Thế cục ở Thần Đô ổn hơn chút, hạ quan chư thần viết danh sách tướng lĩnh ở biên cương, trình lên cho Võ Hoàng thẩm duyệt. Võ Hoàng kết hợp với đề cử của Xá Địch thị, chọn Vương Hiếu Kiệt làm tổng quản Vũ Uy Đạo, cùng A Sử Na đầy trung tiết chinh phạt Thổ Phiên, thu lại bốn trấn An Tây.
Tháng Mười cùng năm, tin chiến thắng truyền về từ biên giới phía Tây. Võ Hoàng hạ lệnh, thành lập An Tây đô hộ phủ tại Quy Tư, chuyển Vương Hiếu Kiệt làm Đại Tướng Quân cánh trái, suất ba vạn quân Hán tiếp tục trấn thủ bốn trấn An Tây.
Đầu tháng Mười Một, bầu trời Thần Đô tối tăm nhiều ngày cuối cùng đã xuất hiện bông tuyết trắng xoá.
Sau khi đại thắng ở Tịnh Biên, hoàng tôn trong bụng Thái Bình mà Võ Hoàng vội vàng mong ngóng đã đến. Liên tục hỏi thăm mấy ngày, không phải phái Bùi thị đi, cũng là phái Uyển Nhi đến, mỗi ngày đều phải biết thân thể của Thái Bình như thế nào.
Thái Bình cũng hy vọng sớm “sinh” đứa nhỏ này ra, hiện giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu Mai thị trở dạ. Phủ công chúa nhiều người phức tạp, Thái Bình nghe nói Mai thị bắt đầu đau quặn từng cơn, liền cùng Võ Du Kỵ lên xe ngựa, đi đến hoàng trang ở vùng ngoại ô.
Hoàng trang cách thành Tử Vi có chút xa, cho dù Võ Hoàng biết được tin tức, tới hoàng trang cũng sẽ bị trì hoãn ở trên đường một trận, đủ để Thái Bình hoàn thành chuyện thay mận đổi đào.
Chân trước Thái Bình mới vừa đi, chân sau Uyển Nhi đã đi vào phủ công chúa hỏi thăm điện hạ như thường lệ. Biết được điện hạ đến hoàng trang ngắm hoa mai, nàng liền biết hôm nay sẽ là ngày hoàng tôn ra đời. Nàng nghĩ trên đường hồi cung nên chậm trễ chút canh giờ, như vậy Võ Hoàng biết được điện hạ đến hoàng trang, cũng không kịp phái người cản lại.
Ai ngờ, xe ngựa của Uyển Nhi mới đi đến dưới Ứng Thiên Môn, liền nhìn thấy xe liễn của Võ Hoàng đã chờ ở trước cổng.
Uyển Nhi vén rèm nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh đến đón Võ Hoàng, “Bệ hạ.”
“Thái Bình thật sự hồ nháo! Người sắp lâm bồn, còn chạy tới hoàng trang ngắm mai!” Võ Hoàng vừa gấp vừa giận, “Nếu không phải Diêu chiêm sự vào cung báo lại, trẫm còn không biết Thái Bình thế nhưng sẽ hồ nháo như thế!”
Uyển Nhi nghe được run sợ, vội vàng phụ họa: “Thần đang muốn bẩm báo việc này!”
“Theo trẫm đi nhìn một cái!” Võ Hoàng hạ lệnh.
Uyển Nhi không nói gì nhiều, chỉ phải cùng Bùi thị đỡ Võ Hoàng lên xe ngựa.
Gió tuyết lớn dần, Thái Bình cùng Võ Du Kỵ đã ở chờ trong hoàng trang nửa canh giờ, bà đỡ cùng Trương Tắc đã bắt đầu đỡ đẻ cho Mai thị, lúc này chỉ chờ hài nhi ra ngoài, Thái Bình liền có thể thuận lý thành chương mà trở thành mẫu thân của đứa nhỏ này.
Gian nhà trong hoàng trang này đã được Thái Bình sai người cải tạo qua, bên trong nhà chính còn giấu một gian mật thất, Mai thị sẽ sinh sản trong mật thất. Thái Bình ngồi ở mép giường, nghe thấy thanh âm của Mai thị loáng thoáng truyền đến, đuổi Võ Du Kỵ vào ở bên nàng ấy, “Ngươi mau quay trở lại chỗ Mai thị.”
Võ Du Kỵ sửng sốt một chút, “Từ xưa nam tử không thể tiến vào phòng sinh.”
“Nàng ấy chính là thê tử của ngươi!” Thái Bình đỡ chiếc bụng giả nặng nề, nhướng mày trừng mắt liếc Võ Du Kỵ một cái.
Võ Du Kỵ bị những lời này làm cho ngũ vị tạp trần, do do dự dự đứng lên, còn chưa kịp đi đến mật thất, liền nghe thấy Lý Lăng gõ vang cửa phòng.
“Điện hạ, Võ Hoàng đang đến hoàng trang!”
Thái Bình đã nghĩ Võ Hoàng sẽ đến, lại không nghĩ rằng Võ Hoàng thế nhưng lại thu được tin tức nhanh như vậy.
“Nghĩ cách cản mẫu hoàng lại!”
Thái Bình đứng dậy, nhanh chóng kéo chiếc bụng giả nặng nề ra, xả toàn bộ bụng giả xuống, nhanh chóng đẩy về phía Võ Du Kỵ, “Cầm đi thiêu trước!” Nói xong, nàng bước nhanh vào trong mật thất, hỏi Trương Tắc, “Mai thị như thế nào?”
Trương Tắc đang châm cứu cho Mai thị, đáp đúng sự thật: “Hết thảy mạnh khỏe.”
Thái Bình nhìn về phía bà đỡ, “Có thể nhìn thấy hài tử chưa?”
Bà đỡ nhấc chăn lên, nhìn về phía máu huyết, gật đầu: “Nhanh thôi!” Nói xong, nàng khẩn trương nhìn Mai thị, “Dùng sức! Hài tử mau ra nào!”
Mai thị nắm chặt góc chăn, gắt gao cắn răng. Đứa nhỏ này đối với nàng mà nói, không đơn giản chỉ là một giao dịch, cũng là con đường duy nhất để Võ Bình An quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác.
Mặc dù liều hết cái mạng này, Mai thị cũng muốn bình yên vô sự sinh đứa nhỏ này ra.
“Điện hạ……” Hai mắt Mai thị đỏ bừng, đã đau đến mức đổ hết mồ hôi, “Bình An cùng đứa nhỏ này……”
Thái Bình trịnh trọng đáp: “Bổn cung sẽ chăm sóc cho bọn chúng, nhất định sẽ xem như mình sinh ra!”
Mai thị run rẩy nắm lấy tay Thái Bình, nắm thật chặt, “Thiếp…… tin tưởng điện hạ……”
“Ra rồi! Đầu ra rồi!” Bà đỡ kích động kêu lên.
Thái Bình vỗ vỗ tay Mai thị, đứng dậy nhìn về phía Trương Tắc, “Mai thị cùng hài tử, đều phải sống!”
“Vâng!” Trương Tắc lĩnh mệnh, ít nhất tình huống của Mai thị hiện nay, vẫn nằm trong khống chế của hắn.
Thái Bình quay đầu lại nhìn về phía Võ Du Kỵ còn đứng ở ngoài mật thất, “Kỵ ca ca ngươi còn thất thần làm cái gì? Mau đi ra ngoài tiếp giá!” Nơi này đã không cần hắn xử lý, Mai thị rất nhanh sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ của nàng ấy, còn lại đều để cho Thái Bình.
Võ Du Kỵ đã thiêu xong bụng giả, nghe thấy mệnh lệnh của Thái Bình, vội vàng thu lại tâm thần đẩy cửa rời khỏi nhà chính.
Thái Bình gọi Xuân Hạ chờ ở bên ngoài tiến vào, “Xuân Hạ, giúp bổn cung!” Nói xong, Thái Bình một bên cởi váy, một bên chui vào trong chăn.
Xuân Hạ giúp Thái Bình đổ đầy “máu” xuống thân dưới, lại cầm một ly nước lạnh tới, thấm ướt tóc mai cho Thái Bình. Xong xuôi tất cả, bên trong mật thất vang lên tiếng kêu kích động của bà đỡ, “Sinh rồi! Sinh rồi!”
“Nhanh nhanh ra chuẩn bị!” Thái Bình vội vàng hạ lệnh.
Bà đỡ ôm đứa nhỏ chưa rửa sạch ra, Trương Tắc châm cứu cho Mai thị xong, đảm bảo Mai thị nhất thời không có việc gì, liền rời khỏi mật thất, đóng chặt cửa mật thất, về đến bên cạnh Thái Bình, làm bộ châm cứu cho Thái Bình.
“Tham kiến mẫu hoàng!” Thanh âm của Võ Du Kỵ vang lên ở ngoài phòng.
Thái Bình nắm chặt gối đầu, thoáng chốc kêu thảm ra tiếng, một tiếng lại một tiếng, dường như muốn kêu đến mức khàn giọng.
Thanh âm kia Xuân Hạ nghe thấy da đầu cũng tê dại, nghĩ thầm điện hạ diễn cũng quá giống. Nàng không dám do dự, bưng một chậu chậu nước pha “máu” đi ra ngoài, vừa đi, vừa gấp gáp la lên, “Mau! Lại mang nước ấm đến!” Nàng đưa chậu nước cho cung tì ở ngoài cửa, tiếp nhận một chậu nước ấm sạch sẽ, nhanh chóng đi vòng về trong điện.
“Có phò mã như ngươi sao?!” Võ Hoàng nghe được đau lòng muốn chết, trút hết tất cả phẫn nộ lên người Võ Du Kỵ, làm Võ Du Kỵ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.
“Thái Bình kiêu căng, cả ngươi cũng không biết đúng mực sao?! Đã là người sắp sinh, còn chạy tới nơi này hồ nháo!” Võ Hoàng càng nói càng vội, liền chuẩn bị đi vào bên trong nhà chính.
Uyển Nhi cùng Bùi thị vội vàng ôm cánh tay Võ Hoàng, Uyển Nhi khuyên nhủ: “Bên trong đã có bà đỡ cùng đại phu, điện hạ là cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định không có việc gì.”
“Trẫm đã nói, muốn bồi Thái Bình bình an sinh hạ đứa nhỏ này, trẫm cần phải đi vào bồi nàng!” Võ Hoàng phản bác lại lời khuyên của Uyển Nhi cùng Bùi thị.
Võ Du Kỵ khẩn trương, nhớ tới Thái Bình đã dặn dò, cứng nhắc nói: “Mẫu hoàng…… không…… không thể! Trong phòng sinh có mùi máu tươi rất nặng, sợ va chạm……”
“Câm mồm! Bên trong chính là nữ nhi của trẫm! Là nữ nhi duy nhất của trẫm! Trẫm cần phải đi vào bồi nàng!” Võ Hoàng hiện giờ có nơi nào còn tức giận nổi, một lòng đều bị tiếng kêu thảm của Thái Bình làm cho rối loạn, “Thái Bình đừng sợ, a nương tới bồi con.”
Việc Võ Hoàng muốn làm, khẳng định không ai ngăn cản được.
Thái Bình đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, một bên kêu thảm, một bên đưa ánh mắt cho bà đỡ.
Bà đỡ vội vàng vỗ hai cái vào chân đứa nhỏ, đứa nhỏ há mồm liền phun ra một ngụm máu dơ, tức khắc oa oa kêu khóc.
Lúc đó, Võ Hoàng vừa lúc đẩy cửa phòng ra, nghe thấy thanh âm của đứa bé, nàng thế nhưng còn kích động hơn cả Võ Du Kỵ.
“Trẫm có hoàng tôn!”
Bà đỡ nhanh nhẹn bọc đứa nhỏ kỹ lưỡng, quỳ rạp xuống bên người Võ Hoàng, chúc mừng: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng điện hạ, mừng cho thiên kim.”
“Thiên kim……” Ý cười của Võ Hoàng hơi thu lại, sau đó lại than nhẹ một tiếng, dù sao Thái Bình còn trẻ, có một tiểu quận chúa trước cũng tốt.
Võ Hoàng ôm đứa nhỏ vào trong lòng, chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, ôn nhu an ủi Thái Bình, “Nghỉ ngơi cho tốt, có a nương ở đây, sẽ ổn thôi.”
“A nương……” Thái Bình ra vẻ suy yếu, khàn khàn khẽ gọi.
Võ Hoàng càng nhìn càng thấy thích đứa bé này, nhịn không được để sát vào Thái Bình, “Nhìn đứa trẻ đầu tiên của con một cái đi.”
“Sao nhăn dúm dó……” Thái Bình nhíu mày.
Võ Hoàng cười to: “Khi con còn nhỏ cũng như vậy, trưởng thành, sẽ đẹp.”
Đúng lúc này, không biết Uyển Nhi bị làm sao, đột nhiên đá ngã lăn chậu nước hoà máu trên mặt đất, máu loãng trong chậu nước lan đầy đất. Uyển Nhi gấp giọng nói: “Thần nhất thời lỗ mãng, xin bệ hạ thứ tội!”
“Không dọa hoàng tôn của trẫm là được rồi.” Võ Hoàng ôm hoàng tôn cơ hồ yêu thích không muốn buông tay, nhìn về phía Võ Du Kỵ, “Phò mã cùng công chúa đã nghĩ tên cho đứa nhỏ chưa?”
Võ Du Kỵ cung kính nhất bái, “Có.”
Võ Hoàng cười hỏi: “Nói nghe một chút.”
“Nếu là nữ nhi, liền gọi Trường An.” Võ Du Kỵ nói.
Võ Hoàng thích cái tên này, “Trường An rất hay.” Dư quang thoáng nhìn thấy Trương Tắc ở một bên đang cau mày, Võ Hoàng thầm cảm thấy không ổn, “Trương Tắc, làm sao vậy?”
“Điện hạ sợ là có…… tình trạng rong huyết!” Trương Tắc run giọng mở miệng, “Xin bệ hạ di giá, để hạ quan cứu trị cho điện hạ!”
Trên mặt Võ Hoàng nơi nào còn nửa điểm ý cười, “Trị! Trị không hết cho Thái Bình, trẫm lấy đầu của ngươi!” Nói xong, nàng đưa đứa nhỏ cho bà đỡ, “Mau gọi bà vú tới, đút sữa cho tiểu quận chúa trước.”
“Vâng.” Bà đỡ ôm đứa nhỏ lui ra ngoài.
“Thần xin lưu lại, chiếu cố công chúa!” Uyển Nhi quỳ xuống đất thỉnh chỉ.
Võ Hoàng nhìn thoáng qua Võ Du Kỵ, theo lệ, hắn xác thật không thể lưu lại phòng sinh chiếu cố Thái Bình, để Uyển Nhi lưu lại cũng tốt, “Chuẩn tấu!”
Trương Tắc thuận thế tiếp lời: “Thỉnh cầu Thượng Quan đại nhân lau người cho điện hạ, hạ quan châm cứu cho điện hạ trước!” Nói xong, hắn nhìn về phía Xuân Hạ, “Lại đi chuẩn bị chút nước ấm mang tới đây!”
Võ Hoàng rời khỏi nhà chính, vô cùng thấp thỏm, nhìn Xuân Hạ mang một chậu nước sạch đi vào, lại mang một chậu máu loãng ra, cả trái tim nàng đã hoàn toàn rối loạn.
Gió tuyết gian ngoài càng lớn, Võ Du Kỵ khẩn trương cúi đầu đi qua đi lại, công chúa đột nhiên diễn thêm một màn phía sau, hắn cũng không biết nên giúp công chúa giải vây như thế nào, nên làm thế nào cho phải đây?
Trong nhà chính, Trương Tắc thở phào một hơi, lấy một viên thuốc cuối cùng ra, đưa cho công chúa, “Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng này.”
“Rốt cuộc cũng chỉ có một con đường có thể đi.” Thái Bình quyết đoán nuốt vào, cảm giác bụng nhỏ trướng đau, thoáng chốc thật sự đã xuất huyết.
Uyển Nhi kinh sợ hỏi: “Đây là thuốc gì?!”
“Uyển Nhi, đừng sợ.” Thái Bình nắm tay Uyển Nhi, nhịn đau nói, “Một bước này, ta cần phải đi, một khi thành công, mẫu hoàng liền sẽ không nhìn chằm chằm vào bụng ta nữa.”
Hốc mắt Uyển Nhi đã đỏ lên, “Điện hạ lại không yêu quý thân thể chính mình!” Nàng từ trước đến nay thông tuệ, thực mau đã hiểu ra thuốc này rốt cuộc có công hiệu gì. T𝙧ải 𝗻ghiệ𝓂 đọc 𝑡𝙧𝘂yệ𝗻 số 1 𝑡ại # T𝙧U𝓂T𝙧𝘂yệ𝗻.𝘃𝗻 #
Nàng làm sao đành lòng nhìn điện hạ giày xéo thân thể chính mình đến thế, lúc này đau lòng như thể bị người ta dùng sắt nóng áp vào.
“Mới vừa rồi…… cảm ơn nàng……” Thái Bình thật sự cực kỳ đau đớn, thanh âm đều đang run lên.
Lệ quang lập loè trong mắt Uyển Nhi, nàng biết Thái Bình nói đến chuyện nàng đá ngã chậu nước. Chỉ vì Uyển Nhi tinh mắt, nhìn thấy trên mặt đất có lưu lại dấu chân lấm máu của Trương Tắc, sợ bị Bùi thị hoặc là Võ Hoàng phát giác, nàng mới ra vẻ vụng về, đá ngã chậu máu loãng, hoàn toàn che giấu dấu chân lấm máu.
“Đã đến lúc này! Điện hạ có thể để ý đến chính mình một chút hay không!” Uyển Nhi vừa giận vừa đau lòng, cầm lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán Thái Bình, nhìn về phía Trương Tắc, “Khiến cho điện hạ đau như vậy sao?!”
Trương Tắc áy náy nói: “Dược hiệu phát tác, suốt nửa canh giờ, nếu không, tất nhiên không thể gạt được thái y sau này do Võ Hoàng phái tới.”
“Điện hạ……” Uyển Nhi nỉ non gọi một tiếng.
Thái Bình mỉm cười nhìn nàng, “Nửa canh giờ…… Có nàng bồi ta…… Ta có thể chịu được……” Vừa nói, nụ cười của nàng đậm hơn, “Là nữ nhi thật tốt…… Ta thích…… Trường An……”
Uyển Nhi sao lại không biết suy nghĩ của Thái Bình, đời trước nàng ấy thích Vạn Tuyền như vậy, đời này có được Trường An, cũng coi như là một loại an ủi khác.
Điện hạ ngốc.
Uyển Nhi cố nén nước mắt, nắm chặt tay nàng, giờ này khắc này, nàng chỉ mong điện hạ của nàng có thể bình an trôi chảy vượt qua cửa ải này.
_____
Chú giải
Đô hộ phủ: cơ quan quản lý các khu vực biên giới, ngày trước Việt Nam cũng bị gọi là An Nam đô hộ phủ.
Cát nhân ắt có thiên tướng: người tốt sẽ được trời giúp.
Di giá: rời đi (cách nói tôn kính dành cho vua)