Nhóm tú nương ở phủ Bình Dương Hầu rất khéo tay, chỉ năm ngày ngắn ngủi đã may cho A Ngư bốn bộ y phục cưỡi ngựa.
Hai bộ có chất vải hơi mỏng, thích hợp mặc cho cả mùa hè, hai bộ khác là chất liệu vải bông, phối chung với áo choàng bên ngoài, thích hợp mặc lúc trời rét đậm.
Tứ cô nương được một con ngựa quý, có thể nói là hoàn toàn đứng đầu ở Kinh Thành, tin tức này đã truyền khắp Hầu phủ, nhóm người tú nương nghĩ rằng sau này Tứ cô nương chắc chắn sẽ thường xuyên cưỡi ngựa, cho nên khi may bốn bộ y phục cưỡi ngựa đã cực kỳ dụng tâm, chất vải thì không cần phải nói, đó là do Thế tử gia tự mình đưa tới gấm vóc được ngự ban*, còn về kiểu dáng, ngay cả bản lĩnh sở trường cũng được nhóm tú nương lấy ra sử dụng, chỉ mong khi Tứ cô nương mặc vào có thể khiến nhóm tú nương nở mày nở mặt.
*Ngự ban: vật được vua ban thưởng.
"Thế tử gia, ngài thấy thế nào?"
Ma ma quản sự tú phòng tự mình dẫn hai tú nương có năng lực đến báo cáo kết quả công việc cho Tào Luyện. Đây là việc do Thế tử gia phân phó, Thế tử gia khen tốt, các nàng sẽ đưa xiêm y đến Đào viện, nếu Thế tử gia nhìn không vừa mắt, vậy các nàng không cần đi tới trước mặt Tứ cô nương để chịu mất mặt rồi.
Tào Luyện lật tới lật lui bốn bộ quần áo, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, nghiêm khắc y hệt Tào Đình An, không nhìn ra vui buồn.
"Cũng được, đưa cho Tứ cô nương xem thử đi." Xem xong, Tào Luyện nhàn nhạt phân phó. Bốn bộ quần áo này đều rất đẹp, còn hỏi đẹp như thế nào thì Tào Luyện không nói ra được, ở trong mắt hắn, xiêm y nữ tử được phân ra ba loại, khiến mắt hắn sáng lên thì chính là đẹp, không có ấn tượng gì thì là tầm thường, loại còn lại là nhìn một cái cũng thấy đau mắt, chính là do quá xấu.
Nhóm tú nương nhẹ nhàng thở ra.
Báo cáo kết quả công việc thành công, ma ma quản sự cũng dám nở nụ cười, tiếp tục nói: "Thế tử gia*, dựa theo phân phó của ngài, Tứ cô nương cần dùng gấp, cho nên nhiều ngày nay tú phòng đã gấp rút may y phục cưỡi ngựa cho Tứ cô nương, còn y phục của Nhị cô nương có thể chậm trễ một chút."
*侯爷 nguyên văn là Hầu gia nhưng Tào Luyện chỉ là Thế tử. Mình không hiểu sao tác giả ghi Hầu gia nữa nên mình sửa lại cho hợp ngữ cảnh.
Tào Luyện gật đầu, dù sao A Doanh cũng không muốn học cưỡi ngựa, tạm thời cũng không vội.
Hoàn thành việc được giao, ma ma quản sự dẫn nhóm tú nương đến Đào viện.
Hôm nay bắt đầu có gió, ngoài trời lạnh lẽo, nhưng ánh nắng lại chiếu vào cửa sổ lưu ly khiến trong phòng trở nên ấm áp. Giang thị ngồi ở bàn thấp bên cạnh cửa sổ thêu găng tay cho nữ nhi, đây là chuẩn bị cho nữ nhi học cưỡi ngựa, tránh cho dây cương cọ sát làm hư lòng bàn tay mềm mại của nữ nhi. A Ngư thích thú ngồi dựa ở bên cạnh, tràn đầy hưng phấn mà lật tới lật lui quyển "Giải Mộng Tập" của mẫu thân.
Lúc Giang thị đang cắn đầu sợi chỉ thì liếc mắt nhìn một cái, thấy tiểu nha đầu chăm chú đọc, bà buồn cười hỏi: "Tối hôm qua nằm mơ hả?"
A Ngư gật gật đầu, ánh mắt đặt trên trang sách: "Con mơ thấy phụ thân dạy con cưỡi ngựa, nhưng tại sao trong này không có giải thích vậy?"
Giang thị cười, vừa cúi đầu tiếp tục khâu vừa nói: "Con là ban ngày nghĩ nhiều ban đêm nằm mơ, không có gì lạ, nếu mà mơ thấy gì thật đặc biệt, thật hiếm lạ thì mới xem giải mộng."
A Ngư không hiểu, nhìn về phía mẫu thân: "Như thế nào mới được coi là hiếm lạ?"
Giang thị nghĩ nghĩ, nêu ví dụ nói: "Ví dụ như mùa Đông lá cây đều mất sạch, con lại mơ thấy một cây cổ thụ mọc ra rất nhiều lá cây."
A Ngư lập tức lật lật xem sách có giải thích loại mộng này không.
"Di nương, con tìm được rồi! Theo sách nói, trời đông giá rét cây khô đầy sức sống, hoặc là việc làm ăn thịnh vượng, hoặc là con nối dòng hưng thịnh." Đọc to từng chữ từng chữ một, đọc xong lại nhìn lại lần nữa, trong lòng A Ngư khẽ động, mong chờ nhìn về phía mẫu thân: "Di nương, có phải ngươi mơ thấy cây khô nảy mầm hả?"
Giang thị cũng không ngẩng đầu, dịu dàng nói: "Đang mùa Đông, ta lại thấy cổ thụ bên ngoài rụng sạch lá, nên mới thuận miệng nói thôi."
A Ngư lập tức thất vọng, nàng còn tưởng rằng mẫu thân có giấc mộng ứng với chuyện mang thai. Trờ um 𝐭rum hu𝘆ề𝐧 𝐭rùm ﹎ TRuMT RUYeN.VN ﹎
Giang thị quan sát nữ nhi, bất đắc dĩ mà nói: "A Ngư, loại sách này chỉ xem cho vui, con không thể phán đoán mọi chuyện chỉ dựa vào giấc mơ, cuộc sống bắt đầu từ hiện thực, không phải bắt đầu từ mộng, nếu như cảnh trong mơ dự báo con sẽ phát tài rồi con không làm gì cả thì việc phát tài kia sẽ không thể nào rơi vào người con."
A Ngư hiểu rõ.
Nữ nhi nghe lời, Giang thị cực kỳ thỏa mãn, nhưng mà, mấy ngày nay bà mộng thấy điềm báo mang thai, không biết là thực sự sẽ mang thai, hay là do ban ngày bà nghĩ quá nhiều?
Nhưng vào lúc này, người của tú phòng đến rồi.
Hai tay mẫu thân buông vật trong tay xuống.
Quay lại nhìn bốn bộ y phục cưỡi ngựa ăn khớp với kiểu dáng đang thịnh hành ở Kinh Thành năm nay, A Ngư lập tức không thể rời mắt: "Những thứ này đều là của ta sao?"
Quản sự ma ma cười nói: "Đúng ạ, Thế tử gia nói, may gấp cho cô nương trước, sau đó mới may cho Nhị cô nương."
A Ngư đã sớm quên Tào Doanh, từ khi Ngô di nương bị phạt, Tào Doanh vẫn buồn bực tại Mai viện, A Ngư hoặc là một lòng cố gắng hiếu thuận với phụ mẫu, hoặc là đi thân cận với hai người ca ca, cũng chưa từng chủ động suy nghĩ cho tình cảnh của Tào Doanh.
Giang thị cảm thấy việc này an bài không được thỏa đáng, nếu chuyện truyền tới Mai viện, Nhị cô nương sẽ nghĩ như thế nào?
Tỷ muội với nhau vẫn nên hòa thuận thì tốt hơn.
Giang thị không phải là người khoan hồng độ lượng mà không so đo mẹ con Tào Doanh lừa gạt, nhưng nữ nhi đang dần dần lớn, sau này số lần đi cùng với Tào Doanh đến biệt phủ ngày càng nhiều hơn, nếu đãi ngộ của nữ nhi cao hơn Tào Doanh quá nhiều, Tào Doanh có lòng ghen ghét mà ngáng chân nữ nhi thì phải làm sao giờ? Nữ nhi là người trẻ lại không có tâm kế, rất dễ bị ức hiếp.
"A Ngư, hay là con chia cho Nhị cô nương hai bộ trước đi?" Lúc giúp nữ nhi thay quần áo, Giang thị nhẹ giọng mà đề nghị.
Bốn bộ mã trang, bộ nào A Ngư cũng thích, đang tính cự tuyệt, Giang thị đột nhiên cười khổ: "Thôi đi, dáng người con thấp bé, dù là đưa qua chỗ Nhị cô nương, nàng cũng không mặc vừa."
Không cần đưa xiêm y, A Ngư rất vui vẻ, lại có chút buồn bực.
Thân hình của nàng giống mẫu thân, xinh xắn nhỏ nhắn, dù sao lúc nàng mười ba mười bốn tuổi còn cao thêm chút, dáng người cũng bắt đầu lả lướt, giống như năm đó Từ Khác từng nói, nàng tựa như một quả đào màu xanh cuối cùng đã bắt đầu ửng đỏ, càng ngày càng xinh đẹp ngọt ngào, càng ngày càng mê người.
Ăn mặc xinh đẹp, Từ Tiềm sẽ nhìn nàng nhiều hơn một lần.
"Di nương, lúc người lớn giống con, có người thích người không?" A Ngư đột nhiên tò mò hỏi. Theo nàng biết, các thiếu nữ mười hai mười ba tuổi sẽ tụ tập cùng một chỗ thảo luận về nhóm công tử tuấn tú, một hồi thì khen người này ôn nhuận như ngọc, một lát thì lại khen ngợi người kia ngọc thụ lâm phong, chốc nữa thì lại khen người nọ tác phong nhanh nhẹn, nhưng ngược lại nhóm công tử có thích tiểu cô nương mười một mười hai tuổi hay không thì A Ngư không biết.
Từ Khác đối xử tốt với nàng, nhưng bây giờ Từ Khác chỉ coi nàng như tiểu biểu muội đáng yêu mà chăm sóc, không có tình yêu nam nữ.
Giang thị nhíu mày, nhìn chằm chằm nữ nhi hỏi: "Tại sao lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ có người nói hắn thích con?"
A Ngư khẩn trương lắc đầu: "Không có, con chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Tùy tiện hỏi cũng không được, giọng nói Giang thị nghiêm khắc mà nói: "A Ngư, con nhớ kỹ lời di nương dặn, nếu hai năm sau có thiếu niên ái mộ là điều cực kỳ bình thường, nhưng nếu bây giờ có nam nhân có ý nghĩ này với con thì hắn không phải quân tử."
Sinh sống tại Hầu phủ lâu như vậy, Giang thị cũng lĩnh ngộ được không ít. Bên trong gia đình nghèo khó sẽ nuôi một tiểu cô nương để làm con dâu nuôi từ bé, nếu mà nhà gái quá túng thiếu sẽ dùng nữ nhi đổi tiền, chính là bán nữ nhi tuổi còn nhỏ đi, nhưng gia đình hơi giàu một chút sẽ không nghĩ tới tiểu cô nương mười mấy tuổi, nhóm người chính nhân quân tử cũng sẽ không có tình cảm với tiểu cô nương.
Ít nhiều gì Giang thị cũng từng nghe thấy vài việc xấu xa.
A Ngư đã hiểu, nàng phải chờ tới mười ba tuổi mới có thể lấy thân phận thiếu nữ có lòng ngưỡng mộ mà thân cận với Từ Tiềm, hai năm này, nàng chỉ có thể coi hắn là trưởng bối rồi.
- --
Tào Đình An, Tào Luyện đều có công vụ bên mình, chờ tới ngày nghỉ mới có thời gian rảnh dạy A Ngư cưỡi ngựa.
A Ngư rất kiên nhẫn chờ.
Thứ huynh của nàng là Tào Quýnh thấy tiểu muội muội xin phụ thân xin Đại ca cũng không xin hắn, hắn không vui vẻ rồi.
Mỗi ngày chỉ cần học văn, học võ xong, có thể được nghỉ ngơi thả lỏng, Tào Quýnh thay toàn thân một bộ mã trang màu đen rồi đến tìm tiểu muội muội, tự đề cử bản thân.
Công tử thế gia mười sáu tuổi, dáng người cao ngất, chiều cao vượt xa những thiếu niên cùng tuổi, lại cố tình thay một bộ mã trang màu đen, vô hình chung khiến phong thái có thêm vài phần trầm ổn.
Nhưng mà sự trầm ổn đó đều là biểu hiện giả dối.
Đầu Tào Luyện cao bằng lưng ngựa, Tào Quýnh đứng cạnh ngựa tốt, cả đầu đã bị lưng ngựa che mất.
Giang thị lo lắng khi để cho Nhị công tử mười sáu tuổi dạy nữ nhi.
Nàng âm thầm lắc đầu với nữ nhi.
A Ngư không nỡ phụ lòng tốt của thứ huynh, do dự một chút, nàng cười ngọt ngào với Tào Quýnh: "Vậy thì phải làm phiền Nhị ca rồi."
Thành công chiếm được sự tín nhiệm của tiểu muội muội, Tào Quýnh không nhịn được mà thẳng lưng, khụ khụ nói: "Đi thôi, chút nữa là mặt trời lên cao rồi."
A Ngư ngoan ngoãn mà đi đến bên cạnh thứ huynh.
Giang thị muốn nói lại thôi.
Linh Chi hiểu rõ sầu lo của chủ tử, vội lên tiếng nói: "Di nương, nô tỳ đi theo cô nương qua đó." Bảo Thiền mới mười ba tuổi, thật ra gặp chuyện phải ra mặt ngăn cản thì nàng thích hợp ra mặt hơn.
Giang thị nhẹ nhàng thở ra, có Linh Chi ở đây, bà có thể yên tâm hơn một chút rồi.
Lúc ra khỏi Đào viện, Tào Quýnh nhìn phía sau, thấy Linh Chi đi bên cạnh Bảo Thiền, hắn hừ hừ, nói với A Ngư: "Di nương muội xem thường ta, sợ ta dạy muội không tốt."
A Ngư nhìn bộ dạng tức giận của thứ huynh, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Đời trước huynh trưởng cho nàng ấn tượng là lạnh lùng nghiêm nghị lại biết phân biệt phải trái, thứ huynh lại lãnh khốc táo bạo, giống như mồi nổ chuẩn bị phát hỏa, không nghĩ tới khi thiếu niên, thứ huynh lại có một mặt đáng yêu như vậy.
Nàng cười cười, thông minh mà gánh trách nhiệm trên vai: "Nhị ca mạnh mẽ hơn người lại thông thạo thuật cưỡi ngựa, di nương cũng đã biết, chỉ trách muội quá ngu dốt, lên ngựa mà cũng cần người khác đỡ nha, di nương sợ muội gây phiền phức cho Nhị ca."
Tào Quýnh nghe xong, vươn tay ra, lòng bàn tay xoa xoa đầu của tiểu muội muội, lại đưa tay ngang ngực mình, ghét bỏ nói: "Sao muội lại thấp như vậy, có phải bắt chước người khác nhịn ăn đúng không hả?"
Tào Quýnh từng gặp không ít quý nữ, cô nương thích ăn diện thích trang sức thì hắn hiểu được, nhưng hắn không thể chấp nhận các cô nương đều muốn gầy để xinh đẹp, thà rằng nhịn đói để thắt chặt váy chứ không chịu ăn thêm một miếng. Gầy trơ cả xương, chân còn bé hơn so cây trúc, tới lúc gió thổi ngược lại, chân chặn váy như một giá treo quần áo, đẹp ở chỗ nào?
Nhị muội Tào Doanh lại lén lút giảm ăn cơm, Tào Quýnh khuyên vài lần vẫn không chịu nghe, hắn dứt khoát mặc kệ nàng ấy.
Nhưng tiểu muội muội mới bao tuổi, Tào Quýnh tất nhiên phải quản nàng.
Nhắc tới gầy, không ai nhận thức sâu sắc được như A Ngư.
Kiếp trước nàng chính là "người khác" trong miệng thứ huynh, rõ ràng có thể ăn một chén cơm đầy, nhưng vì sợ béo lên, bởi vì kiêng dè ánh mắt của những người khác ngồi cùng bàn nên cố ý ăn ít vài muỗng, người bên cạnh có lòng tốt hỏi nàng có phải no rồi hay không, nàng lại vẫn mỉm cười bày tỏ rằng bản thân mình ăn cơm rất ít, ăn nữa thì sẽ no căng,...
Là một nhân vật sĩ diện tới chết điển hình.
Nói đi nói lại, Từ gia Nhị cô nương Từ Anh dáng người cao gầy, có phải nàng cũng có liên quan đến việc nhịn ăn hay không?
Nghĩ đến việc này, A Ngư lập tức cam đoan với thứ huynh: "Nhị ca yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, muội sẽ ăn cơm thật tốt."
Bước chân Tào Quýnh ngừng một chút, cau mày nói: "Bắt đầu từ hôm nay? Bữa sáng muội ăn nhiều không?"
Linh Chi chớp lấy cơ hội, cướp lời đáp: "Nhị công tử, sáng nay cô nương chỉ dùng một chén cháo, một con tôm sủi cảo chấm tương."
Tào Quýnh lập tức trừng mắt, giáo huấn muội muội: "Cưỡi ngựa là việc tốn sức, muội ăn ít như vậy, sợ là sức nhấc chân cũng không đủ, học cưỡi ngựa cái rắm! Không kém đi ngửi phân ngựa là bao nhiêu!"
A Ngư:...
Sao lại nói hung dữ là lập tức hung dữ ngay vậy hả?
Cho nên mới thấy được, người giống phụ thân nhất chính là Nhị ca ca nha.
Nàng nói thầm ở trong lòng, Tào Quýnh lập tức chuyển hướng, nắm chặt cổ tay A Ngư đi tới viện của hắn: "Lấp đầy bụng trước, ăn xong rồi sẽ học cưỡi ngựa."
A Ngư bị thứ huynh xách đi như một con gà.
Huynh đệ Tào Luyện, Tào Quýnh sống rất gần nhau, A Ngư cũng coi như quen rồi.
Nhưng vào viện, A Ngư rất nhanh đã phát hiện ra khác biệt ở chỗ ở của các ca ca, huynh trưởng bên kia có nha hoàn hầu hạ, thứ huynh bên này toàn là gã sai vặt.
A Ngư kỳ quái hỏi: "Sao bên này của Nhị ca không có nha hoàn?"
Tào Quýnh hừ một tiếng.
Phụ thân nói, nam tử trong giai đoạn thiếu niên nên tập trung tinh thần học võ, đợi tới lúc mười tám tuổi mới có thể đụng vào nữ nhân. Khi đó Đại ca đủ mười tám tuổi mới được hai nha hoàn thông phòng, không biết tại sao mấy ngày hôm trước Đại ca đã xử lý một người, phụ thân đang muốn an bài nha hoàn mới để bổ sung, Đại ca từ chối, nói nhiều nữ nhân rất phiền toái.
Tào Quýnh không muốn nữ nhân, nhưng nếu được phụ thân sắp xếp thông phòng có nghĩa là hắn sẽ thành nam nhân chân chính, cho nên Tào Quýnh cực kỳ mong chờ đến ngày đó.
"Tiểu cô nương, không được hỏi bậy bạ." Tào Quýnh thuận miệng giáo huấn.
Hắn xem muội muội là một tiểu cô nương mười một tuổi chân chính, nên cảm thấy A Ngư sẽ không nghĩ tới những ẩn ý của lời này.
Nhưng A Ngư đã sống hơn nửa đời người, lập tức hiểu rõ, bọn nha hoàn bên cạnh huynh trưởng còn có một tác dụng khác.
Nàng khẩn trương nói sang chuyện khác: "Nhị ca, chỗ ca có gì ăn ngon không ạ?"
Tào Quýnh cười hắc hắc.
Nửa khắc sau, trước mặt A Ngư có một chén mì thịt bò nóng hổi, thịt còn nhiều hơn mì!
"Ăn đi!" Tào Quýnh ngồi bên cạnh muội muội, khá giống như tiên sinh dạy học đang giám sát học trò hoàn thành nhiệm vụ học tập.
A Ngư đành phải cúi đầu, chậm rãi gắp một miếng thịt bò.
Trên bề mặt có một ít ớt, thịt bò vừa vào miệng, mùi vị hơi cay cay kích thích sự thèm ăn của A Ngư, sau đó nếm thử một cách cẩn thận, miếng thịt bò được hầm vô cùng mềm, đúng là vị mà A Ngư thích nhất.
"Ăn ngon quá." A Ngư nhiệt tình mà tán thưởng nói.
Tào Quýnh cũng muốn ăn, vừa định phân phó gã sai vặt đi phòng bếp bưng cho hắn một chén, cửa nhà chính tối sầm lại, có một vị thiếu niên y phục rực rỡ vượt cửa tiến vào: "Ăn gì mà ngon vậy?"
Tào Quýnh tập trung nhìn vào, người vừa tới là một người trong đám bằng hữu xấu xa của hắn, tôn tử duy nhất của Binh bộ thị lang Sở Thiên Khoát.
Tào Quýnh cười to: "Sở huynh, sao huynh lại tới đây?"
Hắn có không ít bằng hữu, Sở Thiên Khoát chính là một trong số những người không cần hạ nhân thông báo mà có thể trực tiếp vào trong tìm hắn.
Sở Thiên Khoát cùng tuổi với Tào Quýnh, nhưng Tào Quýnh tập võ, thân thể cường tráng, Sở Thiên Khoát chủ yếu học văn, làn da trắng nõn, mặt mày tuấn tú, một đôi mắt đào hoa càng nhìn càng thích, xinh đẹp mê người.
Ngay cả A Ngư trong lòng sớm đã có chủ, cũng nhìn không được mà nhìn đối phương vài lần, thậm chí còn quên buông đũa xuống.
Sở Thiên Khoát mỉm cười đánh giá tiểu cô nương ngồi sau bàn ăn.
Nhìn tuổi nàng nhiều lắm cũng chỉ mười mấy tuổi, mặc một bộ mã trang màu trắng, y phục trắng gọn gàng anh khí, cổ áo đào có đường viên hoa làm tôn lên vẻ đẹp ngây thơ của nàng, đáng yêu động lòng người.
"Đây là?" Sở Thiên Khoát thưởng thức dáng vẻ ngu ngơ của A Ngư, ngoài miệng hỏi Tào Quýnh.
Tào Quýnh nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Hai mắt híp lại, đột nhiên kịp phản ứng, một tay đẩy Sở Thiên Khoát ra ngoài cửa, tới nơi muội muội không thể nhìn thấy, mới xụ mặt cảnh cáo: "Ngươi đùa giỡn tiểu cô nương ở bên ngoài không liên quan đến ta, nhưng đây là muội muội ruột, ngươi dám bất kính đối với nàng, đừng trách ta không nể tình."
Nói xong, Tào Quýnh còn giơ hai tay lên, một đôi quả đấm xoa xoa vào nhau ở trước mặt Sở Thiên Khoát.
Sở Thiên Khoát còn đang suy đoán thân phận của A Ngư.
Theo hắn biết, Tào Quýnh có tổng cộng bốn muội muội, hắn đã gặp qua Đại cô nương Tào Thấm, Nhị cô nương Tào Doanh, Tam cô nương Tào Bái, cho nên vị đang tham ăn mì chính là Tứ cô nương?
"Ngươi còn có một muội muội như vậy à, sao ta chưa từng thấy qua?" Sở Thiên Khoát không có ấn tượng với A Ngư nên cố ý dò hỏi.
"Vì sao phải cho ngươi gặp?" Tào Quýnh hiểu rất rõ Sở Thiên Khoát, tuy phong lưu nhưng không hạ lưu, nhưng liên quan đến muội muội ruột nhà mình, hôm nay Tào Quýnh không tính để hắn ở lại.
"Đi chỗ khác đi, ta muốn dạy muội muội cưỡi ngựa, không rảnh chiêu đãi ngươi." Tào Quýnh vừa đem Sở Thiên Khoát đẩy ra ngoài, vừa khách khí nói.
Sở Thiên Khoát lại ý thức được, loại bảo vệ của Tào Quýnh đối với vị Tứ cô nương này không phải loại bình thường.
Hắn cười cười, không tiếp tục hỏi thăm.
Tào Quýnh không rảnh chiêu đãi hắn, Sở Thiên Khoát lại tập hợp mấy hảo hữu có hứng thú cùng nhau phi ngựa dạo ở ngoại ô.
Một đám công tử thiếu niên, không những bàn về ăn nhậu chơi bời, còn về nữ tử xinh đẹp.
"Tào Quýnh hình như còn có một Tứ muội muội, các người từng nghe nói chưa?" Ngồi trên lưng ngựa, Sở Thiên Khoát vẫn nhớ mãi không quên với A Ngư, cũng không phải là có tình ý đặc biệt mà chỉ đơn thuần là cảm mến, chỉ nghĩ muốn trêu chọc nàng một chút.
"Ta biết, mẹ đẻ của nàng là Giang di nương được Bình Dương Hầu sủng ái nhất, nghe nói đó là một lệ mỹ nhân, tiếc là không có cơ hội nhìn thấy."
"Không thích hợp nha, sao đột nhiên Sở huynh lại nhắc tới nàng rồi? Chẳng lẽ ngươi từng thấy nàng?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đi đến bên cạnh Sở Thiên Khoát, truy hỏi dáng dấp của Tào gia Tứ cô nương nhìn như thế nào.
Sở Thiên Khoát nghĩ nghĩ, cười nói: "Tuổi Tào gia Tứ cô nương còn nhỏ, tương đối khiến người ta yêu thích, qua hai năm nữa, chắc chắn rất xinh đẹp."