Một tia sáng mông lung nhàn nhạt dần xuất hiện bên rìa màn đêm đen nhánh, ánh bình minh cũng dần chiếu đến từ bên sườn núi. Thời tiết hôm nay vẫn đẹp như vậy, nhưng đối với Thái Bình mà nói, trong lòng chỉ còn lại mưa dầm rả rích.
Nàng dường như cả đêm không ngủ, gắt gao ôm chặt Uyển Nhi, chỉ hy vọng thời gian có đến chậm một chút.
Nhưng dù thế nào, mặt trời luôn mọc lên từ phía Đông, sau lúc gặp nhau luôn phải ly biệt.
Khi trời sáng, Uyển Nhi sẽ phải đi.
Uyển Nhi an tâm ngủ say trong vòng tay Thái Bình, thiên hạ to lớn như vậy, cũng chỉ có Thái Bình mới có thể cho nàng một tấc vuông yên bình.
Thái Bình nhìn thấy lông mi Uyển Nhi run rẩy, liền biết nàng ấy sắp tỉnh. Nàng không đành lòng chống lên trán Uyển Nhi, khàn khàn khẩn cầu, “Dùng xong tảo thiện rồi hẵn đi, được không?”
Uyển Nhi chậm rãi mở mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là hốc mắt ửng đỏ của Thái Bình, nàng ôn nhu phủ tay lên mặt Thái Bình, “Ta đồng ý với điện hạ chuyện này, điện hạ có thể đồng ý với ta một chuyện không?” Thanh âm lười biếng, còn lộ ra ba phần mệt mỏi.
Thái Bình nghiêm túc đáp: “Nàng nói đi.”
Uyển Nhi mỉm cười, “Điện hạ an tâm trấn thủ Trường An, mặc kệ bên ngoài náo loạn đến mức nào, điện hạ mặc kệ cũng không hỏi đến, sống chết mặc bây là được.” Đây là Uyển Nhi nghĩ lối tắt cho điện hạ, Võ Hậu đang cường thế, ở dưới mí mắt Võ Hậu mà mưu toan quyền lực, chính là tìm chết, so với mưu sự mà phải lo lắng đề phòng, không bằng an phận ở một phương, chậm rãi đợi đến lúc Võ Hậu suy yếu, mới nghĩ đến mưu cầu.
Thái Bình mím môi, nhưng lại không lập tức đồng ý, “Nàng thì sao?”
“Thần cũng sẽ như thế.” Uyển Nhi đáp ứng Thái Bình, khi về đến Lạc Dương, Võ Hậu mệnh nàng làm cái gì, nàng liền làm cái đó, tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Thái Bình lẳng lặng nhìn Uyển Nhi, vẫn không đáp ứng.
Uyển Nhi nghi ngờ hỏi lại: “Điện hạ suy nghĩ cái gì?”
Thái Bình biết việc mà Uyển Nhi nói đến chính là lối tắt tốt nhất để mưu quyền, nhưng nàng không muốn từ biệt Uyển Nhi hai mươi năm. Đời người có bao nhiêu cái hai mươi năm, nàng cùng nàng ấy sống lại một đời, vì sao phải lãng phí hai mươi năm như vậy?
Thái Bình còn nhớ rõ đời trước nàng ở trước Phật nguyện giảm tuổi thọ, cũng nhớ rõ đời này thái y xem bệnh cho Uyển Nhi, nói rằng nàng ấy ưu tư làm tổn hại thân thể, sợ là tuổi đời không thọ.
Nàng không muốn xa cách Uyển Nhi lâu như vậy!
Nhưng hiện nay Uyển Nhi còn chờ nàng trả lời, nếu nàng không đáp, chỉ sợ Uyển Nhi sẽ mang theo bất an trở về Lạc Dương, càng thêm ưu tư.
“Ừm.” Thái Bình thấp giọng đáp một tiếng, ngồi dậy, nhấc màn che đi ra bên ngoài liếc mắt nhìn một cái, “Thừa dịp còn sớm……” Nàng cười cười quay mặt lại, “Hôm nay có thể giúp ta chỉnh trang y quan không?”
Tựa như những phu thê tầm thường trên đời này, mỗi sáng sớm thê tử đều sẽ vuốt phẳng nếp gấp trên xiêm y của phu quân.
Thái Bình mong muốn, Uyển Nhi sao có thể chối từ?
Uyển Nhi cũng ngồi dậy, dịu dàng đáp: “Được.”
Nói đến đây, Uyển Nhi đã rất lâu không có hầu hạ Thái Bình thay y phục. Nàng từ trên giường đi xuống, trên người chỉ khoác một kiện trung y đơn bạc, lập tức đi đến tủ y phục, hỏi: “Hôm nay điện hạ muốn xuyên xiêm y gì?”
“Hôm nay ta muốn cưỡi ngựa, viên khâm bào là được.” Thái Bình híp mắt đáp.
Uyển Nhi chọn bộ bào sam thân trắng vân bạc từ trong tủ, rồi mang trở lại.
Thái Bình gấp không chờ nổi đứng ở bên gương đồng, lập tức vươn hai tay, chờ đợi Uyển Nhi mặc y phục cho nàng.
Động tác của Uyển Nhi rất nhu hòa, nàng chỉnh lại trung y cho Thái Bình trước, rồi mới mặc viên khâm bào sam lên người Thái Bình, khom lưng buộc chắc dây lưng. Nàng lại cầm thắt lưng khảm ngọc tới, vòng qua eo Thái Bình, vuốt phẳng nếp gấp sau lưng công chúa trước, sau đó vòng tới trước mặt Thái Bình, khẽ vuốt vạt áo của Thái Bình.
Bỗng dưng, một giọt nước mắt rơi xuống cổ tay Uyển Nhi.
Trái tim Uyển Nhi có chút chua xót, giương mắt nhìn điện hạ, “Điện hạ muốn thần phải khóc đỏ mắt ra cửa sao?” Khi nói chuyện, Uyển Nhi lau nước mắt trên mặt Thái Bình, gượng cười nói, “Điện hạ như vậy, thần một đường sẽ luôn bất an.”
Thái Bình mỉm cười trong nước mắt, “Ta chính là muốn nàng phải bất an, muốn nàng một đường phải luôn nhớ đến ta!”
Uyển Nhi thật sự không có biện pháp với điện hạ, nàng nhón chân lên, hôn một cái lên trán Thái Bình, “Đừng khóc, được không?” Nàng hiếm khi dỗ dành công chúa như vậy, tuy chỉ có bốn chữ đơn giản, lại đủ ấm áp để xuyên thấu vào trong tim Thái Bình.
Thái Bình nhịn xuống nước mắt gật gật đầu, để Uyển Nhi búi tóc cho nàng, nàng ấy cầm khăn vấn đầu tới, giúp Thái Bình đoan đoan chính chính mang lên.
Lúc này, ngoài phòng vang lên thanh âm của Xuân Hạ, “Xá Địch đại nhân mệnh nô tỳ tới hỏi đại nhân một chút, khi nào lên đường?”
“Để nàng ta chờ!” Ngữ khí Thái Bình hơi bực.
“Nửa canh giờ sau sẽ đi.” Uyển Nhi nói xong, ôm lấy gương mặt Thái Bình, nàng tiến sát đến, chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi nàng ấy, “Nếu điện hạ muốn trút giận, thần nguyện ý tiếp nhận.”
Uyển Nhi đã dỗ nàng như vậy, Thái Bình làm sao còn bực bội? Mặc dù đời trước lúc Uyển Nhi tổn thương nàng nhất, nàng cũng chưa từng nghĩ trút giận lên người Uyển Nhi.
Điện hạ từ trước đến nay chính là người “không nỡ” nhất.
Hai người ở trong phòng ôn tồn một lát, cuối cùng y phục chỉnh tề từ trong phòng đi ra.
Thái Bình đi trước một bước đến chính đường chuẩn bị thiết yến đưa tiễn, chờ đợi Xá Địch thị cùng Uyển Nhi thu xếp lại hành trang xong, sau đó cùng nhau dùng tảo thiện, cuối cùng sẽ sai người đưa các nàng rời khỏi Trường An.
Hồng Nhụy quyến luyến ngắm nhìn Xuân Hạ vài lần, cho dù là nàng, hay là Xuân Hạ, hốc mắt hai người đều đỏ bừng, thậm chí còn sưng lên như là hai quả đào.
Uyển Nhi nhìn thấy cũng không nói ra, chỉ lấy khăn tẩm nước ấm, để Hồng Nhụy đắp lên trong chốc lát.
Hành trang đều đã mang lên xe ngựa, tảo thiện ở chính đường cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Xá Địch thị cùng Uyển Nhi dùng xong tảo thiện, Thái Bình liền sai chừng mười tên võ sĩ, hộ tống Xá Địch thị cùng Uyển Nhi rời đi.
Sau khi Uyển Nhi cùng Xá Địch thị lên xe ngựa, Xá Địch thị nhấc màn xe lên, liếc mắt nhìn về phía cổng lớn phủ công chúa một cái, nhưng không thấy điện hạ ra đưa tiễn vài bước cuối cùng.
“Cần phải trở về.” Uyển Nhi biết Xá Địch thị đang nghi hoặc cái gì, nàng thả màn xe xuống, cười nhạt, “Nàng ấy vốn không nên đến đưa tiễn ta, miễn cho trêu chọc một ít phê bình không nên có.”
Xá Địch thị trêu ghẹo: “Ta vốn tưởng rằng điện hạ trọng tình, sẽ không để ý mấy phê bình này”
“Phê bình như đao, không lấy được mạng của điện hạ, nhưng có thể lấy mạng những người như chúng ta.” Uyển Nhi nhàn nhạt trả lời, chạm đến yếu điểm.
Xá Địch thị hiểu ý cười, xem ra Uyển Nhi đã nhắc nhở điện hạ, không cần nàng phải làm kẻ xấu, thỉnh điện hạ trở về không cần tự mình đưa tiễn.
“Giá!”
Vũ Lâm tướng sĩ đánh xe giơ roi ngựa lên, xe ngựa liền chậm rãi dọc theo con phố dài, đi về phía cổng thành Trường An.
Lúc đi từ Lạc Dương, đã được Võ Hậu an bài trăm tên Vũ Lâm Quân hộ tống, võ sĩ trong phủ Thái Bình cũng chỉ có thể đưa đến ngoại ô Trường An.
Xe ngựa ra khỏi thành Trường An, dọc theo đại lộ đi một đoạ, cuối cùng đã đi tới địa giới bên cạnh Trường An.
Uyển Nhi cảm thấy trong lòng buồn đến mức khó chịu, không khỏi nhấc màn che cửa sổ lên, nhìn ra ngoài một chút, nhìn ngược lại về phía thành Trường An, ánh mắt bỗng chốc dừng ở trên người mười tên võ sĩ trong phủ công chúa ——
Mười tên võ sĩ nhất trí dừng ngựa, nhìn theo xe ngựa đi xa, người ở giữa cưỡi ngựa trắng tháo mũ giáp trên đầu, không phải ai khác, chính là công chúa cải trang thành võ sĩ.
Thái Bình ngồi trên lưng ngựa, xa xa nhìn về bên này, nhẹ nhàng cười với Uyển Nhi.
Nàng sao lại không tiễn nàng ấy chứ?
Từ lúc Uyển Nhi nghe thấy Thái Bình nói muốn cưỡi ngựa, nàng liền biết Thái Bình nhất định sẽ đến đưa nàng. Nếu không phải công chúa không thể bước ra khỏi địa giới Trường An, công chúa chắc chắn giục ngựa tự mình hộ tống nàng đến thành Lạc Dương.
Trong tim Uyển Nhi phảng phất bị cái gì hung hăng thiêu đốt, mặc dù đã sớm đoán được, nàng vẫn vì tâm ý của điện hạ mà cảm động.
“Bảo trọng!” Uyển Nhi làm càn cố gắng hô lên một tiếng, phất phất tay với Thái Bình.
Xá Địch thị nhìn thấy Uyển Nhi như thế, tò mò thò lại gần nhìn thoáng qua.
Điện hạ dùng hết tâm tư để bảo hộ Uyển Nhi như vậy, vị quân như thế, là bao nhiêu hạ thần phải tha thiết ước mơ để được ân sủng. Xá Địch thị cười cười, vỗ nhẹ hai cái lên vai Uyển Nhi, nàng không nói gì, lại đủ để trấn an chua xót của Uyển Nhi.
Hồng Nhụy chậm rãi đi theo xe ngựa xoa xoa cái mũi đỏ bừng, lần này từ biệt, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại Xuân Hạ. Lúc niên thiếu, nàng không biết ly biệt sẽ khổ sở như vậy, hiện giờ đã hiểu một chút, chỉ cảm thấy bị người khác cầm đao cắt xuống trái tim, đau đớn máu chảy đầm đìa.
Xe ngựa cuối cùng đã đi xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt Thái Bình.
Thái Bình đội lại mũ giáp một lần nữa, cũng không vội vã ghìm ngựa trở về Trường An, trầm giọng hỏi: “Mật thám đã sắp xếp vào rồi sao?”
Võ sĩ bên cạnh đáp đúng sự thật: “Bẩm điện hạ, đã an bài thỏa đáng năm người.”
“Vậy là tốt rồi.” Thái Bình ghìm ngựa quay đầu lại, nhìn hình dáng thành Trường An, “Đi, theo bổn cung đến quân doanh Nam Nha, tuần tra Nam Nha.”
“Vâng!” Võ sĩ lĩnh mệnh.
Thái Bình giơ roi, giục ngựa đi đầu, hướng về phía thành Trường An.
Lúc Xá Địch thị nghỉ lại dịch quán ở ngoại ô, phát hiện bên trong Vũ Lâm tướng sĩ đi cùng xuất hiện mấy người lạ mặt. Nàng hỏi kỹ càng, mới biết thì ra năm tên Vũ Lâm tướng sĩ kia đến Trường An không lâu, trên người liền nổi lên mụn ghẻ, cứ thế phát sốt, vì không để mấy người này lây nhiễm người khác ở trong đoàn, công chúa liền điều năm tên cấm quân Bắc Nha điền vào chỗ trống của năm người này.
Hợp tình hợp lý.
Xá Địch thị lại kiểm tra cẩn thận năm người này, đều là Vũ Lâm tướng sĩ tòng quân nhiều năm, thậm chí có hai tên còn từng xảy ra xung đột với điện hạ. Đó là khi điện hạ lần đầu tiên đến Bắc Nha tuần tra xảy ra chuyện, hai người kia không biết trời cao đất dày, qua loa trước hiệu lệnh của công chúa, bị công chúa hạ lệnh đánh hai mươi gậy ở trước mặt mọi người.
Có lẽ điện hạ muốn nhắm mắt làm ngơ, dứt khoác tống cổ hai tên này đến Lạc Dương.
Xá Địch thị nghĩ, việc này có thể bẩm báo đúng sự thật với Võ Hậu, hẳn sẽ không mang đến hậu quả gì không tốt cho công chúa.
Uyển Nhi biết được việc này, lại luôn cảm thấy không đúng ở chỗ nào. Người khác cảm thấy điện hạ kiêu căng, nhưng Uyển Nhi biết được điện hạ rất có chừng mực, cũng không phải là loại người hẹp hòi. Điện hạ mượn cơ hội an bài hai người này vào trong đoàn quân, tống cổ trở về Lạc Dương, chỉ sợ có tính toán khác.
Nghĩ đến lúc sáng sớm chuẩn bị lên đường, Uyển Nhi muốn điện hạ đồng ý với nàng một chuyện kia, điện hạ chỉ “Ừm” một tiếng, sợ là chỉ có lệ mà thôi.
Điện hạ rốt cuộc muốn làm cái gì?
Uyển Nhi nhất thời nghĩ không ra, đến tối một miếng cũng nuốt không trôi.
Hồng Nhụy nhìn thấy, cho rằng đại nhân nhớ điện hạ, cho nên mới ăn không vô, vội vàng khuyên nhủ: “Đại nhân, nhiều ít cũng nên ăn một chút, đừng để đói lả.”
Uyển Nhi nhìn thoáng qua Hồng Nhụy, ưu tư này cho dù nàng có nói cho Hồng Nhụy nghe, Hồng Nhụy cũng sẽ không hiểu. Đương nhiên, nàng cũng không thể nói cho Xá Địch thị nghe, mặc dù nàng cùng Xá Địch thị trước mắt là bạn không phải địch, nhưng trước khi hiểu rõ ý định của điện hạ, nàng tuyệt đối không thể để Xá Địch thị biết được thủ đoạn nhỏ này của điện hạ.
Hồng Nhụy thấy Uyển Nhi thở dài một tiếng, lại khuyên nhủ: “Đại nhân đói lả, điện hạ nhất định sẽ đau lòng.”
Uyển Nhi nghe thấy lời này, bất giác khóe miệng hơi giương lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gáy Hồng Nhụy, “Ngươi đói lả, Xuân Hạ cũng sẽ đau lòng.” Vừa nói, nàng cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng rau xanh cho Hồng Nhụy, “Dùng bữa đi.”
“Đại nhân cũng ăn đi.” Hồng Nhụy cũng gắp cho Uyển Nhi một đũa Hòe diệp lãnh đào.
Chuyện tới bây giờ, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, đợi nàng trở về Lạc Dương, lại tĩnh chờ xem biến cố.
_____
Chú giải
Hòe diệp lãnh đào: lá hoa hòe nấu với gạo, kéo sợi làm món mì lạnh