Hoàng trang nằm ở Nam Giao Thần Đô, Võ Hoàng chọn nơi này ban thưởng cho Thái Bình, vừa lúc bởi vì nơi này có vườn hoa mai. Cây mai không biết do người phương nào trồng lên, mỗi khi vào Đông, mai trắng hơn tuyết, mai đỏ như lửa, trước khi được phong làm hoàng trang, nơi này là thắng địa để ngắm hoa mai của thi nhân ở Thần Đô mỗi khi Đông đến. Bây giờ không được công chúa cho phép, ai cũng không được bước vào vườn mai.
Đương nhiên, ngoại trừ một người.
Thái Bình biết Uyển Nhi thích hoa mai, đã sớm cho nàng đặc lệnh, chỉ cần Uyển Nhi tới đây ngắm mai, người ở hoàng trang đều phải hầu hạ thật tốt.
Từ sáng sớm Uyển Nhi đã phải chép kinh văn, lúc này đầu óc cũng xem như thanh tỉnh hơn nhiều. Hiện giờ đang cùng công chúa ngồi xe ngựa ra ngoài Thần Đô, đi tới vườn mai.
Xe ngựa mới vừa ngừng lại, liền có cung nhân đến đón, dọn đá kê chân tới, cung thỉnh điện hạ xuống xe.
Thái Bình nhấc màn xe lên, liền có một trận gió lạnh ập vào mặt, nàng không khỏi rùng mình một cái. Uyển Nhi ôm áo choàng, đắp lên người công chúa, dịu dàng nói: “Điện hạ để ý chút, bằng không sẽ cảm lạnh.”
“Được, Thượng Quan đại nhân.” Thái Bình hưởng thụ ôn nhu mà Uyển Nhi dành cho nàng, nắm tay nàng ấy, cùng nhau xuống xe ngựa.
Hôm nay nàng không mang Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy theo, để hai nô tỳ kia nghỉ ngơi thật tốt ở phủ công chúa. Bên vườn mai cũng có không ít cung nhân, thiếu Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy một ngày cũng không sao.
“Điện hạ, mời.” Nội thị quản sự cung kính nói, liền cúi người dẫn Thái Bình cùng Uyển Nhi vào trong.
Xuyên qua hành lang dài, hai người bước vào trong noãn các dành để ngắm hoa mai. Noãn các này trên dưới chỉ có hai tầng, tầng trên chỉ đặt một chiếc kỷ án, trải hai chiếc chiếu ấm, văn phòng tứ bảo đầy đủ, phía Tây Nam còn đặt một chiếc lò sưởi, than lửa bên trong đã được đốt một hồi lâu, làm cho toàn bộ lầu các được hun ấm áp.
“Xem ra cũng thoả đáng.” Thái Bình cùng Uyển Nhi ngồi xuống cạnh kỷ án, nhìn về phía vườn mai qua cửa sổ nhỏ được mở ra một nửa, lời nói lại là nói cho nội thị quản sự nghe, “Hâm nóng một bầu rượu rồi mang lên đây, kèm thêm mấy đĩa điểm tâm tinh xảo, bổn cung muốn cùng Thượng Quan đại nhân đơn độc thảo luận về hoa mai.”
“Vâng.” Nội thị quản sự lĩnh mệnh mang các cung nhân lui xuống.
Uyển Nhi chờ đến khi những người đó đã đi xa, nhỏ giọng nhắc nhở, “Hôm nay nên gọi phò mã đến.”
“Gọi Võ Du Kỵ, nàng còn có thể cao hứng ngắm mai sao?” Thái Bình một câu nói trúng trọng điểm.
Uyển Nhi nhíu mày, “Đây là phân phó của bệ hạ.”
“Tới cũng bị đuổi đi, cần gì làm hắn vất vả?” Thái Bình dám làm, vì chắc chắn hôm nay a nương khẳng định không có tâm tình quản nàng.
Uyển Nhi nghẹn một chút ghen tuông, “Thì ra là thế.”
“Nhìn xem, hắn không tới đã chua như vậy rồi, nếu còn tới, vậy sẽ càng thế nào?” Thái Bình nhéo cằm Uyển Nhi, “Hôm nay không đề cập đến hắn, mất hứng.”
Uyển Nhi cũng không muốn như thế, nhưng khi người ta yêu, làm sao không để bụng mấy chuyện này?
“Nàng cứ ỷ vào……” Uyển Nhi nói được một nửa đột nhiên im bặt, những lời này điện hạ nhất định thích nghe, nàng lại cứ không nói.
“Sao?” Thái Bình xác thật muốn nghe hết những lời này, chống má đưa tình nhìn nàng, “Không phải nàng cũng ỷ vào được bổn cung yêu thích mà cố tình làm bậy sao?”
Uyển Nhi được nàng dỗ dành, tâm tình liền tốt hơn, “Cũng như nhau thôi.”
Thái Bình khẽ cười cười, chờ các cung nhân bưng điểm tâm, dâng rượu ấm lên, phất tay áo cho các cung nhân lui xuống.
“Hôm nay Uyển Nhi có hứng làm thơ không?” Thái Bình một bên rót rượu cho Uyển Nhi, một bên hỏi.
Uyển Nhi cười khẽ, “Tất nhiên là có.” Nói xong, nâng ly uống một ngụm rượu ngon, dòng rượu ấm áp, nháy mắt thiêu nóng toàn bộ yết hầu, nàng không khỏi hít hà một hơi, “Rượu này hơi mạnh.”
“Cho nên không thể mê rượu, hôm nay chỉ cho nàng uống ba ly.” Thái Bình nhắc nhở nàng.
“Sao điện hạ lại keo kiệt như vậy?” Uyển Nhi cười hỏi.
Thái Bình nghiêm túc đáp: “Ngắm mai cũng vậy, đợi đến lúc, ta sẽ đưa nàng hồi cung.”
Uyển Nhi nghe ra công chúa bóng gió, “Hửm?”
“Hôm nay mẫu hoàng sẽ triệu kiến Vương Khánh Chi, Lý Chiêu Đức cũng sẽ ở đó.” Thái Bình nâng chén híp mắt uống một ngụm rượu, nhấp môi nói, “Nàng đoán xem Võ Thừa Tự sẽ đứng ngồi không yên ở nơi nào để chờ tin tức?”
Uyển Nhi ngầm hiểu mà cười, “Tất nhiên là ở trong cung.” Nói xong, Uyển Nhi cầm một khối điểm tâm lên, đút cho Thái Bình, “Điện hạ muốn tận mắt nhìn thấy hắn làm trò cười?”
“Lúc này cần phải bỏ đá xuống giếng.” Thái Bình mở miệng, cắn một ngụm điểm tâm, ánh mắt liếc về phía một đĩa bánh phù dung khác.
Uyển Nhi đặt khối này xuống, cầm bánh phù dung lên, mỉm cười đút cho Thái Bình, “Điện hạ muốn mài đao sao?”
Thái Bình vừa muốn cắn, Uyển Nhi liền cố ý dời đi.
“Luôn bị hắn nhìn chằm chằm, phòng tới phòng lui, ta cũng mệt mỏi.” Thái Bình nói xong, ủy khuất mà nhìn chằm chằm chiếc bánh phù dung trong tay Uyển Nhi.
“Điện hạ nghĩ kỹ rồi?” Uyển Nhi hỏi cũng không phải là chiếc bánh phù dung này.
Thái Bình cảm khái nói: “Con đường này vốn chính là con đường luyện ngục máu tươi ngập ngụa, so với chờ bọn họ cho ta một đao, chi bằng tiên hạ thủ vi cường.” Nói xong, nàng lẳng lặng nhìn khuôn mặt Uyển Nhi, “Uyển Nhi không sợ tay ta dính đầy máu tươi là tốt rồi.”
Uyển Nhi cười cười, ngữ khí kiên định, “Thần sẽ bồi điện hạ đi hết con đường này.” Nói xong, nàng nắm tay Thái Bình, hôn một cái vào lòng bàn nàng ấy.
Thái Bình thuận thế thu ngón tay lại, nắm cằm nàng, “Bỗng nhiên bổn cung cảm thấy, chiếc bánh phù dung mới vừa rồi không được ăn cũng không ngọt.”
Uyển Nhi đặt chiếc bánh phù dung xuống, chậm rãi đến gần Thái Bình, “Thần đã sớm biết, điện hạ muốn ăn cái này.”
Ngón tay Thái Bình dọc theo cổ Uyển Nhi trượt vào mái tóc, ôm lấy gáy nàng, nhẹ nhàng hôn một cái lên hoa điền hoa mai trên mi tâm của nàng, sau đó tựa lên trán nàng, nỉ non: “Chỉ nếm một ngụm, không thể hỏng việc.”
Hai tay Uyển Nhi ôm lấy khuôn mặt Thái Bình, hơi thở hơi trầm xuống, “Thật sự không muốn?”
“Muốn……” Thái Bình cầm lòng không đậu liền mút môi nàng, thậm chí tham lam câu lấy eo nàng, cùng nàng gắt gao dán vào một chỗ, không có nửa phân kẽ hở.
Đây chính là Thượng Quan đại nhân trêu chọc trước, sao có thể trách được điện hạ tham lam.
Cái hôn đầu tiên chỉ lướt qua rồi ngưng, cái hôn thứ hai này cần phải bừa bãi nhấm nháp, muốn vò nát hết tất cả hơi thở, cho đến khi không thể thở nổi, mới vừa lòng dừng lại.
Hai người lại lần nữa tựa lên trán nhau, nhìn nhau rồi cười, tranh thủ nửa ngày đắm chìm vào kiếp phù du tại nơi đây.
Bên Võ Hoàng lại không được thanh nhàn như vậy.
Bên trong Vạn Tượng Thần Cung, Vương Khánh Chi đĩnh đạc lên tiếng, mới đầu khi nói rằng lập trữ quân mới có thể ổn định triều cục, làm an lòng người, Lý Chiêu Đức thậm chí còn mở miệng phụ họa. Đến khi Vương Khánh Chi nói ra người được chọn làm trữ quân, mặt mày Lý Chiêu Đức xanh mét, nháy mắt không còn một tiếng.
Vương Khánh Chi đã sớm đoán được sẽ như thế này, hắn tiếp tục thỉnh mệnh, “Ngụy Vương đức cao, là người trong dòng dõi. Bệ hạ họ Võ, thiên hạ nào có đạo lý trữ quân không cùng họ với Thiên Tử?”
Những lời này của Vương Khánh Chi chọc trúng tâm tư của Võ Hoàng, nàng vốn dĩ chỉ nghĩ làm quần chúng, nhưng nếu không có những lời này…… ngày nào đó Thái Bình sinh hạ hoàng tôn họ Võ, liền thiếu một lý do lập hoàng thái tôn.
“Ha, Ngụy Vương đức cao chỗ nào vậy?” Lý Chiêu Đức liếc mắt nhìn về phía hắn, “Nói đến đức cao, có thể cao hơn Trấn Quốc Công Chúa sao?”
Vương Khánh Chi nghẹn lời.
Lý Chiêu Đức lẫm liệt nói: “Giang sơn này chính là do tổ tiên Lý thị trải qua từng trận, từng trận chiến một mới giành được! Bệ hạ thừa kế ngôi vị, cũng chỉ là tạm thời giúp tiên đế quản lý thiên hạ, đây là do chính miệng bệ hạ đã nói, nếu chọn trữ quân là Ngụy Vương, xin hỏi bệ hạ, là muốn mưu triều soán vị sao?!”
Võ Hoàng cười như không cười, “Lập trữ là đại sự, Lý công nói quá lời rồi.”
Vương Khánh Chi nhân cơ hội tiếp lời: “Năm đó Lư Lăng Vương suýt nữa trao một nửa giang sơn cho Vi thị, hoàng tử lại bệnh tật ốm yếu, thường xuyên không tảo triều, Lý đại nhân ngươi nói xem, không lập Ngụy Vương, còn có thể lập ai chứ?”
Lý Chiêu Đức phất tay áo nói: “Thiên hạ không có đạo lý lập chất không lập tử! Thử hỏi tông miếu nhà ai có đạo lý chất nhi dâng hương cho cô mẫu?”
Sắc mặt Võ Hoàng trầm xuống, Lý Chiêu Đức xác thật nói được một câu thực tế. Sau khi nàng đăng cơ, liền thuận thế truy phong phụ thân của chính mình là hoàng đế, Võ Thừa Tự kế thừa ngôi vị, chắc chắn sẽ truy phong phụ thân của hắn là đế.
“Bệ hạ! Mặc dù Lư Lăng Vương không thể, hoàng tử không thể, nhưng bệ hạ còn có hoàng tôn!” Lý Chiêu Đức cố ý nâng thanh âm, “Đích tử của Lư Lăng Vương là hoàng thái tôn do chính tiên đế phong, việc này các lão thần đều nhớ rõ! Cho dù không phải là hắn, hoàng tử cũng có đích tử, cũng là hoàng thái tôn do bệ hạ phong! Cái gọi là quân vô hí ngôn, bệ hạ sao có thể bởi vì lời nói từ một phía của Vương Khánh Chi mà lật lọng phá bỏ lời hứa của quân vương?”
Võ Hoàng âm thầm siết chặt ống tay long bào, cực lực khống chế tức giận của chính mình, “Lý công nói rất phải.”
“Xin bệ hạ đừng nghe lời của tiểu nhân này, mưu triều soán vị, làm người trong thiên hạ phỉ nhổ!” Lý Chiêu Đức nói xong câu này, lại bồi thêm một câu, “Đột Quyết cùng Thổ Phiên từ trước đến nay như hổ rình mồi, nếu xảy ra nội loạn, bọn họ nhất định sẽ tiến quân thẳng xuống, nhân cơ hội chiếm đoạt thành trì, chiếm đoạt thiên hạ mà tổ tiên Lý thị phải dùng máu tươi để đổi lấy, đến lúc đó, bệ hạ còn có thể diện để công đạo với tổ tiên Lý thị sao? Đừng quên rằng, bệ hạ vốn chính là tức phụ của Lý thị.”
“Khụ khụ!” Võ Hoàng đột nhiên che miệng khụ hai tiếng, ra vẻ không khoẻ, “Hôm nay trẫm không quá thoải mái, bàn luận đến đây trước đi, Bùi thị.” Nàng nhìn về phía Bùi thị hầu hạ ở một bên, “Truyền thái y.”
“Vâng.” Bùi thị vội vàng nâng Võ Hoàng dậy, nâng nàng rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung.
Vương Khánh Chi đứng dậy phất tay áo, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lý Chiêu Đức, “Bất kính với bệ hạ như thế, Lý Chiêu Đức, trong mắt ngươi không coi quân vương ra gì!”
“Ngươi bụng dạ khó lường, vì tư lợi của bản thân, mưu toan xúi giục bệ hạ mưu triều soán vị, đi!” Lý Chiêu Đức đã sớm không vừa mắt hắn, bàn tay to kéo một cái, liền kéo hắn đi ra Vạn Tượng Thần Cung.
Vương Khánh Chi giãy giụa vài cái, “Lý Chiêu Đức, đừng có vô lễ!”
Nào biết Lý Chiêu Đức vừa buông lỏng tay, liền giương giọng nói với đám cựu thần Lý Đường chờ ở ngoài Vạn Tượng Thần Cung hồi lâu, “Tặc tử này lớn mật, dám xúi giục bệ hạ lập Ngụy Vương làm trữ quân, có tâm tư mưu triều soán vị, rõ như ban ngày! Đánh cho ta!”
“Loạn thần tặc tử! Phải tru chi!” Đám quần chúng Lý Đường nhao nhao đồng tình, nhao nhao xắn ống tay áo lên, không nói hai lời, liền công kích tập thể.
Võ Hoàng cũng không có đi xa, nghe thấy được động tĩnh, quay đầu lại nhìn lên, vừa muốn nói cái gì, lại nhịn xuống.
Đại thế khó lay chuyển, phải để cho đám cựu thần Lý đường phát tiết một hồi, cũng coi như cảnh cáo Võ Thừa Tự một chút, làm hắn thu liễm lại.
Nhưng không bao lâu, liền có Vũ Lâm tướng sĩ vội vàng chạy tới bẩm báo, Vương Khánh Chi thế nhưng lại bị đám cựu thần Lý Đường đánh đến chết. Hôm nay nhiều người xuống tay như vậy, Võ Hoàng cũng không tiện xử lý bọn họ nghiêm khắc, nhất thời nàng cũng không thể tìm được người thay thế đám quan viên này, mạnh mẽ hủy chức quan của bọn họ, chỉ dẫn tới triều đình rung chuyển, làm rét lạnh cõi lòng cựu thần Lý Đường chỉ là chuyện nhỏ, làm cho bọn họ liên hợp lại phản nàng mới là chuyện lớn.
“Đem thi thể Vương Khánh Chi đến phủ của Ngụy Vương, để Ngụy Vương tự xử trí!” Võ Hoàng đỡ trán, nàng không thể không thừa nhận, Võ thị bên này, người có thể làm việc thật sự quá ít, tâm phúc của nàng phần lớn đều xuất thân từ hàn môn, nói về sức ảnh hưởng, sao có thể so với những cựu thần Lý Đường xuất thân từ thế gia.
Không được vội vàng…… Còn phải kiên nhẫn cầu hiền tài mấy năm…… Nhưng cho dù quân tử khắp cả triều, nàng cũng không tránh được thân phận tức phụ của Lý thị, Thái Bình cũng không tránh được thân phận tức phụ của Võ thị, nếu Đại Chu định ra trữ quân mang họ Võ, liền tương đương với mưu triều soán vị, xác thật khó có thể làm người khác tin phục, thậm chí còn làm cho người trong thiên hạ công kích tập thể.
Phiền chết.
Mặc dù đã là vua của một nước, vẫn không thể làm theo ý mình, cho dù đã đổi Đường thành Chu, tâm của người trong thiên hạ phần lớn vẫn hướng về Lý Đường, chỉ coi nàng thay phu thế tử mà quân lâm thiên hạ, chờ trăm năm sau liền có thể trở về.
“Bệ hạ.” Bùi thị lo lắng khẽ gọi một tiếng, chỉ vì lúc này sắc mặt của Võ Hoàng khó coi đến cực điểm.
Võ Hoàng buồn bã thở dài, “Đi thôi, về tẩm cung, trẫm xác thật mệt mỏi.”
Bùi thị không dám hỏi nhiều, chỉ đành đi theo Võ Hoàng trở về tẩm cung.
Tin Vương Khánh Chi đã chết nhanh chóng truyền tới tai Võ Thừa Tự, lòng hắn vốn dĩ tràn đầy hi vọng chờ Võ Hoàng truyền triệu hắn, không nghĩ tới lại chờ được tin tức này.
Tâm tư hắn khẽ động, sợ những cựu thần Lý đường đó chưa phát hết oán khí lại quay đầu trút lên người hắn, lập tức vội vàng xuất cung.
“Ngụy Vương vội vã đi đâu vậy?” Thanh âm của Thái Bình vang lên cách đó không xa, chỉ thấy nàng thong thả ung dung xuống xe ngựa, chậm rãi đến gần.
Võ Thừa Tự nhất bái, nói: “Thì ra là điện hạ.”
“Bổn cung có mấy câu muốn nói với Ngụy Vương, không biết Ngụy Vương có chịu nể mặt nghe vài câu?” Thái Bình ra dáng công chúa, lạnh giọng đặt câu hỏi.
Võ Thừa Tự không muốn cành mẹ sinh cành con, “Xin công chúa cứ nói.”
_____
Chú giải
Noãn các: lầu có giữ ấm
Văn phòng tứ bảo: bốn vật quý trong thư pháp, vẽ tranh
Bánh phù dung:
Quân vô hí ngôn: vua không nói đùa
Tru chi: giết cả dòng họ