Án Lý Trinh ở Dự Châu liên lụy rất rộng, nếu muốn trừng phạt theo luật, cứ mười người ở Dự Châu thì có bốn người bị xử trảm. Sau khi Địch Nhân Kiệt tự mình thẩm tra, mật tấu cho Võ Hậu, thỉnh chỉ xin Võ Hậu chuyện xử tội dừng tại phụ tử Lý Trinh, để thể hiện nhân đức.
Võ Hậu vui lòng đồng ý, không quá mấy ngày, lại thu được một mật tấu khác của Trương Quang Phụ, chỉ thẳng Địch Nhân Kiệt ở Dự Châu nói năng lỗ mãng, Võ Hậu nghe thấy, giáng Địch Nhân Kiệt thành thứ sử Phục Châu.
Tháng Mười, một án Việt Vương kết thúc, nhưng án tử do Việt Vương phản loạn liên lụy đến tông thất chỉ mới vừa bắt đầu. Giống như đời trước, dù Tiết Thiệu không tham dự, nhưng vẫn bị liên lụy, theo luật bị phán tội đày đến Lĩnh Nam, cũng coi như giữ được một cái mạng.
Tháng Mười Một đến tháng Mười Hai, tông thất lân cận đều bị xử tử. Hai mươi hai người con của Cao Tổ Lý Uyên, mười bốn người con của Thái Tông Lý Thế Dân, không một ai sống sót. Cho dù là người mật báo chuyện này, tuy Võ Hậu thăng quan tiến chức, sau đó vẫn tìm cơ hội thu thập.
Vương tôn Lý Đường điêu tàn, các triều thần âm thầm kinh hãi, vốn tưởng rằng Trấn Quốc Công Chúa Thái Bình trở về, triều đình sẽ có chút thay đổi, không nghĩ tới công chúa vào thời gian này vẫn luôn bị Võ Hậu cấm túc trong cung, nghĩ thì cũng giống như bệ hạ, căn bản không có biện pháp đứng ra ngăn cản màn giết chóc này.
Nhóm cựu thần Lý Đường đếm đếm vương tôn còn lại, chỉ có bốn nhi tử của Cao Tông Lý Trị. Lý Hiển bị đày đến Phòng Châu xa xôi, Lý Đán làm bù nhìn trong cung, Lý Thượng Kim cùng Lý Tố Tiết cũng bị quản chế chặt chẽ.
Võ Hậu một bên múa đao của nàng, một bên đem "Đại Vân Kinh" đã tìm được giao cho tăng nhân chú thích thành "Đại Vân Kinh Sơ", truyền bá rộng khắp bốn bể.
Nữ tử có tâm làm vua, vô cùng sống động.
Đại cục đã định, ngoi đầu lên ngay lúc này, chỉ dẫn tới tai họa diệt tộc.
Đám con cháu Võ thị xoa tay hâm he, ở trên triều đình thỉnh thoảng lại dâng tấu chỉ các nơi xuất hiện điềm lành, trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn Võ Hậu là Bồ Tát chuyển thế cơ hồ trong thiên hạ không người không biết.
Cuối tháng Mười Hai cùng năm, Minh Đường kiến thành.
Minh Đường cao hai trăm chín mươi tư thước, tổng cộng có ba tầng, tầng dưới cùng đại biểu bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Bên ngoài hình vuông còn bên trong hình tròn, ám chỉ đất vuông trời tròn. Tầng giữa đại biểu mười hai canh giờ, bên ngoài trang trí chín đầu rồng vàng, toàn bộ ngẩng đầu giống như đang nâng tầng trên cùng. Đỉnh tầng trên cùng đặt một con phượng hoàng bằng sắt phủ màu hoàng kim, nó đứng sững trên đỉnh Minh Đường, vỗ cánh như muốn bay, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể ngậm lấy tinh tú trên trời.
Phượng ở trên, rồng ở dưới, đây là kiến trúc chưa bao giờ có từ xưa đến nay, cũng là cao lầu cao nhất đương thời.
Võ Hậu nhìn thấy cực kỳ vui vẻ, lập tức mệnh danh: Vạn Tượng Thần Cung.
Thiên Tử ngồi ở Minh Đường, sáng nay đã được tận mắt nhìn thấy.
Chúng thần không thán phục không được, bá tánh không thể không ca tụng, phảng phất Võ Hậu xưng đế đã là chuyện danh chính ngôn thuận. Chỉ là, Võ Hậu chủ động xưng đế cùng bị động xưng đế, tuy kết quả như nhau, nhưng trong lòng bách quan lại có ý nghĩa khác nhau rất lớn.
Vì ngày này, Võ Hậu đã mưu tính hơn bốn mươi năm, chờ thêm một thời cơ để vạn dân tuân mệnh cũng không muộn.
Mùng Một tháng Giêng năm thứ hai, Võ Hậu tự mình mang bách quan đến Minh Đường tế trời.
Đây là lần đầu tiên bách quan bước vào nơi này, cũng bắt đầu từ một ngày này, chỉ cần có đại quốc đến triều, hoặc là tổ chức triều hội vào ngày đầu năm mới, đều sẽ cử hành ở Vạn Tượng Thần Cung.
Nhìn kiến trúc hoàng gia tráng lệ huy hoàng như vậy, đám cựu thần Lý Đường không hiểu sao chỉ cảm thấy run chân. Nơi này cao hơn nhiều so với Càn Nguyên Điện ban đầu, cũng rộng hơn nhiều, đồ trang trí bên trong không có thứ nào không biểu thị uy nghiêm của hoàng gia.
Võ Hậu choàng phượng bào màu son thật dài ở sau lưng, giơ cao hương nến tế trời cùng kính tổ tiên, tuyên bố đổi sang năm “Vĩnh Xương”, nàng đứng ở trước long ỷ, cho dù đã sáu mươi sáu tuổi, nhưng khí khái hào hùng trên mặt, khí chất đế vương không thiếu một phân, lại làm Thiên Tử Lý Đán đứng bên cạnh nàng ảm đạm đến bảy phần.
“Trời phù hộ Đại Đường, trường an thịnh thế.”
Bách quan chỉnh tề quỳ xuống, tới giờ khắc này, mặc dù trong lòng còn có suy nghĩ khác, bọn họ cũng chỉ có thể thuận lòng trời mà tuân mệnh, dập đầu thần phục.
Võ Hậu sơ hiến kết thúc, Lý Đán bắt đầu á hiến. Hắn tiếp nhận hương nến do nội thị truyền đến, đứng ở trước đại đỉnh, thành kính cầu nguyện. Hắn xác thật hy vọng trời phù hộ Đại Đường, mộng đế vương của mẫu hậu có thể kết thúc sớm, còn hắn sẽ có quân quyền chân chính của Thiên Tử Đại Đường.
“Trời phù hộ Đại Đường.”
Lý Đán cầu nguyện xong, cao giọng hô.
Bách quan lại tiếp tục lễ bái, “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Đến chung hiến, chúng thần lại phát hiện hôm nay không thấy bóng dáng của Hoàng Thái Tử Lý Thành Khí, đang lúc chúng thần tràn đầy nghi hoặc, Võ Hậu đã mở miệng, “Hôm nay hoàng tôn nhiễm phong hàn, liền để……” Ánh mắt Võ Hậu đảo qua chúng thần, cuối cùng dừng trên trang phục lộng lẫy của Thái Bính đứng trước chúng thần, “Thái Bình thực hiện.”
Võ Hậu nói, giống như có một cái chuông sớm đập vào trong lòng mỗi thần tử.
Công chúa tiếp nhận chung hiến của Hoàng Thái Tử, điều này có ý nghĩa gì, người chỉ cần có đầu óc đều có thể nghĩ ra.
Lý Đán kinh hãi, không thể tin được mà nhìn mẫu hậu một cái, rồi lại nhìn Thái Bình một cái.
“Công chúa là cốt nhục của tiên đế, cũng thuộc hàng vương tôn, chư vị thần công cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?” Thanh âm Võ Hậu lạnh lẽo, chữ nào cũng mang theo đao, rơi vào trong tai bách quan, vang lên nặng nề.
Đặc biệt là tại bên trong Vạn Tượng Thần Cung to như vậy, càng thêm uy nghiêm.
Thái Bình không nói lời nào, hôm nay nàng mặc một bộ cung bào màu mẫu đơn đỏ rực, bộ dáng cao ngạo, góc váy kéo dài, chỉ chờ những lời sau của bách quan.
Đám cựu thần Lý Đường chăm chú liếc mắt nhìn Thái Bình, phảng phất tóm được cọng rơm cứu mạng, đã mở miệng trước, “Thỉnh điện hạ lên đài chung hiến.”
Nghe thấy đồng liêu như thế, liền có thêm nhiều quan viên cũng cùng nhau phụ họa.
Cuối cùng trên đường chỉ còn lại mấy huynh đệ Võ thị sững sờ ở chỗ cũ, khiếp sợ mà nhìn Võ Hậu. Bọn họ vì Võ Hậu lén lút tính toán nhiều chuyện như vậy, chính vì muốn lấy thân phận con cháu Võ thị mà phong vương bái tướng, thậm chí một mai đăng cơ cửu ngũ, cho dù chung hiến phải có người thay thế, cũng nên là con cháu Võ thị mới đúng.
“Sao?” Ánh mắt Võ Hậu như đao, tàn nhẫn liếc nhìn Võ Thừa Tự cầm đầu, “Xuân Quan thượng thư có chuyện gì muốn nói?”
Võ Thừa Tự nhịn xuống, lúc này chống đối Võ Hậu, không thể nghi ngờ chính là tự hủy chỗ đứng của mình. Huống hồ hôn sự của Thái Bình còn chưa định, cứ để nàng ta hưởng uy phong nhất thời này đi!
Dù sao gả vào Võ thị, nàng ta tuyệt đối không bước qua được cửa ải sinh hài tử! Lúc này cần gì so đo với nàng ta nhiều như vậy?
Nghĩ đến đây, Võ Thừa Tự dẫn đầu dập đầu, “Thỉnh điện hạ lên đài chung hiến.”
Thấy người huynh trong tộc đã mở miệng, huynh đệ Võ thị khác cũng không dám lên tiếng, nhao nhao hùa theo.
Khoé miệng Thái Bình giương lên, “Thần, lãnh chỉ.” Nói xong, nàng đi ra khỏi hàng bách quan, bước lên mười ba bậc thang chậm rãi đi lên đài cao.
Lý Đán lặng yên đánh giá biểu tình của Thái Bình, không kiêu không ngạo, không nhường không sợ, ngày ấy gặp nhau ở Nhân Thọ Cung, còn tưởng rằng Thái Bình chỉ là tiểu công chúa đã trưởng thành, hôm nay tái kiến, hắn không thể không thừa nhận, trên người Thái Bình nhiều thêm một mạt khí thế của quân vương, không hiểu sao làm hắn thấy thấp thỏm.
Uyển Nhi mặc quan phục hầu hạ ở bên cạnh Võ Hậu, tự tay đưa hương nến cho Thái Bình. Nàng khó nén hãnh diện trong đáy mắt, cùng ánh mắt Thái Bình vội vàng đan xen, liền cúi đầu lui ra phía sau, không khỏi yên lặng cười khẽ.
Thái Bình chân thành giơ hương nến cầu nguyện, nghiêm túc nói: “Nguyện trời yên biển lặng, bá tánh an khang, thiên hạ thái bình.”
Cung bào đỏ thẫm, đứng ở bên cạnh Võ Hậu, nửa điểm cũng không thua kém.
Chung hiến kết thúc, Thái Bình mỉm cười xoay người, một chút tươi cười làm kinh diễm toàn bộ Vạn Tượng Thần Cung.
Điện hạ bước vào tuổi hai mươi tư có phong vận nhất, trút hết ngây ngô, phong hoa lắng đọng theo năm tháng, nàng đứng ở chỗ đó, chính là bức hoạ đẹp nhất Đại Đường.
Uyển Nhi lặng lẽ nhìn theo, chỉ cảm thấy ngây ngốc ba phần.
Chúng thần khác lặng lẽ nhìn theo, không ít ngây ngốc, không ít ngưỡng mộ, không ít…… lo lắng sốt ruột.
Võ Hậu đột nhiên coi trọng công chúa như vậy, chỉ sợ có tính toán khác.
Những cựu thần Lý Đường là lo nhiều hơn mừng, điện hạ muốn ở bên Võ Hậu làm chuyện nên làm, nhất định phải hy sinh cái gì. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ công chúa phải liên hôn với Võ thị.
Bọn họ nhịn không được nhìn về phía đám con cháu của Võ Hậu, có kẻ đã ngoài bốn mươi, có kẻ nhi nữ đã thành đàn, không có một ai không có hôn phối.
Võ Thừa Tự dã tâm bừng bừng, Võ Tam Tư tâm tư thâm trầm, Võ Du Ninh tạm thời nhìn không ra tâm tư, Võ Ý Tông lại là kẻ thấp bé tính tình bạo ngược, Võ Du Kỵ……
Lúc này, hắn đang nhìn công chúa không chớp mắt, thời điểm niên thiếu không thể kết thành lương duyên, nhiều năm về sau cuối cùng đã có thể tái kiến công chúa mỹ lệ như vậy, hắn làm sao quản được hai mắt mình?
Thật sự muốn đạp hư Trấn Quốc Công Chúa rực rỡ nhất Đại Đường!
Đám cựu thần Lý Đường nhìn người được chọn làm phò mã một cái, không có ai lọt được vào mắt.
Nghi thức tế trời tế tổ tiên hoàn thành, bách quan bãi triều.
Tâm tình Lý Đán ủ dột, rời đi trước.
Tâm tình Võ Hậu có phần sung sướng, mang Thái Bình cùng Uyển Nhi bước lên chỗ cao nhất trên Vạn Tượng Thần Cung, nhìn về toàn bộ Thành Đô.
“Chu Tước dục hoả, triển sí dục phi, ha ha.”
Chu Tước tắm lửa, gương cánh muốn bay.
Võ Hậu đỡ tay vịn nhìn về nơi xa, ngày nàng cởi phượng bào rồi mặc lên long bào, đã không còn xa.
“Thái Bình, con nhìn thật kỹ xem, giang sơn như vậy, không đẹp sao?”
“Tất nhiên là đẹp.”
Thái Bình phụ họa, “A nương đi đến hôm nay, đúng là không dễ, con cung chúc a nương trước, cầu được ước thấy.”
Võ Hậu cười to, nhìn về phía Uyển Nhi đi theo bên cạnh, “Uyển Nhi hẳn là công đầu.”
“Thần chỉ làm hết bổn phận.” Uyển Nhi cúi đầu càng thấp.
“Trăm dặm ở Thần Đô, có Long Môn, có Thiên Nhai, có Thiên Môn, có Thiên Tân, có Minh Đường Thiên Cung, nhưng ai gia luôn cảm thấy, còn thiếu cái gì đó.” Võ Hậu suy tư.
Thái Bình đi đến bên cạnh Võ Hậu, chỉ ra bên ngoài, “A nương đã là Bồ Tát chuyển thế, sao có thể chỉ có Long Môn có Phật? Sao không xây một toà Thiên Đường ở đó, trong Thiên Đường lại đặt Đại Phật, cùng Vạn Tượng Thần Cung hô ứng lẫn nhau.”
Võ Hậu bị chọc trúng tâm sự, lẳng lặng nhìn Thái Bình, “Con thật lanh lợi, vậy mà cũng nghĩ ra.”
“A nương cao hứng, con cũng cao hứng.” Thái Bình nở nụ cười tươi đẹp.
Võ Hậu nhìn khuôn mặt trẻ trung của nữ nhi, đột nhiên cảm khái vỗ ba cái lên vai Thái Bình, đỡ đầu vai Thái Bình, “Mưu thiên hạ không dễ, thủ thiên hạ càng không dễ.”
“Con biết.” Thái Bình xác thật đã hiểu rõ, xưng đế không dễ, ổn định giang sơn càng không dễ.
Võ Hậu ghé sát vào Thái Bình, thanh âm đột nhiên trầm xuống, “Ba tháng qua, a nương đã liên tiếp giết nhiều người như vậy, con sợ a nương không?”
“Sợ.” Thái Bình biết nếu nói không sợ, Võ Hậu căn bản không tin.
Võ Hậu vừa lòng mà cười, “Sợ là đúng rồi.” Là Thiên Tử, liền phải có cái “sợ” này mới có thể chế ngự, lấy đức thu phục người khác nghe theo là chuyện tốt, nhưng nhân tâm khó dò, trong tay đế vương không có đao, người khác sẽ không ngoan ngoãn thần phục.
Thái Bình giật mình, không biết nên đáp cái gì.
Võ Hậu lại thay đổi đề tài, “Uyển Nhi, cung yến đêm nay, đã bố trí ổn chưa?”
“Bẩm Thái Hậu, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng.” Uyển Nhi đáp đúng sự thật.
Ý cười của Võ Hậu trở nên phức tạp, chuyển mắt nhìn về phía Uyển Nhi, “Mệnh phụ bên kia cũng đã chuẩn bị tốt?”
“Vâng.” Uyển Nhi biết Võ Hậu hỏi đến chuyện nào.
Võ Hậu đã nhận được khẳng định, “Ai gia liền chờ tin tốt của ngươi cùng Xá Địch thị.” Hiện giờ ngoại loạn đã bình, cũng nên chuẩn bị hôn sự cho Thái Bình.
Việc này cần thiết làm thỏa đáng, cho nên khi Uyển Nhi thỉnh chỉ xử lý việc này, Võ Hậu còn cho thêm Xá Địch thị giúp đỡ nàng.
Có thể chết vào ngày lành mùng Một tháng Giêng, cũng coi như là ân thưởng lớn nhất của Võ Hậu dành cho thê tử của Võ Du Kỵ.
_____
Chú giải
Sơ hiến, á hiến, chung hiến: người cúng tế đầu tiên, thứ hai và cuối cùng
Đỉnh: cái vạc to dùng để cắm nhang, hương
Đồng liêu: đồng nghiệp