Cuối tháng Tám, Uyển Nhi cùng Xá Địch thị về tới Lạc Dương. Sau khi chỉnh trang lại y quan dưới cung giai, liền đi đến bên ngoài điện Trinh Quán, chờ Võ Hậu truyền triệu.
Võ Hậu nghe hai người đã trở lại, liền mệnh Bùi thị truyền Uyển Nhi vào trong điện trước.
Đã nhiều ngày, mật báo khắp nơi gửi về không ít, Võ Hậu đang lật xem mật báo, thấy Uyển Nhi tiến vào, cũng không lập tức nhìn nàng, “Bên Trường An không có việc gì chứ?”
Uyển Nhi bẩm báo đúng sự thật, “Bẩm Thái Hậu, tiên đế đã được an táng tại Càn Lăng vào ngày lành tháng tốt.”
Võ Hậu chậm rãi giương mắt, “Binh quyền cấm quân Nam Nha thì sao?”
Uyển Nhi tiếp tục, “Lưu đại nhân cũng đã trả lại cho điện hạ.”
“Hồng Môn Yến ở ruộng lúa kia, là chủ ý của ngươi, hay là chủ ý của Thái Bình?” Võ Hậu gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Uyển Nhi, cười như không cười, khí thế bức người.
Uyển Nhi không có nửa phần chần chờ, lập tức đáp: “Điện hạ ra chủ ý, mệnh thần cùng Xá Địch thị giúp đỡ.” Quả nhiên điện hạ dự đoán không sai, đêm đó điện hạ ngủ lại dịch quán, Võ Hậu nhất định có thể biết được.
“Đêm đó……” Võ Hậu cố ý muốn nói lại thôi.
Uyển Nhi không gấp gáp không kinh sợ, nghiêm mặt nói: “Lưu đại nhân cũng không dễ đối phó, thần lại là sắc sử đến từ Lạc Dương, nếu thần quang minh chính đại gặp mặt điện hạ, sẽ chỉ làm Lưu đại nhân đề cao cảnh giác, không tốt cho đại sự. Cho nên điện hạ bên ngoài phạt cấm túc thần, lại âm thầm lén bàn bạc cùng thần chuyện mở tiệc hạ thuốc. Trong ngoài dịch quán đều có thể làm chứng, đêm đó thần cùng điện hạ trò chuyện cả đêm, thương nghị thỏa đáng xong, thần liền cùng điện hạ chia nhau ra làm việc.”
Nàng nhớ rõ ngày ấy lúc Thái Bình rời đi có nói, trong ngoài dịch quán đều là tâm phúc, mặc dù Võ Hậu có sai người tìm hiểu, kết quả cũng sẽ là như vậy.
Trong mật báo, cũng viết như thế.
Võ Hậu đối chiếu hai bên, xem như có được một liều thuốc an thần, cuối cùng đã hiện lên một tia ý cười, “Vì sao phải để Trịnh thị về Lạc Dương trước?”
“Quốc sự là quốc sự, gia sự là gia sự, không thể đánh đồng. A nương chỉ là bá tánh tầm thường, không thể ngồi xe của quan lại trở về Lạc Dương, nên thần dùng bổng lộc mướn xe ngựa, đưa a nương trở về Lạc Dương trước.” Uyển Nhi đáp không chút sai sót, Võ Hậu cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở gì.
“Nói như thế, thật ra là ai gia sơ sót.” Võ Hậu như đang suy tư gì.
Uyển Nhi quỳ xuống đất dập đầu, “Thái Hậu đồng ý cho thần về nhà gặp mặt a nương mấy ngày, đã là thiên ân bao la, thần cảm động đến rơi nước mắt, không dám cầu gì hơn.”
“Ai gia nghe nói, Trịnh thị mới tới Đông Đô có chút không khoẻ, đã bị bệnh hai ngày.” Võ Hậu nhắc nhở Uyển Nhi, “Ai gia cho ngươi ân thưởng, hôm nay cho phép ngươi về nhà một ngày, hầu hạ thuốc thang, làm bạn với mẫu thân.”
Uyển Nhi cảm kích nhất bái với Võ Hậu, dây cung trong lòng lại kéo căng. Võ Hậu đột nhiên ân thưởng, chỉ sợ là có ý đồ khác.
“Lui ra đi.” Võ Hậu phất tay ra hiệu Uyển Nhi lui ra.
Uyển Nhi lĩnh mệnh lui ra, khi đi ra đại điện, nàng đưa cho Xá Địch thị một ánh mắt, ý bảo nàng ấy hành sự cẩn trọng.
Xá Địch thị hiểu ý cười khẽ, rất nhanh đã nghe thấy Võ Hậu truyền triệu.
Nàng đi thẳng vào điện, cung kính hành lễ với Võ Hậu.
Võ Hậu cười nói: “Chuyến này có thu hoạch gì?”
Xá Địch thị trả lời: “Điện hạ nhân hậu, có thể trọng dụng.”
Võ Hậu không nghĩ tới Xá Địch thị lại đáp câu này, “Ồ?”
“Mới đến Trường An, thần chỉ nghĩ điện hạ non nớt, đấu không lại Lưu đại nhân, không nghĩ tới điện hạ lại có thể cùng Thượng Quan đại nhân nghĩ ra diệu kế như vậy, không đánh mà thắng, lấy lại được binh quyền Nam Nha.” Trong giọng nói của Xá Địch thị lộ ra một tia sùng kính, “Ngày ấy, thần dự tiệc ở sâu trong ruộng lúa, nhìn thấy hạt thóc đầy ắp khắp nơi, dường như sẽ thu hoạch rất nhiều, đủ thấy tâm của điện hạ đặt ở bá tánh, coi trọng việc đồng áng.” Nàng nói đến cao hứng, cũng mặc kệ Võ Hậu muốn nghe chuyện này hay không, “Trường An có công chúa tọa trấn, quả thật là phúc của Trường An!”
Những lời này nếu Uyển Nhi nói, Võ Hậu chỉ tin ba phần, nhưng nếu do Xá Địch thị nói, Võ Hậu nghe được trong lòng lại mừng thầm. Thái Bình ở Trường An một lòng với nông nghiệp, hiện giờ binh quyền trong tay, bên phía Trường An Võ Hậu có thể an tâm chín phần. Đến cả một phần không an tâm kia, Võ Hậu đã nghĩ kỹ biện pháp, trước phong Lưu Nhân Quỹ làm quận công Lạc thành, xem như khen thưởng. Nếu hắn dám gây loạn, có Thái Bình thu thập, nếu hắn không quấy rối, thiên hạ sẽ thái bình.
“Chỉ vậy thôi?” Tuy rằng tâm tình Võ Hậu rất tốt, nhưng vẫn còn muốn nghe Xá Địch thị nói thêm.
Xá Địch thị nghĩ nghĩ, chỉ chưa bẩm báo chuyện công chúa thay đổi năm tên Vũ Lâm Quân.
“Binh sĩ đi theo có năm người ở Trường An phát sinh mụn ghẻ, sốt cao khó hạ, điện hạ mới điều năm người từ Bắc Nha bổ sung vào.”
“Tra năm người này chưa?”
“Đã tra, gia đình hay thân thế đều trong sạch, trong đó còn có hai người, từng xảy ra xung đột với điện hạ.”
“Ha.”
Ý cười của Võ Hậu đậm thêm, Xá Địch thị mới khen Thái Bình “có thể trọng dụng”, vậy mà tính tình lại kiêu căng, đem người không thích đều tống cổ đến chỗ a nương.
“Ngươi tra rồi là được.”
“Thái Hậu không phái người tra lại một lần?”
Võ Hậu vội vàng nhìn lướt qua tấu chương cùng mật báo trên án, nàng xem những thứ này còn không kịp, sao còn lo lắng mấy chuyện cỏn con đó. Không phải là đuổi năm người đến Lạc Dương sao, Võ Hậu chỉ cần nói một câu, năm người này về sau chỉ có thể canh gác ở cổng thành là xong. Chỉ cần năm người này không thể tới gần Trinh Quán Điện, tuyệt đối sẽ không dấy lên được làn sóng nào.
“Trở về nhìn xem hài tử của ngươi đi.” Võ Hậu phất tay ý bảo Xá Địch thị lui ra, cho nàng một ân thưởng.
Xá Địch thị vui mừng lĩnh mệnh lui ra.
Võ Hậu chờ Xá Địch thị rời khỏi hậu điện, thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
Bùi thị đúng lúc bưng lên một ly Cam Lộ, cười nói: “Điện hạ xác thật đã trưởng thành.”
Võ Hậu uống một ngụm, cảm khái nói: “Cũng phải trưởng thành.” Nói xong, nàng đặt ly xuống, cầm lấy mật báo bên cạnh nhìn thoáng qua, mi tâm liền nhíu lại.
Bùi thị không dám hỏi nhiều, lui ra một bên.
Võ Hậu trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Tuyên Bùi Viêm tới nghị sự.”
“Vâng.” Bùi thị lĩnh mệnh lui ra.
Thế cục có biến, lúc này chỉ cần sai một bước, sẽ thua cả bàn cờ, thậm chí tánh mạng cũng gãy theo. Nhưng nếu đánh cuộc một phen, mượn đầu phản thần làm bàn đạp, cũng coi như một cơ hội tốt ngàn năm có một.
Tháng Chín cùng năm, Võ Hậu ân xá cho toàn thiên hạ, bắt đầu cải cách.
Từ đây, Đông Đô đổi tên thành Thần Đô, sửa Lạc Dương Cung thành Thái Sơ Cung. Thượng Thư Tỉnh cũng đổi thành Văn Xương Đài, Trung Thư Tỉnh đổi thành Phụng Các, Môn Hạ Tỉnh đổi thành Loan Đài. Đổi Lại Bộ, Hộ Bộ, Lễ Bộ, Binh Bộ, Hình Bộ, Công Bộ, thành sáu cung Thiên, Địa, Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Ngay khi có động thái này, thiên hạ náo động.
Những thế lực chống đối ẩn nấu nơi tối tăm nhao nhao xuất hiện, xem Dương Châu Lý Kính Nghiệp như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Lạc Tân Vương ban hành "Hịch thay mặt Lý Kính Nghiệp trừng phạt Võ Chiếu", thoáng chốc phong hỏa nổi lên bốn phía, thảm hoạ chiến tranh ngay trước mắt.
Khi tin tức truyền đến Trường An, Thái Bình đang ở trong phủ Lưu Nhân Quỹ tán gẫu chuyện thu hoạch mùa Thu.
Thái Bình nghe mật thám tấu xong, chỉ nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu thám tử lui ra, gắp một khối Ngọc Lộ Đoàn lên, cắn một ngụm nhỏ, khen ngợi: “Hôm nay tay nghề của đầu bếp này không tồi, Lưu công có thể nếm thử.”
Sắc mặt Lưu Nhân Quỹ xanh mét, không nghĩ công chúa lại bình tĩnh như vậy, “Điện hạ không làm gì sao?”
Thái Bình cười khẽ, “Bổn cung không phải đang làm sao?”
Lưu Nhân Quỹ nhíu chặt mi tâm, “Thái Hậu cải cách, ý đồ rõ ràng, hiện nay bốn phía khởi binh……”
“Lưu công nếm thử cái này.” Thái Bình bỗng nhiên ngắt lời hắn, gắp một con tôm nướng Quang Minh qua, lại cười nói: “Những người đó kỳ thật giống với con tôm nướng Quang Minh này, đã sớm chui vào lồng, tự tìm đường chết mà thôi.”
Lưu Nhân Quỹ biết công chúa nhân hậu, không muốn cầm binh hưởng ứng chỉ vì bá tánh thành Trường An, nhưng việc mà Võ Hậu làm, đã vượt qua quyền lực của Thái Hậu, lúc này điện hạ hẳn nên ra mặt nói cái gì.
“Biết rõ nhị ca đã quá cố, một số người lại lấy danh nhị ca khởi binh, đây là bụng dạ khó lường.” Thái Bình từ từ nói, những lời này nàng không phải lần đầu tiên nhắc nhở Lưu Nhân Quỹ, “Tam ca bị đày đến Phòng Châu, đã là phế đế, một vài người khác dùng cờ hiệu của tam ca khởi binh, đây là mưu phản.” Hơi dừng lại, Thái Bình gắp cho chính mình một con tôm nướng Quang Minh, cũng không vội ăn, chỉ yên lặng nhìn Lưu Nhân Quỹ, “Hiện giờ tứ ca vẫn là Thiên Tử Đại Đường, chính hắn mỗi ngày cáo ốm không tảo triều, giao quốc sự cho mẫu hậu quyết định, Lưu công cảm thấy, bổn cung nên lấy thân phận gì đứng ra nói chuyện đây?”
Lưu Nhân Quỹ hít vào một hơi khí lạnh, cũng không biết trả lời như thế nào.
Thái Bình hỏi lại, “Xin hỏi Lưu công, mẫu hậu ngoại trừ lần cải cách này, quốc sự khác có chỗ nào xử trí không ổn? Cho dù là Lý thị, hay là Võ thị, thậm chí là với Lưu công, mẫu hậu cũng đều lần lượt phong thưởng, lúc này cầm binh xông ra, đây là "vong ân phụ nghĩa".” Nói xong, Thái Bình ăn hết tôm nướng Quang Minh.
Lòng Lưu Nhân Quỹ nóng như lửa đốt, “Bệ hạ hiện giờ cáo ốm không tảo triều, chỉ sợ cũng không phải hắn muốn như thế.”
“Lưu công muốn bổn cung phát binh cần vương đến Lạc Dương sao?” Thái Bình trở nên nghiêm túc.
Lưu Nhân Quỹ không trả lời, hắn nghĩ như thế, nhưng lại không tìm thấy một lý do quang minh chính đại. Thiên Tử ở Lạc Dương vẫn bình yên, cũng không có mật chiếu gì tuồn ra, tùy tiện xuất binh đến Lạc Dương, chỉ có thể xem như mưu phản.
Hắn chỉ không cam lòng mà thôi. Nếu lần này Lý Kinh Nghiệp khởi binh thất bại, thiên hạ sẽ không còn ai có thể lay động Võ Hậu, về sau nếu nàng muốn cướp đoạt chính quyền, ai có thể cản lại đây?
“Dưới trướng mẫu hậu còn có nhi tử, trên đời không có đạo lý truyền cho chất tử không truyền cho nhi tử.” Thái Bình trực tiếp đánh trúng yếu điểm, “Tam ca ở xa nơi Phòng Châu có thể bảo toàn tánh mạng, tứ ca cáo ốm không tảo triều cũng có thể bảo toàn tánh mạng.” Thái Bình nói xong, nhấc bình rượu lên, rót đầy một ly rượu hoa quế cho Lưu Nhân Quỹ, “Đối phó với mẫu hậu, khởi binh chính là hạ sách.”
Lưu Nhân Quỹ nghe ra công chúa bóng gió, “Điện hạ có kế hay gì sao?”
“Chúng ta không động đến mẫu hậu được, nhưng người bên Võ thị, chúng ta có thể động.” Thái Bình nói xong câu đó, mỉm cười múc một muỗng cháo Trường Sinh vào chén, chậm rãi thưởng thức.
Lưu Nhân Quỹ thở dài một tiếng, cũng múc một muỗng cháo Trường Sinh vào chén, nhắc nhở công chúa: “Chỉ sợ mấy kẻ bên Võ thị cũng sẽ đặt chủ ý lên người Lư Lăng Vương.”
“Lưu công yên tâm, bên phía tam ca ta đã phái người âm thầm bảo hộ.” Thái Bình đã sớm nghĩ tới điểm này, “Tứ ca ở Lạc Dương, chỉ cần vẫn luôn cáo ốm tránh ở trong cung, mấy năm nay liền có thể giữ được tánh mạng.”
Lưu Nhân Quỹ cuối cùng cũng an tâm hơn nhiều, “Nhưng mà……” Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khác, “Thái Hậu tuyệt đối sẽ không mặc kệ điện hạ ở Trường An phát triển thế lực một cách an toàn……”
“Việc này bổn cung đã có đối sách.” Thái Bình cười nhạt, “Mấy năm nay, còn phải làm phiền Lưu công giúp đỡ bổn cung.”
“Điện hạ có việc cần dùng đến lão thần, cứ việc mở miệng.” Lưu Nhân Quỹ kích động trả lời.
Ý cười của Thái Bình dần dần đậm thêm, “Có những lời này của Lưu công, bổn cung đã an lòng.” Dứt lời, nàng nâng ly kính Lưu Nhân Quỹ, “Lưu công, mời.”
Lưu Nhân Quỹ nâng ly, “Điện hạ, mời.”
Một ly rượu xuống bụng, thiêu đốt đáy lòng Thái Bình cháy bỏng.
Lúc niên thiếu, a nương đã từng dạy nàng “Không vào địa ngục, sao có thể thành Phật”, hiện giờ nàng lại có lĩnh ngộ.
Nàng nhất định sẽ không an phận ở Trường An hai mươi năm, chờ đợi a nương ân sủng.
Thứ nàng muốn, nàng sẽ tự mình trở về Lạc Dương lấy được.
Đời trước, chất tử của a nương một tên so với một tên càng thêm đáng ghét, chẳng qua ỷ vào họ Võ, từng tên đều thèm nhỏ dãi thiên hạ này.
Đại Đường lập quốc không dễ, một thành một hồ, đều do tổ tiên dùng máu để đánh đổi. A nương cùng phụ hoàng khổ tâm nửa đời, lãnh thổ Đại Đường mới mở mang được đến như vậy, a nương có thể ngồi lên long ỷ, nhưng kẻ họ Võ khác tuyệt đối không được!
Nàng tự nhiên phải là Đại Đường Trấn Quốc Công Chúa chân chính, bảo vệ giang sơn của Lý thị, cũng bảo vệ người trong lòng thái bình trường an.
_____
Chú giải
Quận công: Tước Quận công có từ thời Tào Ngụy, đây là tước phong cao nhất cho người khác họ. Tước này có phong đất, thực ấp và có thể kế thừa. Từ thời Bắc Chu đến nhà Đường lại sáng lập thêm tước Quốc công chỉ dành cho đại công thần, Quận công trở thành ân vinh thịnh hành nhất dành cho công thần, Quận công cũng dần chỉ là vinh hàm, không ban thực ấp nữa.
Chất tử: cháu
Ngọc Lộ Đoàn: một món điểm tâm của thời nhà Đường, viên tròn màu trắng, có thể có thêm hoa văn phía trên
Tôm nướng Quang Minh: một món nổi tiếng ở Trường An thời Đường, chưa kiểm chứng cách chế biến
Cháo Trường Sinh: một món bắt nguồn từ nhà Đường, được làm từ các nguyên liệu như lạc, gạo nếp, gạo tẻ, có tác dụng dưỡng khí, dưỡng huyết, bổ phổi
*Các tình tiết, mốc sự kiện, nhân vật trong truyện đa phần sát với lịch sử, mọi người có thể tìm đọc thêm.