngẩn ra, không kịp nhớ lời ma ma đã từng dạy người nào quỳ người nào không cần quỳ mà lập tức muốn quỳ gối theo bản năng.
Bà xuất thân từ dân thường, trước mặt bà lại lại Trưởng công chúa hoàng gia hàng thật giá thật, trong lòng Giang thị cảm thấy bà nên quỳ.
"Tẩu tử cẩn thận!"
Bên cạnh đột nhiên có một bàn tay duỗi tới nhẹ nhàng lướt nhanh qua cánh tay bà một cái, Giang thị đột nhiên quên phải tiếp tục hành lễ, nghi ngờ nhìn về phía người bên cạnh.
Tam phu nhân Từ thị mỉm cười nói: "Có một con bướm thiêu thân, nhưng mà bay đi rồi."
Nói xong, không chờ Giang thị kịp phản ứng, tầm mắt Từ thị chuyển động, nhìn Dung Hoa trưởng công chúa, cười nói: "Đã bao nhiêu năm rồi mà người lại vẫn thích nói đùa như vậy."
Cho tới bây giờ Từ thị chưa từng thích Dung Hoa trưởng công chúa, nhất là khi Dung Hoa trưởng công chúa có ý định làm khó dễ Giang thị tại đây, hay là không sợ người ngoài biết bà ta có tình cảm đối với Tào Đình An hay sao? Dung Hoa trưởng công chúa không biết xấu hổ nhưng Đại đường ca Từ Diễn vẫn phải giữ mặt mũi, nương gia của bà phủ Trấn Quốc Công càng phải giữ thể diện.
Từ thị cảnh cáo mà nhìn Dung Hoa trưởng công chúa.
Có bà ngắt lời, rốt cục Giang thị cũng nhớ ra rồi.
Hiện tại, bà là nhất phẩm Hầu phu nhân, ngoại trừ Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu, còn khi nhìn thấy nhóm người Vương phi, Trưởng công chúa thì không cần quỳ lạy hành lễ.
Nhưng vẻ mặt vừa rồi của Dung Hoa trưởng công chúa có chỗ nào là giống dáng vẻ nói đùa đâu?
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang thị có chút hốt hoảng, chẳng lẽ Dung Hoa trưởng công chúa và Hầu gia từng có một đoạn quá khứ?
Dung Hoa trưởng công chúa bên kia phiền chán mà trừng mắt liếc nhìn Từ thị một cái, lập tức không giải thích gì cả, hơi hơi giương cái cằm xinh đẹp lên, đi thẳng về phía trước.
Từ thị cũng mặc kệ bà, làm như không có việc gì mà giới thiệu cho Giang thị ba vị tẩu tử khác ở Từ gia.
Ba vị phu nhân ở bên ngoài đều rất hiền lành.
Giang thị càng xác định suy đoán lúc trước của chính mình,
Tiếp theo, Giang thị đã xốc lại toàn bộ tinh thần trên yến tiệc, bị Dung Hoa trưởng công chúa đánh lừa thành công là do bà không có chuẩn bị, nhưng nếu bị Dung Hoa trưởng công chúa dọa lần nữa, đó là vụng về bất lực rồi.
Hiện tại bà đại diện cho cả Hầu gia, đại diện cho hai hài tử, Giang thị không cho phép bản thân phạm sai lầm.
May mà Dung Hoa trưởng công chúa cũng không nhằm vào Giang thị trước mặt công chúng, mãi cho đến khi tàn tiệc, không khí trong yến tiệc đều rất ôn hòa.
- --
Bên này kết thúc yến tiệc dành cho khách nữ, Giang thị mệt mỏi ngã lên giường, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.
Phía bên khách nam giải tán trễ hơn chút, Tào Đình An trở về muộn nửa canh giờ, toàn thân đầy mùi rượu, có rượu trợ hứng, Tào Đình An vừa ôm lấy Giang thị thì đã muốn hôn.
Giang thị nhớ tới Dung Hoa trưởng công chúa, vừa ngăn cản Tào Đình An làm mấy chuyện xấu hổ vừa cau mày kể chuyện lúc khai tiệc.
Tào Đình An ngẩn ra, suy nghĩ lời của ái thê nói một lần nữa rồi ông mới nổi giận đùng đùng mà nói: "Nàng ta dám!"
Giang thị:...
Người ta làm cũng làm rồi, có gì mà không dám?
"Hầu gia, có phải chàng từng đắc tội với nàng ta hay không?" Giang thị suy đoán hỏi, với tính tình Hầu gia nhà mình, nói ông ấy chọc tức Kiến Nguyên Đế, Giang thị cũng tin.
Tào Đình An là võ tướng, trong ba năm có thể sẽ sống ở bên ngoài một nửa thời gian, sao có thể có mâu thuẫn với một nữ nhân?
Nếu không phải do Dung Hoa trưởng công chúa chủ động làm loạn, Tào Đình An tuyệt đối sẽ không nhớ nổi chuyện râu ria của hai mươi mấy năm trước.
Ôm tiểu nữ nhân vì ông mà chịu uất ức, Tào Đình An cực kỳ châm biếm nói: "Không có đắc tội, năm đó nàng ta thích ta, liên tục dây dưa, ta thấy rất phiền, tàn nhẫn chê bai nàng ta một trận, do nàng ta bụng dạ nhỏ nhen, nhớ tới tận bây giờ."
Giang thị:...
Dung Hoa trưởng công chúa xinh đẹp, tôn quý như thế, sao lại thích một nam nhân tính tình nóng nảy, trên mặt lại có vết sẹo dữ tợn dọa người như Tào Đình An?
Là do ánh mắt Dung Hoa trưởng công chúa quá độc đáo hay là do Tào Đình An khoác lác đây?
Giang thị nhịn không được mà liếc qua mặt nam nhân một cái.
Ánh mắt kia, tựa như có người khen ngợi tảng đá lợi hại như thế nào với bà, bà lại hoài nghi là ánh mắt đối phương có vấn đề.
Tào Đình An khó chịu, trừng mắt hỏi: "Sao vậy, nàng không tin ta?"
Bàn tay to của ông nắm chặt bả vai bà, dáng vẻ giống như bà dám thừa nhận thì ông sẽ lập tức bóp nát xương của bà, Giang thị vội nói: "Tin, thiếp tin mà!"
Tào Đình An không tin tưởng bà lắm: "Vậy nàng nhìn ta làm gì?"
Giang thị lắp bắp nói: "Thiếp, thiếp thấy bất ngờ vì chàng lại có thể từ chối một vị Trưởng công chúa, dù sao, dù sao nàng ta đẹp như vậy mà thân phận còn tôn quý nữa."
Tào Đình An hừ nói: "Đẹp cái rắm, nếu nàng mà là nam nhân, nàng cũng sẽ không muốn cưới nàng ta đâu."
Ông muốn cưới thê tử, chứ không phải cưới tổ tông, Dung Hoa trưởng công chúa kia luôn có thái độ "Ta thích ngươi là vì cho ngươi thể diện", phàm là người có khí phách nam nhân chắc chắn sẽ không cưới bà ta.